Ba vị thẩm thẩm đồng thời tức giận trợn trừng mắt nhìn Ngạo Tình, giận mà không dám nói gì.
“Lời nói của Ngạo nhi cũng là lời lão phu muốn nói, nếu như các ngươi
còn như ngày trước bạo ngược, quái đản vô lễ, lão phu không ngại thay
mặt nhi tử cấp các ngươi một tờ hưu thư đuổi các ngươi về nhà mẹ đẻ. Các ngươi tốt nhất an phận thủ thường, làm xong việc nằm trong phận sự, nếu không, đừng trách lão phu vô tình.” Đôi mắt già nua của Bách Lý Chiến
ngưng tụ, nói ra lời độc ác.
Ngạo Tình liếc mắt nhìn Bách Lý Chiến, trừng mắt nhìn, quả nhiên là anh
em tốt. Bách Lý Chiến cũng ưỡn ngực, làm bộ như mặt thâm trầm lão tăng,
chọc cho Ngạo Tình thiếu chút nữa cười phun.
“Các vị di nương, đệ đệ muội muội bên ngoài cũng chịu không ít đau khổ,
hi vọng các vị thẩm thẩm không nên làm khó bọn họ, nảy sinh ác độc, suy
nghĩ thật kỹ ‘thất xuất’ chi điều, các ngươi trước cũng phạm qua kia mấy cái, nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Nói xong, Ngạo Tình đi lên phía trước, cười hướng về phía các vị di
nương hành lễ, “Các vị di nương, uất ức các ngươi, về sau chúng ta là
người một nhà thì hòa hòa thuận thuận, vui vui mừng mừng sống qua ngày,
được không?” Giọng nói không kiêu ngạo không nóng nảy, hào phóng thỏa
đáng.
“Nhị tiểu thư, không được, chúng ta vẫn nhận trợ giúp của ngươi, thật sự không chịu nổi đại lễ này.” Là thiếp thị Lan Lăng di nương của Nhị thúc thúc nói, nguyên là thanh lâu cầm kỹ, đối với Nhị thúc thúc vừa thấy đã yêu, liền cắn răng chịu đựng cuộc sống khổ cực. Lúc này, đôi mắt đẫm lệ mông lung, một thân màu thiển tử quần dài sấn kiều dung điềm đạm đáng
yêu.
Chọc cho các vị di nương rối rít thương cảm rơi lệ.
Ngạo Tình đi tới, từ bên hông rút ra khăn lụa xanh nhạt, thay Lan Lăng
di nương lau lệ, “Các di nương chớ khóc, về sau không ai dám khi dễ các
di nương cùng các đệ đệ muội muội, Ngạo Tình sẽ bảo vệ mọi người.” Tùy
tùy tiện tiện vô lại, chọc cho các di nương phì cười.
“Lăng Nhi, ngươi nói người tương trợ của chúng ta chính là Ngạo nhi?” Bách Lý Dung Bác bước lên trước, không hiểu.
“Phu quân, chính là nhị tiểu thư, là nhị tiểu thư … Một mực giúp giúp
thiếp thân cùng bọn nhỏ.” Lan Lăng khóc không thành tiếng, té nhào vào
ngực Bách Lý Dung Bác.
“Phu quân, lúc thiếp thân sinh Kiệt nhi bị khó sinh thì cũng là nhị tiểu thư kịp thời tìm một vị thần y giúp thiếp thân sinh, mới giúp mẹ con
chúng ta bình an.” tiếp thị của Tứ thúc thúc cũng khóc nói.
“Phu quân, lần trước Hằng nhi sốt cao không lùi, cũng là nhị tiểu thư
kịp thời phái người đưa Hằng nhi đến một vị thần y tên là Tần Dược Nam
chữa trị, Hằng nhi mới thoát hiểm. Nhị tiểu thư còn không cho thiếp thân nói cho phu quân.” một người thị thiếp khác của Tứ thúc thúc cũng khóc
nói.
Mọi người đứng đó đều lâm vào trạng thái không thể tin được. Nhất là
Bách Lý Dung Bác bọn họ, vẻ mặt xấu hổ không thể nói gì. Ngạo Tình chỉ
cười trừ.
“Trăn nhi, Dung nhi, mau hành lễ với Nhị tỷ.” Lan Lăng di nương kéo hai đứa bé đứng sau lưng lên trước.
Đứa trẻ thật đáng yêu, nhất là bé trai, ánh mắt tròn to đen láy, gương
mặt chánh khí, cả người lộ ra khí phách không bình thường.
Ngạo Tình chậm rãi ngồi xổm xuống, cười một tiếng, “Trăn nhi, về sau cần phải trở thành nam tử hán, bảo vệ gia gia, bảo vệ phụ mẫu, bảo vệ huynh đệ tỷ muội, bảo vệ người nhà, có được hay không?”
Bách Lý Liêm Trăn suy tư một hồi, nghiêm túc gật đầu một cái.
Ngạo Tình cười làm cong lên đôi mắt trong veo xinh đẹp, nhẹ nhàng hôn
lên trán Trăn nhi, “Đây là chúng ta-quân tử hiệp nghị nha.”
Bách Lý Liêm Trăn bị Ngạo Tình hôn như vậy, có chút kinh ngạc, rất nhanh liền trấn định lại, mặt khẽ cứng lại, ửng hồng, hung hăng gật đầu.
Các đệ đệ muội muội còn lại nhìn thấy Nhị tỷ tỷ bình dị gần gũi như thế, rối rít tiến lên hành lễ.
Nhìn một đám đệ đệ muội muội, khóe miệng Ngạo Tình nở nụ cười không thay đổi, sờ đầu nhỏ giống như nhau, từng tiểu đệ muội cũng bị nàng chọc cho vui vẻ, “Nhớ lời nói của Nhị tỷ, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm chớ thấy
việc thiện nhỏ mà không làm, về sau phải làm người không thẹn với lương
tâm, biết không?”
Ngạo Tình nhất thời không nhịn được càu nhàu, cảm giác mình chính là thử lĩnh của bọn trẻ, hoạt bát một phen.
Không khí náo nhiệt, Bách Lý Chiến tựa như một vị lão Hầu Vương, dẫn một đám tôn tử tôn nữ hướng đại đường tìm ăn.
“Thật là một kỳ nữ khó có được.” Phong Lâm Sâm hứng thú mười phần, trong mắt lóe lên một tia nhu tình.
“Khó trách mà Hầu Gia sủng ái như vậy. Ngũ đệ thật phúc lớn, chỉ sợ lãng phí kỳ hoa, đáng tiếc đáng tiếc.” Phong Ngự Kiệt tiếc nuối nói, trong
đó có thể thấy được tư vị không ăn được nho mà phẫn nộ.
“Ngũ ca, thánh chỉ chưa hạ, không bằng nhường nàng cho Thất đệ được
không?” Phong Hề Ngạn ánh mắt màu trà lạnh lùng, tròng mắt đầy tràn nồng nặc hứng thú, quay đầu nhìn về phía phong Dạ Hàn đứng một bên im lặng
không lên tiếng .
“Thất đệ, hình như là Ngạo Tình tiểu thư lựa chọn Ngũ đệ , chẳng lẽ Thất đệ muốn Ngũ đệ chưa đón dâu đã hưu người ta?” Phong Hành Thượng thật sự không ưa khi Phong Hề Ngạn gây sự.
Phong Dạ Hàn chỉ là yên lặng uống rượu, trong tròng mắt sâu thẳm có suy nghĩ.
Thánh chỉ không hạ, phải ngày ngày phục vụ năm đại thần này, Bách Lý
Chiến đem công việc chiêu đãi giao tất cả cho Ngạo Tình, tự mình cùng
mấy tôn tử làm được Lão Ngoan Đồng, làm hại Ngạo Tình khổ không thể tả.
Cộng thêm vừa đem gia nghiệp phân cho mấy thúc thúc phân quản, không
thiếu được giao phó chi tiết, làm cho Ngạo Tình hận không được phân thân làm bốn người. Liên tục hai ngày công việc lu bù, mệt mỏi không chịu
nổi.
Thật vất vả mới có chút thời gian nghỉ ngơi, mới vừa nằm xuống giường,
đầu kia Băng Tâm lại tới bẩm báo, Nhị thẩm thẩm xung phong nhận việc nói buổi tối có hay không làm bữa tiệc chúc mừng các di nương vào ở Hầu
phủ?
Đây là tuồng gì mới ra, kinh thường, không phải là muốn lập uy sao, xem nàng muốn làm như thế nào.
“Nói cho Nhị thẩm thẩm, để cho nàng làm.” Thật sự nhịn không được mí mắt nặng trĩu, trả lời một câu, lại mơ màng ngủ.
Trước khi dạ tiệc, nàng bị Băng Lam – Băng Tâm trang điểm ăn mặc một
phen tựa như tượng gỗ, cơ hồ là bị hai người xách theo kéo tới đại
đường. Bách lý Chiến có năm con khỉ nhỏ làm người hầu, cùng Ngạo Tình
hàn huyên mấy câu, rồi cũng tự hắn tìm việc vui. Này gia gia đúng thật
là cải lão hoàn đồng, bị mấy con khỉ nhỏ chọc cho lập tức trẻ mấy tuổi.
Ngạo Tình nhìn các nữ quyến này thỉnh thoảng ném mị nhãn cho các khác
nam nhân bên kia, thật sự nhàm chán cực kỳ, bĩu môi, không thể làm gì
khác hơn là cúi đầu ăn thức ăn ngon.
Bỗng chốc, một tiếng quen thuộc khiến Ngạo Tình vừa nghe trong lòng liền có âm thanh phải nhanh trốn.
“Bách Lý Ngạo Tình.”
Chợt, thần kinh Ngạo Tình lập tức căng thẳng, gương mặt cứng ngắc, “Băng Lam, Băng Tâm, hộ giá.” Ngạo Tình nhấc làn váy tìm một chỗ trốn.
Băng Lam, Băng Tâm còn không có phản ứng lại, một hồi gió lốc cuốn vào,
một bóng dáng xanh lam nhanh đi vào, chính xác chặn lại Ngạo Tình đang
hốt hoảng trốn chạy.
Mọi người nhìn kỹ, tóc đen như đoạn, ngũ quan tinh xảo mà hoàn mỹ. Cặp
mắt thâm thúy đen láy thoáng một cái tức giận, cả người hư ảo như vầng
trăng dưới đám sương.
“Bách Lý Ngạo Tình, làm gì tránh ta? Đi theo ta.” Một đôi bàn tay bắt
lấy cổ tay Ngạo Tình, không đợi Ngạo Tình đáp lại liền lôi kéo đi về
phía ngoài cửa.
“Ngươi làm gì thế, kéo tôn nữ của ta đi đâu?.” Bách Lý Chiến vội nói, thấy người tới cũng không ác ý mới thu lại tức giận.
“Di. Đang dạ tiệc sao? cái đó… lão hầu gia, cho ta mượn Ngạo Tình một
hồi.” Dung Hi nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh một chút, hướng về phía
lão nhân gia nói.
“Cái tên tiểu tử này, quân tử động khẩu bất động thủ, hãy nói thôi.” Ngạo Tình lảo đảo, vội vàng ổn định bước chân.
“Hiện tại ta đều gần giống người điên, còn quân tử. Lão đầu nhà ta nói,
không tìm được tân nương, liền thưởng ta một trượng lụa trắng đây này.”
gương mặt tuấn tú của Dung Hi đỏ rực, trông rất đẹp mắt. Yêu nghiệt a
yêu nghiệt, ngay cả tức giận cũng mê người như vậy.