Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 57: Ngẫu nhiên gặp lúc dạ hành.



Mọi người khẽ giật mình, lời này không phân rõ khen chê, nụ cười của Lạc Nam cứng đờ, lại khôi phục nụ cười rất nhanh: “Không biết lời nói này là thế nào?”

Ngạo Tình lạnh lùng uống một ngụm rượu, nhàn nhạt ngâm ra, “Không phải là đạm bạc vô dĩ Minh Chí, không phải là yên tĩnh vô dĩ Trí Viễn; nước soi nghiêng bóng mai gầy; Giang Vũ Phi Phi giang thảo Tề, người thử nói xem, Lạc lão tiên sinh?” Nói xong, hơi cười cợt, tiếp tục rót rượu.

Mọi người tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Ngạo Tình kinh thán không thôi.

“Ha ha ha, không hổ là ái đồ của Lam tiên sinh.” Lạc Nam cười nâng chén.

“Vậy tên của đại ca ta giải thích thế nào?” Lạc Thanh Thiển vẻ mặt trẻ con hỏi. Mọi người cũng thắc mắc, chỉ có Lạc Vũ Phi vẻ mặt khinh thường.

Ngạo Tình nhẹ nhàng, nín cười, đưa mắt nhìn về phía Lạc Sơ Hàn cười một tiếng, tay Lạc Sơ Hàn dưới tay áo nắm chặt: “‘ một gối sơ hàn mộng phải không ’” , chậm rãi dời mắt khỏi Lạc Vũ Phi, lên tiếng lần nữa, “‘ năm hướng Như Mộng điểu vô ích gáy ’.”

Mọi người thở dốc vì kinh ngạc, không khí này có chút không thích hợp rồi.

“Ha ha. Quả nhiên là thông minh hơn người.” Lạc Nam cũng cười sung sướng.

Chỗ ngồi nam tân(khách nam), không ít ánh mắt của nam tử nhìn về phía Ngạo Tình đang ngồi như không có chuyện gì kia, Sở Mộc Hi, Lạc Sơ Hàn, Lạc Đạm Bạc, nhất là Lạc Trí Viễn người đã từng giao thủ với Ngạo Tình, tự nhiên không thiếu được Phong Dạ Hàn.

“Tiểu nữ Sơ Ảnh, từ nhỏ không thích múa đao lộng kiếm, chỉ biết chút cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. Hôm nay có may mắn nhìn thấy Hàn Tình muội muội, mới biết trên đời này lại có nữ tử băng tuyết thông minh  như thế, Văn Thao Vũ Lược, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Sơ Ảnh nhất thời muốn thi đấu một phen, không biết Hàn Tình muội muội có thể giúp tỷ tỷ không.”

Lạc Sơ Ảnh dịu dàng mỉm cười, đứng thẳng lên, một thân lam sắc không màng danh lợi, tóc đen tùy ý thả sau đầu, chỉ buộc một sợi dây nhũ sắc, giữa hai lông mày có nhất mạt thanh ngạo. Trang phục đơn giản, lại khó nén một thân sáng chói. Tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc, khiến vạn vật mất đi màu sắc. Hảo một cái mỹ nhân thanh ngạo không mất linh khí.

Trong lòng Băng Tâm hừ lạnh, muốn cùng tiểu thư nhà ta đấu cầm kỳ thư họa, quả thật tự rước lấy nhục.

“Hàn Tình cũng muốn cùng tỷ tỷ so sánh một lần, nhưng Hàn Tình tài sơ học thiển, chỉ thông thạo chút múa đao lộng kiếm, thỉnh thoảng bị sư phụ ép buộc mới học chút thi văn, thật sự không thể ra ngoài bêu xấu, nhưng mà tam muội Hàn Lan của ta lại ngược lại, không bằng ngươi và gia muội thử xem thế nào, hai người các ngươi chắc chắn sẽ có một cuộc tỉ thí hay.” Ngạo Tình làm vẻ mặt thật xin lỗi nói.

Phốc. Lạc Thanh Thiển cùng Băng Tâm rất không nể tình cười phun. Hàn Lan tức xạm mặt lại, tiểu thư thật là không làm khó người khác thì ngứa ngáy.

Xuất Nguyệt đang đứng bên cạnh Phong Dạ Hàn lại đối với vương phi nhà mình bất mãn, Ngạo Tình chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy.

Lạc Sơ Ảnh cũng đành phải lui lại. Lấy ra một thanh Lục Y cầm, tay thon đặt trên dây đàn, ưu nhã đánh một khúc《 Phượng Cầu Hoàng 》uyển chuyển động nhân. Lúc Sơ Ảnh khảy đàn thỉnh thoảng nhìn về phía Sở Mộc Hi ở chỗ nam tân, mà khuôn mặt Sở Mộc Hi vẫn tươi cười, có chút hăng hái nghe đàn. Một bên Ngạo Tình thầm than, thần nữ, Tương Vương!

Không thể không bội phục Sơ Ảnh, lại có cầm kỹ xuất sắc như thế.

Khúc dừng, Sơ Ảnh không quên khiêu khích: “Hàn Tình muội muội có biết bài vừa rồi?”

Ngạo Tình nhíu mày, cười nói: “Có một người, đã gặp không quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung điên cuồng. Một khúc hay, không biết Hàn Tình có nói đúng không? Mà Hàn Tình thật bội phục Sơ Ảnh cô nương, thật có dũng khí.”

Mọi người mới vừa từ tiếng đàn của Sơ Ảnh phục hồi tinh thần, lại bị câu thơ của Ngạo Tình làm chấn động.

Sơ Ảnh vừa nghe, ngược lại nhiều hơn mấy phần ngượng ngùng. Nụ cười của Sở Mộc Hi hơi cứng một chút rồi lại như lúc đầu.

Ngạo Tình cảm thấy tâm tình của Diệp Thanh bên cạnh nặng nề, không thể làm gì đành bảo Băng Lam ra tỉ thí. Băng Lam sáng tỏ, từ bên hông rút ra một Tiêu bạch ngọc, ngón tay nõn nà đặt lên, một khúc Tiêu << Mai Hoa Tam Lộng >> du dương sâu xa vang vọng ở trong đại đường. Âm thanh vang lên, như oán như ngưỡng mộ, như khóc như tố; dư âm lượn lờ, mỏng manh như tơ.

Tiếng tiêu kết thúc, mọi người kinh hãi vỗ tay.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Người nói đầu tiên ngược lại là Lạc Đạm Bạc, liên tiếp ba ‘ tốt ’ đã giúp hai người phân ra thắng bại.

Chờ đúng thời cơ, Ngạo Tình khoa trương ngáp một cái, lợi dụng lý do muốn dưỡng sức trước cuộc so tài, muốn mang theo ba người Diệp Thanh về phòng nghỉ trước.

“Lạc lão tiên sinh, hôm nay quả thật vui vẻ, bọn ta xin cáo từ trước, các vị từ từ ăn uống vui đùa.” Ngạo Tình lại ngáp một cái, mặc kệ hình tượng.

“Hàn Tình tỷ tỷ sao lại đi nhanh như vậy?” Đôi mắt thiên chân vô tà của Lạc Thanh Thiển nhìn nàng, như không bỏ được: “Không bằng lúc sau Thanh Thiển đi tìm người được không, Thanh Thiển đối thi từ một chữ cũng không biết, tỷ tỷ dạy Thanh Thiển cách làm thơ như thế nào có được hay không?” Dáng vẻ mềm mại, muốn cự tuyệt cũng không được.

Choáng nha, như thế này không phải đang bày tỏ là không thả người sao?

“Đúng vậy a. Vũ Phi cảm thấy hôm nay cùng hàn Tình tỷ tỷ so tài một cuộc, thật là không đánh thì không quen biết, trong lòng rất bội phục tỷ tỷ tuổi còn trẻ, võ công đã có thành tựu như vậy, muốn cùng tỷ tỷ hàn huyên võ học tâm đắc một chút, cũng giúp Vũ Phi ngày khác có đột phá.” Lạc Vũ Phi mặt cười như hoa, nhìn như không có một chút bất mãn.

Thì ra đều là tiểu hồ ly tinh, thậm chí dùng kế luân phiên.

“Không được. Đại tỷ nhà ta không ngủ tinh thần sẽ không tốt, trong lòng sẽ hốt hoảng, đầu óc sẽ hỗn loạn, ngày mai tỷ võ nhất định sẽ thua.” Băng Tâm giả bộ đáng yêu, vô tội, vẫn không quên nói nhiều, lấy tay che chở Ngạo Tình, chỉ sợ người khác đoạt Ngạo Tình đi, chớp chớp  ánh mắt như nước trong veo, cho dù ai cũng sẽ không hoài nghi lời nàng nói, “Hơn nữa Tâm nhi cũng rất mệt mỏi, không có đại tỷ cùng ta ngủ, ta sẽ không ngủ được. Ta không muốn!” Nói xong, dùng sức lay cánh tay Ngạo Tình, nước mắt ròng ròng, dưới chân còn phối hợp  giẫm giẫm mấy cái: “Đại tỷ, Tâm nhi buồn ngủ, chúng ta đi thôi.”

Chỉ sợ đi chậm một bước, người khác sẽ đoạt Ngạo Tình đi. Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi biết làm trò đùa giỡn, Băng Tâm nhà ta là tổ sư gia của các ngươi kia đấy.

“Tâm Nhi không được náo, đại tỷ đang bận, đợi lát nữa là tốt rồi.” Băng Lam vội vàng cùng diễn trò, đưa tay lôi kéo Băng Tâm, ai ngờ Băng Tâm né tay Băng Lam ra, khóc ôm chặt hơn, bất khuất không buông tha, “Đại tỷ, Tâm nhi mệt mỏi.” Nói xong, hai hàng nước mắt như trân châu rơi xuống, bộ mặt đáng thương như chó con.

Dọa Lạc Thanh Thiển cùng Lạc Vũ Phi, lúng túng không thôi.

Ngạo Tình giả bộ bất đắc dĩ sờ sờ đầu Băng Tâm, “Chờ đại tỷ một chút được không?”

“Không chờ, ta không muốn.” Nói xong, đưa tay đẩy mấy ly rượu trên bàn xuống, mười phần là tiểu hài tử giận dỗi. Ngạo Tình trợn to hai mắt, nghiêm nghị quát mắng: “Tâm nhi.”

Cuối cùng Lạc Nam vội vàng mở miệng thả người. Ngạo Tình liên tục nói xin lỗi, bất đắc dĩ dắt Băng Tâm rời đi, vẫn không quên chỉ trích Băng Tâm, ” Bình thường đều đã quên, sớm biết không cho ngươi đến rồi.”

Bốn người liền dưới con mắt mọi người, tiêu tiêu sái sái  đi về phòng. Ai ngờ, bốn người vừa về tới phòng, ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả Diệp Thanh mặt như khối băng đều bị phá rồi.

Nhìn Đan Phượng kiếm không ngừng phát ra âm thanh, Ngạo Tình quyết định thừa dịp bóng đêm mông lung đi tìm hiểu một phen. Thay y phục dạ hành, thân hình linh hoạt tránh thoát tai mắt đông đảo thị vệ, theo sự hấp dẫn của Triêu Dương kiếm, đi tới Tàng Kiếm Các.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.