Ầm. Giống như sét đánh.
Ngạo Tình lảo đảo một cái, lui về sau vài bước, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Phong Dạ Hàn tiến lên một bước, đỡ Ngạo Tình.
“Chẳng lẽ cô nương cũng là người Lãnh gia chúng ta?” Nữ tử áo lam thấy
Ngạo Tình kinh ngạc như vậy, mà nha hoàn của nàng biết Lưu Tinh kiếm
pháp, phỏng đoán Ngạo Tình cũng biết.
Ngạo Tình trấn định trở lại, nói: ” ngươi truyền lại cho trưởng bối của
ngươi hai câu: “Phượng Hoàng trái với bàn Kim sợi, Mẫu Đan cả đêm nghe
mưa phùn” tự nhiên bọn họ sẽ hiểu.”
Nữ tử áo lam chắp tay cáo từ: “Ta nhất định truyền lại!”
Ánh trăng sáng rọi, tinh tú trên trời như ngừng lại, cảnh đêm mông lung.
Kể từ khi nữ tử áo lam rời đi, Ngạo Tình vẫn im lặng, cũng vẫn tránh né ánh mắt của Phong Dạ Hàn.
Ngạo Tình khoác một áo choàng trắng, ra ngoài hóng mát một chút. Phong
Dạ Hàn muốn đi theo, bị Ngạo Tình cự tuyệt, Băng Tâm cùng Băng Lam không thể làm gì khác đành phải đi theo sau ở xa xa.
“Xem ra, ta còn là có cơ hội!” Thượng Quan Dực khiêu khích nhìn Phong Dạ Hàn đứng cạnh hồ nước.
Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Ngạo Tình và hoàng đế Túc Nguyệt quốc có
thù không đội trời chung, lại nói điều kiện của Lam Cơ Tử lúc trước nói
với hắn, chắc hẳn là có chuyện diệt môn như vậy.
Giờ phút này Phong Dạ Hàn không có tâm tình để ý tới Thượng Quan Dực, chỉ lo lắng nặng nề nhìn Ngạo Tình ngồi ở bên hồ.
“Nghe nói hai mươi lăm năm trước, Phượng Hoàng sơn trang của Lăng gia cả đêm bị diệt môn, Tinh Tú Sơn Trang của Lãnh gia cũng trong một đêm mai
danh ẩn tích, hai nhà này vốn là thế giao, cư nhiên đồng thời gặp chuyện không may. Chuyện này lúc ấy chấn động một thời, đầu đường cuối ngõ,
không ai không biết.” Bình thường Phong Hành Thượng yêu thích nghe
thuyết thư, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được lão giả nói đến chuyện này
một chút.
Phong Dạ Hàn đột ngột quay đầu, đối với tin tức này rất kích động. Vậy
nói như thế, Ngạo nhi hoặc là người Lăng gia, hoặc là người Lãnh gia,
như vậy nàng hôm nay mất hồn…
Tròng mắt màu trà của Phong Hề Ngạn sáng lên, trong đầu bắt đầu tính toán .
Tiểu thư! Băng Tâm đột nhiên hô to một tiếng.
Vừa dứt lời, thân hình Phong Dạ Hàn thoắt một cái lướt tới trước mặt,
đem cổ tay đã sớm cắt ra đến môi Ngạo Tình. Toàn thân run rẩy, gân xanh
nổi lên, đột ngột Ngạo Tình mở mắt liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, có chút
tức giận, dùng sức đẩy ra, nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực chống lại
tuyệt tình cổ.
Phong Dạ Hàn chợt cảm thấy tức giận, xoay người Ngạo Tình lại, lần đầu
tiên gầm lên với Ngạo Tình: “Muốn báo thù thì phải sống sót đã.”
Băng Tâm Băng Lam cũng hút khí, cô gia bình thường lạnh lẽo, không ngờ lúc giận, lại kinh thiên động địa như vậy.
Ngạo Tình ngẩn ra, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt phượng, chỉ thấy trong đôi mắt phượng mang theo bi thương cùng tức giận, còn có tràn đầy thương yêu. Ngạo Tình không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn cúi
đầu hút.
Một hồi lâu, thấy Ngạo Tình ngưng động tác, sắc mặt Phong Dạ Hàn khôi phục lạnh lẽo, muốn xoay người rời đi.
Ngạo Tình chợt tiến lên, gục trong ngực hắn, mê mang nói: “Ngộ nhỡ thảm
án diệt môn này thật sự do phụ hoàng chàng gây nên, vậy chúng ta nên làm cái gì? Ta lại nên làm cái gì?”
Khàn.
Xem ra chuyện đúng như mọi người suy đoán. Tất nhiên có người vui mừng có người buồn.
“Chuyện hai mươi lăm năm trước ta không cách nào ngăn cản, nhưng bây
giờ, ta sẽ không buông tha nàng.” Phong Dạ Hàn ôm chặt người trong ngực, giọng nói lạnh lẽo, nhưng khí phách mười phần, không có ai có thể cự
tuyệt.
Thân thể Ngạo Tình hơi run rẩy, trong lòng lại không khỏi vui mừng.
Cứ như vậy, cuối cùng đoàn người cũng đi tới núi Tiễn Khúc. Trên đỉnh
núi rất lạnh, có thể thấy mây, cảm giác hình như sắp có tuyết rơi.
Nơi xa, có một nhà gỗ không lớn lắm, trước nhà có một con Tuyết Ngao
lớn, nó quay đầu nhìn, mắt hắc hoàng, toàn thân trắng như tuyết, lông
dài, khẽ nhắm cặp mắt, trong ánh mắt hàm chứa thần thái như một loại
miệt thị, cái loại ánh mắt trầm ổn, gặp nguy không sợ rất có khí độ
phong phạm Vương Giả. Lúc này, như thần khuyển căm thù nhìn đám người
bọn hắn, thỉnh thoảng phát ra thanh âm hùng hậu, không sợ nhiều người
như vậy chút nào.
“Tiểu thư, thật là một chú chó lớn uy phong.” Băng Tâm kích động kêu
lên, nếu không phải thấy hàm răng nhọn đáng sợ của Tuyết Ngao, Băng Tâm
đã sớm tiến lên ôm nó mà chơi đùa.
Ngạo Tình liếc mắt, thật là nha đầu không có kiến thức: “Đây là Tuyết
Ngao đấy? Mắt của ngươi thế nào vậy, đã gặp qua chó lớn như vậy chưa?”
Mọi người ở đây, cũng chỉ có Phong Hành Thượng thích xem sách là biết về loại động vật này, những người còn lại đều nghi hoặc nhìn Ngạo Tình.
“Tuyết Ngao, là một loại động vật sống ở núi cao băng hàn là một loại
Thần Khuyển, tính tình cương nghị, lực đại hung mãnh, dã tính vẫn còn
tồn tại, khiến người sợ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ thức ăn, giỏi về tấn
công, đối với người xa lạ có địch ý mãnh liệt, nhưng đối với chủ nhân
cực kỳ thân thiết. Dùng để trông nhà, trợ giúp việc nuôi thả ngựa rất
đắc lực.” Ngạo Tình nói, trong lời nói không khỏi biểu lộ ra thích thú
đối với Tuyết Ngao.
“Chó không phải là chó sao? Còn không phải như vậy?” Băng Tâm không phục lắm, phản bác.
Ngạo Tình quả thật muốn đạp nàng một cước, dừng một chút, không cùng tiểu nha đầu chấp nhặt.
“Vãn bối Phong Dạ Hàn cầu kiến Huyền Ngọc Tử tiền bối.” Phong Dạ Hàn
chắp tay nói. Bên trong nhà không truyền đến bất kỳ âm thanh trả lời
nào, nhưng bên trong nhà rõ ràng có hơi thở con người.
Vẻ mặt Phong Dạ Hàn trầm xuống, vén cẩm bào, quỳ xuống, rót vào giọng
nói một tia nội lực, nói: “tiền bối, ái thê của vãn bối thân trúng tuyệt tình cổ, muốn mượn giường Hàn Băng của tiền bối dùng để lấy ra cổ vật,
giúp ái thê khỏi bị toàn tâm đau xót, kính xin tiền bối giơ tay giúp đỡ, vãn bối ở chỗ này cám ơn người.” Vừa nói xong, Phong Dạ Hàn hướng về
phía nhà gỗ khấu đầu ba cái.
Ngạo Tình hít mũi, đôi mắt trong veo ửng hồng, cắn môi yên lặng nhìn
Phong Dạ Hàn quỳ xuống đất, hai chữ “Ái thê” giống như mật rót vào trong lòng của nàng. Thật là một tên ngốc.
Người luôn luôn không thích nói nhiều như Phong Dạ Hàn, cư nhiên nói
nhiều lời như vậy, lại khẩn thiết như thế, tình chân ý thiết, Băng Tâm
Băng Lam cũng cảm động thật sâu.
Phong Hề Ngạn đứng một bên cũng ngẩn người, ánh mắt Thượng Quan Dực nhìn Phong Dạ Hàn hình như thâm thúy hơn rất nhiều.
“Trở về đi thôi. Ta sẽ không cho mượn giường Hàn Băng.” Âm thanh cứng
cáp có lực từ trong nhà truyền ra, cũng rót vào một phần nội lực.
“Xin hỏi ta phải làm như thế nào tiền bối mới có thể cho ta mượn giường
Hàn Băng dùng một chút?” Phong Dạ Hàn vẫn quỳ như cũ, cũng không làm
giảm anh khí cùng khí phách vương giả.
“Trở về đi thôi, không phải lão phu không cho mượn giường Hàn Băng, lão
phu cũng là không thể ra sức.” Giọng nói hình như thán tận thế giới thê
lương, mọi cách bất đắc dĩ.
“Tiền bối, cầu xin ngươi cho ta mượn giường Hàn Băng dùng một chút, cứu
lấy tiểu thư nhà chúng ta, Băng Tâm lạy người.” Băng Tâm vừa nghe thấy
Huyền Ngọc Tử không cho mượn, tâm hoảng hốt, phù một tiếng quỳ xuống
đất, dập đầu vào mặt đất tiếng vang ầm ầm.
“Cầu xin tiền bối cứu tiểu thư nhà ta. Băng Lam cũng dập đầu xin người.” Băng Lam cũng dùng sức hướng trên đất dập đầu.
Hai người dập đầu làm trong lòng Ngạo Tình thương sót. Ngẩng đầu nhìn
trời muốn đem nước mắt bức lui, trong lúc vô tình lại thấy được mấy phần mộ cách nhà gỗ không xa. Nhìn kỹ chữ trên mộ bia, đôi mắt trong veo
chuyển một cái, đã có chủ ý.
“Vãn bối là Bách Lý Ngạo Tình, không biết có thể cùng lão tiên sinh một
mình nói chuyện một chút không, có lẽ vãn bối có biện pháp giải độc Ngọc Khô Cốt.” Ngạo Tình vừa dứt lời, một cơn gió mạnh từ nhà gỗ đánh tới.