“Mấy con khỉ nhỏ các ngươi, mới mấy ngày không gặp mà đã thế này.” Ngạo
Tình giả vờ giận, nhìn chằm chằm mấy đầu nhỏ đang ngây ngốc kia.
“Nhị tỷ, Trăn nhi rất nhớ gia gia cùng Nhị tỷ.” Bách Lý Liêm Trăn tiến
lên trước, kéo tay Ngạo Tình lắc lắc, đứa nhỏ này rất thông minh lại bạo gan, nó đã sớm biết Ngạo Tình đang giả vờ tức giận.
“Ngươi đúng là con khỉ nhỏ mà, gia gia ở bên ngoài đánh người xấu, sẽ
nhanh trở lại làm lão Hầu vương thôi.” Nói xong, liền cúi xuống ôm Trăn
nhi, hôn một cái lên má hồng hồng của nó, đúng là tiểu yêu nghiệt mà.
Các đệ muội khác thấy vậy rối rít đưa tay muốn được ôm, hôn.
Sắc mặt Ngạo Tình kéo ra, không nghiêm chỉnh, khoa trương cười nói: “Đến đây đi đến đây đi, để cho mỹ hầu ta xem nào.”
Mấy người Bách Lý Dung Bác vừa nghe thấy vậy liền bật cười.
Băng Tâm cùng Băng Lam ở đứng bên cạnh cảm thấy buồn nôn, hài nhi nhỏ như vậy mà tiểu thư cũng không tha.
Xử lý tốt chuyện trong phủ, ba người liền dịch dung rồi lên đường đến
Bích Huyết cung. Để tránh làm người khác nghi ngờ, Ngạo Tình đi trước,
Băng Lam và Băng Tâm đuổi theo sau.
Ngựa không dừng vó suốt hai ngày mới đến Bích Huyết cung, lúc này lấy
tội danh sử xự thiếu xót của hữu sứ, để cho nàng ta tạm thời ngừng mọi
hành động, dùng thời gian đó chuẩn bị tốt để đem khối u ác tính này xử
lí tận gốc.
Lần này tả sứ làm việc như sấm rền gió cuốn, khiến các tỷ muội Bích Huyết cung không khỏi bội phục, cúi đầu phục tùng.
“Rõ ràng ngươi có thể xử lý, tại sao lại muốn gọi ta trở về.” Ngạo Tình
phi ra một phi tiêu hoa mai, quăng về phía nữ tử trên trạc cây liễu.
Ánh mắt thanh y nữ tử băng lãnh, tay áo vung lên, một phi tiêu lá liễu
bay thẳng về phía phi tiêu hoa mai, nhất thời ánh lửa bắn ra bốn phía,
cuối cùng hai phi tiêu cùng rơi xuống đất.
“Sư phụ muốn gặp ngươi.”
Vẻ mặt nữ tử băng lãnh, đôi mắt như một đầm nước lạnh lẽo. Một bộ y phục tơ lụa màu xanh nhạt, bên trên thêu hình cây liễu, áo khoác sa mỏng
trong suốt ngắn tay. Chân váy màu xanh, bên hông cuốn đai lưng lụa mỏng, bên ngoài váy có tầng tầng sa mỏng như ngàn tầng mây, rất mỹ lệ. Tóc
dài đen bóng búi thành búi tóc ba vòng, giữ lại chút tóc bên cổ, trên
đầu có cây trâm xanh biếc, trên bàn có một trâm ngọc xanh hình cây liễu. Đúng là băng sơn mỹ nhân, có điều như vậy thì quá lạnh rồi.
Người này chính là Liễu Diệp Thanh.
Ngạo Tình chào tượng trưng một tiếng.
“Coi trọng khối băng kia?” Liễu Diệp Thanh rất khinh thường cười hỏi, lời của nàng cho tới bây giờ đều rất đơn giản.
“Trước kia là khối băng, trải qua ta một phen dạy dỗ, bây giờ là nam
nhân ôn tình rồi.” Ngạo Tình nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt kia, trong
lòng không khỏi nhớ nhung, cũng đã bảy ngày rồi, không biết bên hắn như
thế nào?
“Hoa si! Mất mặt!” Liễu Diệp Thanh xoay một vòng, nhẹ nhàng từ trên cành liễu nhảy xuống.
“Thực tủy tri vị(giống như là ăn món ưa thích), chờ ngươi gặp đúng
người, ngươi mới có thể thể nghiệm được.” Vừa là bạn tốt vừa là sư muội, Ngạo Tình sớm quen với việc hai người chung đụng như vậy rồi.
“Ngạo nhi, ngươi đã đến rồi, khụ khụ… ” Một vị mỹ phụ quần áo lụa mỏng màu trắng, gần bốn mươi mấy tuổi nằm nghiêng ở trên ghế dựa, bệnh lâu
chưa lành, chỉ có nhìn thấy ngón tay run nhè nhẹ mới phân biệt được
người này còn có khí tức, trên ghế dựa phủ lên một bộ thảm nhung lông
cáo trắng như tuyết, người cùng áo lông hòa làm một thể, làm cho người
ta có loại cảm giác hoảng hốt, cảm thấy người trên ghế dựa tựa như khói
trắng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Ngạo Tình thở nhẹ một hơi, làm bộ như nhẹ nhõm, bước nhanh qua cầm lấy
đôi tay kia, vẻ mặt cợt nhã nói: “Sư phụ, Ngạo nhi tới rồi này, người
nhìn một chút xem có phải Ngạo nhi càng lớn càng xinh đẹp không?”
Nghe thấy tiếng người khẽ xuy, Liễu Diệp Thanh quay đầu ngắm phong cảnh.
“Cái người này đúng là lắm mồm.” Liễu Như Mi đưa tay vuốt ve đầu Ngạo Tình, quan sát một hồi lâu: “Ừ, là trở nên yêu mị rồi.”
Phốc. Liễu Diệp Thanh cười thành tiếng. Ngạo Tình quay đầu lại trừng mắt liếc, nàng mới thôi.
“Đúng vậy a, sư phụ, ta thích một nam nhân, dung mạo của hắn rất yêu
nghiệt, Ngạo nhi cùng hắn một chỗ nên cũng yêu mị rồi.” Ngạo Tình bộ
dáng lợn chết không sợ nước sôi nói.
“Hả? Tới cùng sư phụ hảo hảo nói một chút.” Liễu Như Mi vui vẻ cười,
giống như một mẫu thân nghe được nữ nhi mình có người yêu, một loại vui
mừng lại bí mật mang theo tâm tình lo lắng.
Vì vậy, bên trong phòng người nào đó nói nói đến mức nước bọt văng tung
tóe, người nghe thỉnh thoảng sẽ cười nhạt ra tiếng, ở bên ngoài phòng
một người lẳng lặng tựa vào cây liễu lắng nghe bên trong, yên tĩnh giống như một bức tranh người đẹp, Liễu Thanh, như hoa như họa(vẽ).
Ở Bích Huyết cung không tới hai ngày, núi Yên Vụ liền truyền đến tin
tức, bảo nàng lên núi một chuyến. Xét thấy lần trước Ngạo Tình trở về
một chuyến, thương tích đầy mình, Băng Tâm cùng Băng Lam nhất định đi
theo lên núi. Mặc dù không đi qua mê hồn trận, nhưng vẫn nguyện ý đợi ở
ngoài trận. Thuyết phục không được, Ngạo Tình cũng đành kệ hai người.
Lại tốn 1 ngày trên đường, Ngạo Tình đều mệt đến eo mỏi lưng đau, càng
không nói đến hai nha đầu này. Nhưng các nàng cũng thốt một tiếng, nhìn
hai người ngủ say, trong lòng rất nhiều tư vị. Gần mười ngày nay, giống
như đi chạy sô vậy, thật sự mệt mỏi. Qua thời gian này, cũng nên suy
tính chuyện lớn cả đời cho hai người rồi.
Nhìn Ngạo Tình đi vào mê hồn trận, biến mất trong làn sương khói nồng đậm, Băng Lam Băng Tâm cũng đành phải chờ đợi ngoài trận.
“Ta đã trở về.” Ngạo Tình lạnh lùng thốt, hướng về nam tử dựa vào lan
can nhìn ngắm hoa sen. Nam tử đã gần bốn mươi lăm nhưng mà lại như hai
mươi bảy hai mươi tám, đứng chắp tay, một bộ trường bào màu xanh lam vừa người, sợi tóc dùng ngọc quan búi lại. Mắt rất đẹp, thâm thúy u lam như đêm khuya biển rộng, lạnh lẽo cũng như đêm khuya biển rộng.
“Ừ.” Âm thanh lạnh lẽo vô tình, nhưng Ngạo Tình vẫn phát hiện ra lúc Lam Vân nói chuyện, thân thể hơi chấn động một cái.
Đợi một hồi lâu, không thấy Lam Vân mở miệng, nàng trực tiếp hỏi: “Tìm ta có việc?”
Vẻ mặt Lam Vân cứng đờ, chậm rãi quay người lại, trong tròng mắt đen
không phân rõ hỉ cùng giận, nói: “Nàng cứ không muốn gặp ta như vậy
sao?” Trong giọng nói hàm chứa tâm tình ê ẩm, giống như người tình bị
vứt bỏ, âm thanh uất ức.
Hô. Ngạo chuyện sợ nhất là loại ánh mắt này, loại giọng nói này, nàng
rất không thích. Hắn không tỉnh táo thì vẫn coi nàng là thế thân của mẫu thân; khi tỉnh táo thì luôn coi nàng như một công cụ báo thù.
Ngạo Tình im lặng, xoay người muốn đi ra ngoài. Thân thể Lam Vân lắc một cái, điểm huyệt Ngạo Tình làm nàng không thể cử động.
Đôi mắt trong veo chống lại đôi mắt đen kia, trong lòng bất đắc dĩ thở
dài, nhìn đôi mắt đen mê ly, trong mắt tình dục, lửa dục đốt cháy.
Ngạo Tình cảm giác một hồi mắt hoa, muốn kêu nhưng lại không thành tiếng, khóc không ra nước mắt.
Lam Vân ôm ngang Ngạo Tình lên, tựa như gió lốc cuốn vào phòng ngủ, nhẹ
nhàng đem Ngạo Tình đặt lên giường, bàn tay gầy xoa nhẹ gương mặt như đã thấm vào xương tủy.
Mỗi một lần đụng vào, Ngạo Tình cũng cảm thấy rét lạnh thấu xương, cùng
đau lòng. Vì nam nhân si tình này, cũng vì tình huống bất đắc dĩ của
mình. Đã từng bao nhiêu lần, Lam Vân cũng như thế mê loạn, bị lạc tâm
trí, coi nàng như mẫu thân của mình. Đây là nam nhân như thế nào, yêu
quá ác quá cực đoan, sẽ hoàn toàn ngược lại. Có lẽ năm đó mẫu thân lựa
chọn phụ thân mà cự tuyệt thanh mai trúc mã Lam Vân, cũng là do nguyên
cớ đó.