Hắn nhìn nó một lúc, khẽ nở nụ cười rồi lắc đầu.
Lâu không gặp? Mới 3 ngày thôi mà, nó nhớ hắn hay vì trí nhớ nó quá kém đến mức này?
Nó nhìn hắn, không che giấu sự nghi ngờ.
Không nghi ngờ sao được khi nó không biết hắn là ai. Nó hỏi hắn, hắn cũng chỉ lắc đầu rồi im lặng. Đối với người như vậy, thập phần không nên tin tưởng. Nhưng ngay từ khi mới gặp hắn, nó đã có một cảm giác vô cùng thân thiết. Nhìn vào nhãn huyết (đôi mắt màu máu) của hắn, nó lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Nó cười, lần đầu tiên trong 8 năm nay nó cười một cách vui vẻ thật sự (tính theo thời gian ở hiện đại ấy, chị ấy mới về đây chưa được một tháng mà)
Nụ cười này như tỏa nắng. Đôi môi vẽ lên một đường cong tuyệt hảo. Mái tóc bay trong gió, làm cho khuôn mặt thêm đáng yêu.
Hắn chăm chú nhìn nó, nhìn nụ cười này. Hắn biết, nó là người lạnh lùng vô cảm, những giờ phút này, nó cười, có phải chăng là hắn đã tiến được một bước vào trái tim đã đóng lại của nó? Hắn ngay từ lần đầu tiên gặp nó đã đem trái tim này trao lại cho nó. Một tiểu oa nhi (trẻ con) xinh đẹp, băng lãnh, nhưng lại không hắt hủi hắn, đến bên cạnh hắn, để hắn che chở rồi vì hắn đứng dưới mưa suốt 2 canh giờ. Hắn thật sự không thể rời khỏi nó.
Bụp…
Thân thể cao lớn bỗng hóa nhỏ, bây giờ hắn với lúc gặp nó không khác nhau. Vẫn là hình dáng tà mị đó, nhưng ánh mắt, lại ấm áp vô cùng.
Nó chạy lại ôm hắn. Ôm thật chặt, sợ như để một bảo vật trân quý nhất trên đời. Rồi nó thấy, vai áo hơi ướt, hắn khóc!!!
– Tôi xin lỗi.
3 chữ cùng giọt nước mắt.
Nó hiểu hắn, hắn không nói nhiều, chỉ khi ở trước mặt nó, hắn mới để lộ ra bộ dạng này. Nhưng, nó biết, hắn rất mạnh mẽ, mạnh đến mức, nó cũng biết đâu là giới hạn.
Nó muốn hắn có một cái tên, một thân phận, muốn hắn ở bên cạnh mình suốt đời. Liệu, với một người như nó, điều đó có là quá đáng?
– Tên ngươi là Huyết Dạ vì mắt ngươi rất đẹp.
Hắn ngạc nhiên vì câu nói đó. Mắt hắn đẹp sao? Thật sự? Hắn chán ghét đôi mắt này, nhưng vì nó hắn liền rất vui sướng.
Nó nằm xuống, đôi mắt nặng trĩu từ từ cụp xuống, bây giờ, nó muốn được nghỉ ngơi.
………………………………….
Nó tỉnh dậy khi trời đã tối (ngủ nguyên ngày =”=)
Ọc..ọc ọc…
Âm thanh biểu tình của cái bụng vang lên rất có nghệ thuật khi nó theo… nhịp điệu. (đúng là cái gì của chị ấy cũng pro) Nó xoa bụng, nhìn xung quanh.
Một cái động.
Vách động phát ra những ánh sáng xanh kì lạ. Trên đó khắc những cổ ngữ mà nó không muốn đọc. Vài ngọn đuốc chập chờn trong gió lạnh (mùa hè sao lại có gió lạnh =”=) Nó nằm trên một mặt đá tương đối phẳng làm từ… thạch anh, trên người đắp một tấm chăn bằng tơ lụa mỏng. Trước mặt nó là một.. bàn đầy thức ăn.
Nó nhìn xung quanh tìm kiếm một hình ảnh.
Cộp… cộp..cộp…
Tiếng bước chân vang vọng một khúc động.
Nó ngước nhìn, là hắn. Nó nằm xuống, môi mấp máy nói lên trạng thái của bản thân bây giờ:
– Đói.