Vương Phi Thần Trộm

Chương 28: Ngọc Môn Quan trùng phùng cố nhân



“Là ai mà dám chống lại Linh Tiêu Các?” Ánh mắt hai người phụ nữ cưỡi
trên lưng cặp sư tử trắng đằng đằng sát khí. Trong nháy mắt, họ điều
khiển mãnh thú của mình đứng đối diện với người đàn ông vừa cất tiếng.
Khoảnh khắc chàng nho nhã quay người, hai con dã thú đồng thời nhoài
người xông tới.

“Càn khôn đại na ni? Tại sao ngươi lại biết võ công của Linh Tiêu Các?”

“Tuyết Thần ca ca, huynh thực đúng là lợi hại quá!” Mấy đứa trẻ thấy công phu
của chàng lợi hại liền hoan hỉ reo lên. Tuyết Thần khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn đám Hoa Hoa, Thảo Thảo. Ở chàng vẫn toát lên thứ khí chất cao quý
không gì che giấu nổi.

“Công tử Tuyết Thần!”

“Một mình độc chiếm ba ngàn dặm Nhất kiếm đứng trên trăm vạn người.”

“Không biết Các chủ đại giá quang lâm, thuộc hạ nhất thời mạo phạm, xin Các
chủ tha mạng!” Hai người phụ nữ áo trắng liền quỳ sụp xuống, sắc mặt
hoàn toàn trắng bệch.

“Dưới ta là ba ngàn thị nữ bạch y, người
đã từng nhìn thấy dung mạo thực sự của ta vô cùng kiếm. Kẻ không biết
không có tội, thế nên các ngươi có tội gì chứ?” Tuyết Thần chắp tay sau
lưng, đứng giữa biển cát mênh mông, thần thái oai phong lẫm liệt.

“Thế nhưng hộ pháp Tinh Thích nói Các chủ cần bế quan bảy năm, nếu không
phải vừa nãy Các chủ dùng chiêu thức thức trong Càn khôn đại na ni,
chúng thuộc hạ thực không dám tin ngài đã xuất quan trước thời hạn?”

“Tinh Thích? Hắn nhân lúc ta bế quan, đã ra tay tập kích, khiến ta mang trọng thương. Suốt dọc đường đi còn liên tục bị quân hắn truy sát, nếu không
phải là hắn, ta với Thức Cầm sao phải âm dương cách biệt? mau truyền
lệnh xuống, Linh Tiêu Các thanh trừ phản đồ, hễ gặp Tinh Thích, giết
chết không tha!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Hai thị nữ cưỡi trên lưng sư tử trắng đồng thanh đáp lời. Tuyết Thần nhẹ đưa tay ra hiệu, bọn họ
lập tức quay mình biến mất giữa biển cát bao la.

“Tuyết Thần ca ca, huynh đã cứu bọn đệ đấy!” Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo hào hứng hét lên.

“Ngày đó, khi ta bị trọng thương, cũng là các đệ cứu ta mà.” Tuyết Thần vừa nói, vừa tra kiếm vào vỏ.

“Đại trượng phu hành hiệp trượng nghĩa là điều neenlafm, Tuyết Thần ca ca,
huynh không cần phải để bên răng.” Quả Quả vỗ ngựa lên tiếng.

“Là không cần phải khách sáo.” Hoa Hoa đứng bên cạnh thì thầm chỉnh sửa. Ta trợn mắt nhìn thằng bé, đúng là đứa sau còn mất mặt hơn đứa trước.

“Hay cho câu không cần phải khách sáo. Mới chút tuổi đầu đã biết hành hiệp
trượng nghĩa, sau này nhất định có tiền đồ lắm đây!” Tuyết Thần mỉm
cười, nhẹ xoa đầu đám nhóc.

“Tuyết Thần ca ca, Thức Cầm tỷ tỷ dạo này sao rồi?” Hoa Hoa đưa lời hỏi thăm, xem ra bọn chúng nhớ Thức Cầm lắm.

“Thê tử của ta? Nàng đã qua đời rồi!” Ánh mắt Tuyết Thần bỗng tối sầm lại,
trong đôi mắt ngập tràn nét sầu muộn mênh mang. Thê tử của chàng? Hai
người họ đã thành thân rồi sao? Ta nhìn về phía chàng, nhớ lại trước kia bản thân đã từng vì chàng mà đi trộm miếng ngọc bội có khắc hai chữ
“Thức Cầm”, thậm chí không màng mạo hiểm cả tính mạng. Lúc này, ta lại
đang vì ngăn Diệu phạm sai lầm, mà đến tận đây báo tin nguy cấp cho
Diệp. Mới chớp mắt một cái, đã một đời bể dâu. Chúng ta đều đã gặp cho
riêng mình một người để yêu thương và trao gửi cả một tấm chân tình.

“Tinh Thích hiện đang là phản đồ của Linh Tiêu Các. Thế nhưng Kha Hãn lại rất tin lời nói phản nghịch của hắn, thậm chí còn lạm sát người Trung
Nguyên. Ta nhất định phải quay về ngăn cản bọn họ mới được. Nếu hai nước thực sự khai chiến, hậu quả khôn lường. Ta không tiện lưu lại nơi này
thêm nữa, các người hãy tự bảo trọng. Còn nữa… đây là lệnh bào của Linh
Tiêu Các, nếu gặp binh sĩ Hồi Cốt, có thể dùng nó để bảo toàn mạng
sống.” Dứt lời Tuyết Thần đưa cho ta một tấm lệnh bài, sau đó nhảy lên
ngựa phi nhanh về một hướng.

Phải mất một lúc sau, đám thương nhân Hồi Cốt mới bừng tỉnh khỏi cơn chấn động.

“mấy đứa trẻ này có thể theo chúng ta tới Cao Xương. Thế nhưng, cô nương
không thể đi theo chúng ta được nữa.” Gia Na Tháp nhìn ta đầy buồn bã
nói lời chia tay. Ta cũng biết bản thân đã mang lại phiền phức lớn cho
họ, nên cũng chẳng thể tiếp tục ở lại thêm nữa.

“vậy hãy giúp ta chăm sóc bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo. ta nhất định sẽ đến Cao Xương đón chúng.”

“Cô nương cứ đi theo con đường này, quân Đại Kỳ mà cô nương muốn tìm đang
trấn giữ ở một tòa thành gần thành Đôn Hoàng.” Trước khi rời khỏi, bọn
họ để lại cho ta một con lạc đà, chút lương khô, nước và bản đồ.

Biển cát mênh mông, con đường phía trước mơ hồ, mịt mùng. Núi Kỳ Liên phía
xa chẳng khác nào sống lưng của một loài dã thú, lạnh giá, ảm đạm. Đấy
là điểm cuối cùng của sa mạc. Đường đi tới đó uốn lượn, vòng vèo. Ta
ngồi trên lưng lạc đà, một mình cô độc giữa đại mạc mênh mông, trải tầm
mắt kiếm tìm ốc đảo mà mọi người vẫn thường nhắc tới.

***

“Đi nào, đi nào… ây da, cái con lạc đà chết tiệt, đi đường còn chậm hơn cả
rùa bò, rốt cuộc mày có chạy được không? Chạy giống như là ngựa ấy! Ây
da, nhanh lên, nhanh lên chút đi! Ta lệnh cho ngươi đi về phía Tây, phía Tây đó, sao ngươi cứ đi về phía trước vậy. Rốt cuộc ngươi có biết phân
biệt phương hướng hay không?”

“Ây da, đừng đi nữa, đừng đi nữa!
Đợi ta nghiên cứu bản đồ một chút nào. Dừng lại… dừng lại… con lạc đà
ngu ngốc, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”

“Có phải ngươi
thích đưa ta đi lòng vòng tại nơi quỷ quái này không? Tại sao ngươi lại
ngốc như vậy, ngay cả phương hướng cũng chẳng phân biệt được? Phía Tây,
đi về phía Tây đó…”

Ta tức chết mất, ta thực chẳng thể nào điều
khiển nổi con quái vật có hai cục u trên lưng này nữa. Cho dù ta thét,
đá hay đạp, nó vẫn chẳng có phản ứng gì. Cuối cùng ta mệt đến mức nằm
thở hổn hển trên lưng nó, còn nó vẫn thản nhien, chậm rãi tiến về phía
trước.

“Ngươi là ai? Mau dừng lại, khai báo tên tuổi!”

Đi mất mấy ngày, ta cuối cùng cũng tìm đến được nơi đội quân Diệp đang
chiếm giữ. Thế nhưng còn chưa đến trước cổng thành, một đội binh sĩ tuần tra đã giơ giáo ép ta phải nhảy xuống khỏi lạc đà.

“Tại hạ là
thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng, Ngọc Phiến Nhi, đến đây xin cầu kiếm
tướng quân. Ta có chuyện quan trọng cần cấp báo, mong mấy vị tiểu ca dẫn đường.”

“Thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng? Ta thấy ngươi chính là gian tế của bọn Hồi Cốt thì đúng hơn! Xem ra vận khí của bọn Hồi Cốt đã tận, nên mới phái đi một mật thám chẳng hề biết đường như ngươi tới
đây.” Người đàn ông dẫn đầu đội tuần tra cười chế giễu.

Ta phát
nộ trước thái độ khinh thường của bọn chúng, chỉ muốn la hét một trận,
nhưng sau cùng vẫn đành phải nhẫn nhịn lấy một bộ y phuc Đại Kỳ ra rồi
mỉm cười nói:” Mấy vị đại ca, các vị xem, ta mang theo cả y phục của
người Đại Kỳ đây này, sao có thể là gian tế được? Ta thực sự có việc
quan trọng cần cầu kiếm chủ soái, phiền các vị đi thông báo một tiếng.”
Ta lắc bộ y phục Đại Kỳ trước mặt, quả nhiên chúng mở đường cho ta đi,
thế nhưng mới đi được vài bước, hai cánh tay ta đã bị bẻ quặt ra sau, cả người ta bị nhấc lên trong một tư thế kì quặc.

“Xin đại ca tha
mạng! Đau quá, nhẹ chút… tay ta ắp gãy rồi… có chuyện gì cứ đặt ta xuống rồi từ từ nói chuyện…” Ta thét lớn nhưng bọn chúng chẳng hề có ý định
thả ta xuống.

“Đừng tưởng lấy ra một bộ y phục của người Đại Kỳ là chúng ta sẽ bị mắc lừa, ngươi coi chúng ta là đồ ngốc hả?”

“Xem ra nếu không dụng hình, ả ta sẽ không chịu khai thật.”

“Dụng hình? Các ngươi định dụng hình gì? Ngươi… ngươi… ngươi… đừng có làm
bừa, ta chính là Vương phi của đương kim Tam Điện hạ, con gái bảo bối
của Thừa tướng đương triều, là…”

“Là cái gì mà là? Ta còn là
Hoàng thượng đương triều cơ! Ngươi an tâm, bọn Hồi Cốt các ngươi vây
khốn chúng ta tại nơi này, chúng ta nhất định sẽ đáp trả lại các ngươi
đầy đủ. Đến lúc đó, sẽ cho ngươi nếm đủ mùi vị đoạn ruột, xuyên tâm, rút xương, ghế hổ, nước ớt… Người tại hình đường chúng ta đều có huynh đệ
nằm lại nơi sa trường, tuyệt đối sẽ có oán báo oán, có thù báo thù.”

“Này, đại ca, ta hoàn toàn không thù không oán với các vị nhé! Nam Cung Diệp, mau cứu mạng…”

“Hỗn xược! Tên của chủ soái là để cho ngươi gọi sao? Người đâ, mau áp giải tên gian tế này vào đại lao.”

“Này, các ngươi rốt cuộc có hiểu lí lẽ không thế? Ta tới đây vì muốn báo tin
thế nhưng các người chẳng hỏi lấy một câu… Này nhẹ tay thôi!” Ta vùng
vẫy, đưa lời phản kháng, thế nhưng vẫn bị mấy tên binh sĩ không não áp
giải về đại lao.

***

Mùi máu tanh nồng trộn lẫn mùi rêu
ẩm mốc tràn ngập khắp không gian của đại lao thế nhưng ta đã quá quen
với thứ mùi vị này. Trước kia, mỗi lần ăn trộm bị bắt, ta cũng thường bị nhốt ở những nơi đại loại thế này. Ta tựa lưng vào tường, bên tai vọng
đến rất rõ tiếng roi quất vào da thịt, cùng tiếng phạm nhân kêu gào thảm thiết ở phòng tra hỏi cạnh bên.

“Các ngươi là lũ súc sinh, xâm
phạm lãnh thổ Hồi Cốt chúng ta đã đành lại còn làm nhục phụ nữ Hồi Cốt,
các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu. Chúng ta năm nào cũng tiến cống
đầy đủ, tại sao các ngươi vẫn lòng tham vô đáy, liên tục xâm phạm, các
ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Im miệng! Đánh mạnh nữa cho
ta! Rõ ràng la các ngươi không biết an phận, hại chúng ta có nhà không
thể về, phải từ Trường An tới tận đây để đánh nhau, hại biết bao huynh
đệ của chúng ta bỏ mạng trên sa trường.”

Những tiếng mắng chửi
thậm tệ lẫn tiếng roi da vun vút truyền đến tai ta. Tên hồ li thối tha,
chàng có biết bản thân đã gây ra những chuyện gì không? Vì chàng mà bao
người không còn nhà để về, bao người mất đi phụ mẫu và thê tử? Lại có
bao người phải trở thành ăn mày, bao người sẽ chết đói nơi đầu đường xó
chợ, và bao người vô tội phải bỏ mạng nơi sa trường? Xin lỗi, ta không
thể để chàng mãi sai lầm như vậy được.

Nghĩ tới đây, ta liền
đứnglên, nghiên cứu kĩ một lượt khóa sắt của phòng giam. Chiếc khóa này
khá nặng, nhưng không hề phức tạp, đáng tiếc trên mình ta là bộ đồ nam
nhân, trên đầu chẳng có lấy một chiếc trâm. Không có công cụ ta muốn mở
cửa chạy trốn ra ngoài cũng khó.

“làm gì thế hà? Định trốn sao?” Chính vào lúc ta đang mải tìm cách phá khóa thì một tiếng thét đáng sợ
vang lên khiến ta giật nảy mình. Hai tên ngục tốt đang áp giải một người con gái tóc tai rũ rượi, toàn thân bê bết máu vào. Ta vội tránh sang
một bên, người con gái đó đi rất chậm, bước đến đâu để lại một vệt máu
dài đến đó.

“Vị đại ca này, ta thực không phải là gian tế của
Hồi Cốt, chính xác còn là con dân Đại Kỳ. Đại ca mau thả ta ra đi!” Ta
mặt mày hân hoan tiến lên trước, túm lấy cánh tay của viên ngục tốt lắc
giật liên hồi.

“Cút! Lát sẽ tới lượt ngươi thôi.” Viên ngục tốt đẩy mạnh một cái khiến ta ngã nhào xuống đất, rỉ cả máu mồm.

“Đúng là đồ vô dụng!” Người con gái kia thấy ta năn nỉ viên ngục tốt, liền mắng lại một câu.

“Ở yên đó!” Viên ngục tốt dứt lời sập mạnh cửa phòng giam lại.

Người con gái kia đi lại rất khó nhọc, xem ra đã bị thương rất nặng. Thấy
nàng ta khổ sở, ta bất giác dịch người nhường đường cho nàng đi.

“Không cần ngươi phải giả nhân giả nghĩa, người Hồi Cốt chúng ta không có loại đàn ông nhu nhược như ngươi.” Nàng ta nghiến răng đưa lời nhiếc móc.

“Đúng là ở hiền không được gặp lành, ngươi có bản lĩnh, ngươi dũng mãnh thì
ngươi đừng có bị thương!” Đã bị thương đến mức đó rồi còn cứng miệng gì
chứ. Ta chẳng để tâm đến bộ dạng dữ dằn của nàng, liền đỡ nàng ngồi
xuống.

“Cho dù phải chết, ta cũng quyết không chịu khuất phục,
ta nhất định phải gặp được chủ soái Đại Kỳ.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta,
giọng nói vút lên, thanh âm rất tuyệt!

“Cô nương cũng muốn gặp
chủ soái Đại Kỳ? cô nương quen biết ngài sao?” Ngoài ta ra, không ngờ
vẫn còn có người khác muốn gặp Diệp, hơn nữa lại là một vị cô nương
ngoại tộc xinh đẹp. Ta nhìn vị cô nương này, trong lòng tràn đầy nghi
hoặc. Diệp đúng là không tệ chút nào, mới tới Hồi Cốt chưa lâu, vậy mà
đã có đối tượng.

“Cuộc chiến tranh giữa Hồi Cốt và Đại Kỳ vốn dĩ chỉ là một hiểu lầm, hiện nay người đáng thương nhất chính là bách tính ở vùng biên quan, họ đang phải gánh chịu cảnh nhà tan cửa nát, đất nước sôi sục. Giờ, binh mã Đại Kỳ dựng doanh trại tại ngoại thành Đôn Hoàng, mãi không chịu rút lui, hai bên tất sẽ chịu tổn thất nặng nề. Ta nhất
định phải gặp chủ soái Đại Kỳ, cầu xin ngài ấy hãy thoái binh.” Người
con gái đó nhanh chóng rơi vào trạng thái kích động, toàn thân run lên,
đôi môi trắng nhợt không còn sắc máu.

“Cô nương cũng tới đây để
khuyên ngài ấy rút binh sao?” Ta hứng khởi nắm chặt lấy bàn tay của nàng ấy. Lẽ nào chúng ta chính là “anh hùng cùng chí hướng”?

“Phải chăng… công tử cũng đến đây để khuyên chủ soái Đại Kỳ?”

“Ây da, công tử gì chứ? Ta cũng giống cô, đều là phận nữ nhi cả.” Dứt lời
ta liền cởi mũ để lộ mái tóc dài óng ả. “Ta là Ngọc Phiến Nhi, từ Trường An đến. Ta tới đây chính là muốn gặp chủ soái Đại Kỳ, để nói với ngài
ấy rằng, đừng gây chiến tranh thêm nữa.”

“Cô nương không phải
người Hồi Cốt? Nhưng sao cô nương lại ăn mặc thế này, còn lưu lạc vào
tận trong ngục?” Nàng ta nghi hoặc nhìn ta từ trên xuống dưới.

“Nói ra thì dài lắm, ta sẽ từ từ kể cho cô nương nghe sau.” Có thể gặp được
một người có cùng suy nghĩ tại một nơi quỷ quái như thế này thực khiến
ta cảm thấy phấn khích vô cùng. Người con gái trước mặt bỗng trở nên
thân thiết với ta hơn. Lúc này ta cũng chẳng giữ kẽ thêm nữa, kể hết
toàn bộ câu chuyện tới Hồi Cốt rồi tình cờ gặp mấy Bạch y thị nữ cưỡi sư tử trắng cho nàng ta nghe.

“Nàng nói cuộc chiến giữa Hồi Cốt và Trung Nguyên thực ra chính là âm mưu của Tinh Thích, Quang minh tả sứ
Linh Tiêu Các? Hắn đã cấu kết với Hoàng tử Trung Nguyên, khơi nên cuộc
chiến tranh giữa hai nước? Thật không ngờ mục đích của bọn chúng chỉ là
để làm ngư ông đắc lợi? Hi sinh tính mạng của bao người cũng chỉ vì muốn gây loạn soán ngôi?”

“Có lẽ là vậy! Nhưng điều ta không ngờ
nhất chính là Tinh Thích lại chính là người Hồi Cốt. Thế nhưng tại sao
hắn lại phản bội đất nước mình để giúp Diệu, lẽ nào quyền lực thực sự
quan trọng đến mức thế sao?” Ta lắc đầu, có lẽ bản thân ta cả đời chẳng
bao giờ hiểu được, rốt cuộc mục đích sau cùng của họ là gì.

“Ta
đã đoán ra từ lâu nguyên nhân cuộc chiến này không hề đơn giản như vậy,
đáng tiếc đại ca ta lại không nghe theo lời khuyên này, cứ kiên quyết
đòi xuất binh. Lúc này ta thân bị nhốt trong đại lao, muốn ra ngoài cũng không được. Bây giờ phải làm sao đây?” Nàng ta lên tiếng thanh âm cực
kỳ căm hận.

“Đại ca của nàng?”

“Ta chính là muội muội
của chủ thành Đôn Hoàng, Đóa Lệ Tư. Khi quân Đại Kỳ tiến đến thành Đôn
Hoàng, đại ca ta lập tức phái quân nghênh chiến, hai bên không ai chịu
nhường ai. Trung Nguyên nước giàu dân mạnh, với thực lực của riêng thành Đôn Hoàng, chúng ta khó lòng chống chọi được, nếu miễn cưỡng giao
tranh, kẻ sau cùng chịu khổ chính là mười vạn bách tính sinh sống trong
thành Đôn Hoàng mà thôi. Ta khuyên đại ca lui binh, nhưng huynh ấy không chấp nhận. Biết vị trí hạ quân doanh của đội quân Đại Kỳ, ta liền mạo
hiểm tìm tới chỉ mong được gặp chủ soái đội quâ Đại Kỳ một lần. Hi vọng
có thể khuyên Đại Kỳ đừng gây chiến thêm nữa. Có điều ta không biết nói
tiếng Hán, thế nên vừa tới đã bị bắt rồi.” Lúc nói chuyện, Đóa Lệ Tư
không ngừng lo lắng, đôi lông mi dày đen của nàng ta liên tục cau chặt
rồi lại giãn ra.

“nàng không biết tiếng Hán cũng chẳng hề gì, ta với nàng đi tìm Nam Cung Diệp chẳng phải sẽ xong sao? Ta chẳng nắm rõ
đường đi nước bước ở chỗ này, nhưng nàng thì khác, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé!” Ta vỗ ngựa đầy tự tin.

“Bây giờ có nói gì cũng
vô dụng. Vì muốn dập tắt sĩ khí của binh sĩ thành Đôn Hoàng, ngày mai
bọn họ sẽ giải ta lên thành lầu, chém đầu thị chúng.”

“Ngày mai? Ngọc Phiến Nhi à, Ngọc Phiến Nhi, rốt cuộc vận may của nàng quá tốt hay quá kém đây?” Ta lẩm bẩm tự hỏi.

“Có rồi! Đóa Lệ Tư, mau đưa chiếc khuyên tai của nàng cho ta mượn một chút
nào.” Lặng người trong giây lát, Đóa Lệ Tư nhìn ta với ánh mắt ngô nghê.

Ta đưa tay đón láy chiếc khuyên tai của nàng ta, dùng phần kim phía sau
xuyên vào ổ khóa phòng giam. Rất nhanh sau đó một tiếng “cạch” vang lên. Thành công rồi.

“Như vậy chẳng phải chúng ta có thể trốn ra ngoài rồi sao?” ta nhẹ tháo khóa phòng giam xuống, nháy mắt cùng Đóa Lệ Tư.”

“Quả nhiên cô nương có tuyệt kĩ, ơn cứu mạng hôm nay, sau này nhất định ta
sẽ báo đáp.” Rồi theo phong tục của người Trung Nguyên nàng nhẹ cúi đầu
tạ ơn.

“Ta có thể đối phó với ổ khóa này, thế nhưng mấy tên lính cai ngục kia thì chỉ có nàng đối phó được.” Ta chỉ vào mấy tên cai
ngục, lòng đầy lo âu.

Đóa Lệ Tư nhẹ mỉm cười nhanh chóng điểm
huyệt mấy tên cai ngục, rồi kéo ta rời khỏi đại lao. Lúc này ta mới phát hiện, nàng ta tuy bị thương nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, hoàn toàn
không yếu đuối như những đại tiểu thư luôn được chiều chuộng, bao bọc kĩ càng trong khuê phòng khác.

“Đây là nơi nào thế?” Không gian ở
đây hoàn toàn khác so với Hồi Cốt mà ta nhìn thấy. Trước mặt không còn
biển cát ngợp trời mà là một thảo nguyên xanh đến ngút tầm mắt.

“Nơi này được gọi là ốc đảo, chúng ta sẽ ra ngoại thành qua mật đạo trong đại lao.”

“Họ đang làm gì thế?” Ta nhìn hàng binh sĩ đang đứng dàn thành trận ở phía
không xa, tất cả đều mặt mày nghiêm nghị, quân trang chỉnh tề. Đối diện
với họ chính là những binh sĩ Hồi Cốt trong tư thế giương cung sẵn sàng
chiến đấu.

“Nằm xuống, cẩn thận bị bọn chúng phát hiện!” Đóa Lệ
Tư nhanh chóng kéo ta nằm xuống bãi cỏ. “Chết rồi, bên phía ca ca của ta hẳn là đã biết tin ngày mai ta sẽ bị chém đầu thị uy nên đã quyết định
xuất binh nghênh chiến.”

Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên không ngừng, bụi tung mù mịt. Khoảng thời gian trước, khi lang thang trên đại mạc ta thường chỉ nhìn thấy lạc đà và sư tử, chưa từng nhìn thấy bóng
dáng một con ngựa nào. Thế nên lúc nghe tiếng ngựa hí vang toàn thân ta
hưng phấn vô cùng, cứ như thể lãng tử lâu ngày nay mới có dịp quay về cố hương! Ta nhìn về phía trước trong cảm giác hoàn toàn hiếu kì, giữa đám binh sĩ trong bộ khôi giáp đen bóng, một người đàn ông cưỡi trên mình
ngựa vô cùng nổi bật. người đàn ông đó thân mặc chiến bào, tay cầm cung
tiễn, khuôn mặt tuấn tú đã nhuốm màu gió sương, trông rất chín chắn lại
thập phần đĩnh đạc. Ngài không nhìn về phía ta, khuôn mặt nhìn nghiêng
dưới ánh mặt trời càng khiến cho những đường nét quyến rũ càng thêm hoàn hảo. Ngài lạnh lùng thúc ngựa tiến lên, phía trước là lá cờ bằng gấm có thêu đồ đằng của công tử. Lúc này đội quân Hồi Cốt đã vây chặt lấy họ,
Đại Kỳ rõ ràng đang rơi vào tình cảnh quân ít, địch mạnh. Thế nhưng,
người đàn ông trên lưng ngựa kia, vẫn vô cùng bình tĩnh, toàn thân ngài
toát ra hào khí ngút trời. Ngài lặng lẽ nhìn đám binh sĩ Hồi Cốt trước
mặt, đầu mày cuối mắt đều tỏ rõ sự kiêu hùng, oai phong mà lẫm liệt.

Nam Cung Diệp, Thái tử đương triều Đại Kỳ, chủ soái đại quân, lúc này đang
bị vây khốn trong vòng vây trùng điệp. Ánh mặt trời gay gắt hoàn toàn
không khiến đôi mắt ngài bớt lạnh, hàn khí tỏa ra từ đôi mắt đen láy
ngập tràn sát khí. Đóa Lệ Tư nãy giờ ở bên cạnh ta bất giác run rẩy cả
người. Đây chính là Nam Cung Diệp ma đầu sát nhân mà ta từng quen biết
đây sao? Lúc đối đầu với kẻ địch, ngài lúc nào cũng lạnh lùng quyết
đoán? Cho dù là thời khắc lâm nguy, rơi vào tình trạng yếu thế hơn hẳn
trước quân thù, ngài vẫn giữ vững nét quật cường và oai phong vốn có.

Ngài khẽ mỉm cười lạnh lùng từ từ giương cung, nhắm thẳng mũi tên về
phiaschur soái của đối phương. Khoảnh khắc đó, trời đất dường như tĩnh
lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hãi hùng trước động tác kéo cung
của Diệp. Nét mặt tự tin đó khiến mọi người bất giác thay đổi nhìn nhận, đội quân đang yếu thế hơn là Hồi Cốt chứ không phải là đội quân của
ngài. Giây phút ngài buông tay, mũi tên xé gió lao đi, nhắm thẳng vào mũ giáp của chủ soái Hồi Cốt bay tới. CHỉ một mũi tên đã khiến cho toàn bộ đạo quân Hồi Cốt hỗn loạn cả lên. Diệp lại giương cung, nhưng hạ thấp
xuống dưới một chút, lần này ngài không còn nhắm vào chiếc mũ giáp kia
nữa.

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Binh sĩ Đại Kỳ tức thì tung hô vang trời, lời hô chỉ dành riêng cho các bậc đế vương.
Tiếng tung hô vang dội tức thì khiến tinh thần binh sĩ phấn chấn hẳn
lên. Diệp cong miệng cười nhạt, chinh chiến nhiều ngày đã khiến ngài
trưởng thành lên rất nhiều, ngay đến bộ giáp trên người ngài cũng tỏa ra hào khí lẫm liệt của một vị tướng tài năng.

Nhất thời, trái tim ta hỗn loạn lạ thường! Ta nhớ khi còn ở trong vườn lê, ngài trông thật
sầu muộn và u uất, lúc ở trong mật đạo, chứng kiếm mẫu thân tự vẫn,
trông ngài bất lực mà đau khổ biết bao! Lại nhớ lúc ở khu rừng ngoại
thành Trường An, ngài lãng mạn tặng ta những dòng chữ được viết lên bằng chất liệu có một không hai: đom đóm, rồi lúc ở trong cung, trước khi
cầm quân ra trận, ngài đã dịu dàng nhìn ta, chỉ để chờ mong một lời đáp
lại… Ai có thể tin rằng một người đàn ông ngạo nghễ, oai hùng là thế đã
từng có lúc bất lực và yếu mềm đến vậy? Trên khuôn mặt tuấn tú của ngài
giờ đã xuất hiện những sợi râu lún phún, có chút tiều tụy, nhưng trông
lại càng thêm phong trần, đĩnh đạc.

Ngài đã quay về, người đàn
ông cuồng ngạo, chỉ một ánh mắt của ngài cũng khiến đối phương phải rơi
vào hoảng loạn. Đây mới chính là Nam Cung Diệp mà ta quen biết. Người
luôn khiến kẻ đối diện có cảm giác bị trấn áp, thần thái của một đế
vương độc nhất vô nhị.

“Ngài ấy chính là chủ soái của các vị sao? Tiễn pháp quá tuyệt!” Đóa Lệ Tư khe khẽ cất lời khen ngợi.

Thấy Diệp, ta chẳng thể kìm nén được cơn kích động dâng lên trong lòng, liền đứng bật dậy xông nhanh về phía ngài.

“Này… đừng đánh nhau nữa! Mọi người hãy nghe ta nói đã. Tất cả đều là hiểu
lầm, mọi người đừng đánh nữa! Diệp, đừng đánh nhau nữa!” ta vừa chạy vừa thét, hoàn toàn không ý thức được hành động này của mình vô cùng mạo
hiểm.

“Mau trốn đi, cô nương không cần mạng mình nữa sao?” Đóa
Lệ Tư đứng phía sau hoang mang thét lớn, thế nhưng ta vẫn không hề dừng
lại. Diệp đang ở ngay phía trước, chỉ cần ngài quay đầu lại là có thể
nhìn thấy ta đang chạy về phía mình. Ta bôn ba dặm trường bao lâu nay,
tất cả cũng chỉ vì ngày này mà thôi.

“Tướng quân cẩn thận! Có
gian tế quân địch lẻn vào.” Đám binh sĩ phát hiện ra ta đang chạy như
điên về phía Diệp, liền giơ hết đao, gươm lập hàng phòng vệ.

Diệp không hề quay đầu nhìn lại, theo trực giác, ngài giương cung nhắm về
phía ta đang chạy tới buông tay. Thấy vậy ta vội kìm bước, hoàn toàn
không ngờ ngài lại bắn tên về phía mình. Chẳng ai nghi ngờ tiễn pháp của Diệp, xua nay đều là bách phát bách trúng. Ta ngây người nhìn về phía
Diệp, trong tâm trí lúc này hoàn toàn trống rỗng.

“Cẩn thận!”
Đóa Lệ Tư tháo một bên khuyên tai ném mạnh về phía ta. Ánh sáng bạc lóe
lên giữa không trung chỉ nghe “keng” một tiếng, chiếc khuyên tai đã đập
mạnh vào mũi tên khiến mũi tên bị chệc đi đôi chút, cắm ngập vào vai ta.

Cuối cùng ngài đã chịu quay đầu nhìn lại. và rồi ta nhìn thấy nét kinh hãi
ánh lên trong mắt ngài, khi ngài nhìn rõ dung mạo của ta. Sau giây phút
kinh hoàng, là ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Tất cả sự lạnh lùng, trầm tĩnh
trước đó của ngài đột nhiên biến mất, trong đôi mắt đó, lúc này hiện lên cả một trời đau đớn. Ngài nhảy từ trên lưng ngựa xuống, thế nhưng cho
dù ngài nhanh đến mức nào cũng chẳng thể tóm được mũi tên đã phóng đi
kia. Ngài chạy lại phía ta, như một con mãnh thú tuyệt vọng.

“Phiến Nhi!”

“Ngọc Phiến Nhi!”

Diệp và Đóa Lệ Tư cùng lúc thét lên, ta cúi đầu nhìn mũi tên xuyên qua vai
mình, đau đớn quỵ gối. Diệp tức thì đưa tay định đỡ ta vào lòng. Cùng
lúc đó, Đóa Lệ Tư không hề nghĩ đến an nguy của bản thân, giành lấy
thanh kiếm từ tay tên lính gần nhất, đâm thẳng về phía Diệp.

“Công chúa Đóa Lệ Tư?” Diệp nheo mắt, hiển nhiên là nhận ra tướng mạo của Đóa Lệ Tư có nét hao hao giống với chủ thành Đôn Hoàng. Thế nhưng Đóa Lệ Tư không hiểu tiếng Hán, một lòng chỉ muốn bảo vệ ta. Trong khoảnh khắc
đám binh sĩ xung quanh lập tức bao vây chúng ta lại.

Toàn thân
đau đớn, ta lặng ấn chặt bàn tay để vết thương trên vai thôi không chảy
máu. Diệp thấy vậy chẳng buồn để tâm đến Đóa Lệ Tư, lại đưa tay định ôm
ta vào lòng.

“Không cho phép ngươi làm hại đến nàng ta!” Đóa Lệ
Tư cầm chắc thanh gươm trong tay, đâm về phía trước đầy thành thục, ngăn không cho Diệp lại gần ta nửa bước. Thấy vậy Diệp chỉ khẽ tung người,
giẫm mạnh chân lên đầu mũi kiếm của Đóa Lệ Tư tạo đà lao nhanh về phía
nàng ta. Đóa Lệ Tư không ngờ thân thủ Diệp lại cao siêu đến thế, liền
thu kiếm, nhảy lên, tung liên hoàn cước về phía Diệp. Đây hiển nhiên là
cách cận chiến đầy liều lĩnh. Diệp nhanh chóng né đòn, đồng thời tóm
chặt lấy thanh kiếm đang đâm về phía mình. Sau đó dụng sức, cả Đóa Lệ Tư cùng thành kiếm đều bị kéo về phía ngài. Lúc Đóa Lệ Tư còn chưa kịp
hiểu ra mọi chuyện, Diệp đã đưa tay bóp cổ nàng ta.

“Nếu không
phải ngươi đang liều mạng cố sức bảo vệ Phiến Nhi, ta đã bẻ gãy cổ ngươi từ lâu rồi.” Ngữ khí của Diệp vô cùng lạnh lùng, thứ lạnh lùng ta nhớ
rất rõ. Ngày trước, đã có lần khi ta lạc bước vào vườn lê, ngài cũng đã
từng dùng giọng điệu cuồng bạo như vậy nói với ta.

“Ma… ma đầu
sát nhân, đừng giét nàng ấy!” Ta khó nhọc đưa lời ngăn cản Diệp. Diệp
nhìn về phía ta, ánh mắt đã bớt phần sắc lạnh, thay vào đó là sự dịu
dàng ấm áp. Ngài nhanh chóng thả Đóa Lệ Tư ra bế bổng ta lên. Mấy tên
binh sĩ nhanh nhẹn xông tới, bắt lấy Đóa Lệ Tư.

Diệp chăm chú
nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng rồi ôm chặt ta vào lòng. Ta có thể cảm
nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể ngài, nghe được tiếng trái tim ngài
đập liên hồi mạnh mẽ.

“Ta lúc nãy… suýt chút nữa là lỡ tay giết chết nàng rồi.” Diệp cất lời, hơi thở gấp gáp cho thấy ngài đang rất căng thẳng.

“Ta…” Ta vừa định lên tiếng, ngài đã thu chặt cánh tay.

“Suỵt, đừng nói gì thêm nữa! Để ta bế nàng, rồi cảm nhận sự thật rằng nàng vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Nàng biết không, vừa rồi khi nhận ra
nàng, ta đã vô cùng sợ hãi! Đã từ rất lâu rồi, ta… không cảm thấy sợ hãi đến thế!” Giọng ngài khẽ run. Không nhìn thấy nét mặt ngài, nhưng ta có thể cảm nhận ngài đang ôm ta chặt đến mức như thể cả đời này sẽ không
bao giờ buông tay ra nữa.

Ánh mặt trời gay gắt nhuộm những đám
mây trắng trên cao ánh lên sắc đỏ, trong từng cơn gió thổi tới mang theo những hạt cát li ti, sắc nhọn sượt qua người khiến ta có cảm giác đau
đớn. Thảo nguyên khô hạn nắng cháy, không có chút sức sống. Y phục nhuốm máu của ta nổi bật trên nền áo giáp đen bóng của ngài. Vết thương của
ta chạm vào lớp áo giáp bị mặt trời thiêu đốt đến nóng rực của ngài càng thêm đau đớn. Nhưng mặc cho vết thương không ngừng rỉ máu, ta đã nằm
gọn trong vòng tay ngài, không còn cảm thấy sợ hãi bất cứ điều gì thêm
nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.