Vương Phi Thần Trộm

Chương 26: Sực tỉnh mộng đẹp, lệ đã chan hòa



Đi ra khỏi điện Cam Lộ, ta cảm thấy hưng phấn, vui vẻ vô cùng! Những
hành lang quanh co, uốn lượn trong cung trước đó bây giờ trông mới uyển
chuyển, đáng yêu làm sao! Ánh nắng đã đẩy lùi lớp không khí ẩm ướt khó
chịu của thời tiết mưa gió mấy hôm trước đó. Lúc này, dưới ánh nắng ấm
áp, sáng trong kia, cây cối xanh rờn bao quanh những hòn non bộ, trông
thực sự mát mắt. Thỉnh thoảng, mấy chú bướm màu sắc bay lượn là là,
thoắt ẩn thoắt hiện.

Quả nhiên một khi tâm trạng vui vẻ thì
người ta nhìn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy tuyệt đẹp. Đột nhiên, ta đứng
khựng lại, sao ta… lại thành ra đi tới vườn lê thế này?

Giờ đang là thời điểm giữa hè, biển hoa ngợp trời như tuyết đã hoàn toàn biến
mất. Ta lặng người ngắm những cành cây khô cằn, bất chợt trong lòng lại
dâng trào cảm giác sầu muộn.

“Nàng còn nhìn nữa thì cây sẽ không thể ra hoa nữa đâu.” Một giọng nói vang lại từ phía sau lưng. Ta nhanh
chóng quay đầu, là Diệp.

“Ma đầu sát nhân…”

“Biên cương
cấp báo, Phụ hoàng ra lệnh ta lãnh binh xuất chinh, ngày mai ta phải lên đường rồi.” Giọng hắn lạnh lùng, thái độ vẫn cao cao tại thượng, có
điều ta đã có thể nhìn thấy sự ấm áp ẩn sau ánh mắt lạnh lùng kia. Trong lòng ngập tràn cảm giác áy náy, liền cúi rạp đầu xuống.

“Nàng
không cần phải suy nghĩ lung tung, ta đã quen với cuộc sống một mình
rồi, không để tâm thêm hay thiếu một người nào đó đâu.” Diệp lên tiếng
bình thản như không, nhưng ta lại cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn,
không biết nên nói gì mới phải.

“Hồi Cốt… có nguy hiểm không?” Ta do dự một hồi mới cất tiếng hỏi được.

“Nếu ta nói nguy hiểm, liệu nàng có đi cùng ta không?” Diệp đột nhiên hỏi khiến ta chẳng biết phải trả lời thế nào.

“Nàng không cần phải trả lời, ta đã biết đáp án rồi, chỉ là muốn nghe chính
nàng nói ra thôi. Ta cần một… lí do để từ bỏ hoàn toàn.”

“Ma đầu sát nhân…”

“Đừng nói gì thêm nữa, tốt nhất là đừng nói gì cả…” Diệp mỉm cười tự giễu,
câu nói vừa xong không hiểu hắn đang nói với ta hay cho chính bản thân
nữa.

“Diệp…”

“Yên tâm đi, đây cũng không phải lần đầu
tiên ta ra sa trường. Hơn nữa ta vẫn một thân một mình, chẳng có bất cứ
lo lắng, day dứt gì cả, cứ như vậy xuất chinh, ta sớm đã không để tâm
đến sự sống chết của bản thân rồi.”

“Ngươi sẽ không xảy ra
chuyện gì hết. Phụ thân ngươi yêu thương ngươi như vậy, làm sao lại nỡ
để ngươi dấn thân vào nguy hiểm? Lần này đi Hồi Cốt, ngươi nhất định sẽ
nắm được phần thắng.”

“Thật sao? Nếu không phải ngài ấy yêu
thương ta, có lẽ người bái đường thành thân cùng nàng đã không phải là
Diệu.” Diệp nói ra câu này, thái độ bình thản như không, sau đó quay
mình rời đi, chẳng nhìn ta thêm bất cứ một lần nào. Nghe vậy trong lòng
ta càng thấy sầu muộn. Ta bất giác nhớ lại buổi đêm đom đóm bay đầy trời đó. Diệp trước nay vốn lạnh tựa băng, thế nhưng đã vì ta mà trở nên dịu dàng, tình tứ. Còn ta thì sao, sau cùng vẫn cứ phụ tấm chân tình của
hắn dành cho mình. Ta đã có Diệu, cho dù chàng là hồ li cũng được, giảo
hoạt cũng đành, ta đều chẳng thể nào thôi không yêu chàng. Xin lỗi
ngươi, ma đầu sát nhân…

***

“Đồ ham ăn!” Lại là giọng nói đáng ghét đó.

“Hồ li chết tiệt, chàng nhất định phải làm tổn hại danh tiết của ta trước mặt đám đông như vậy sao?”

“Lẽ nào không phải vậy sao? Lúc nãy nàng đi gặp Phụ hoàng, ngài mời nàng
dùng điểm tâm, không ngờ nàng chẳng biết giữ hình tượng chút nào, ăn
sạch sẽ.”

“Cái gì chứ, Phụ hoàng của chàng bây giờ vô cùng yêu
thương ta đó. Chàng không biết ta khiến ngài ấy vui vẻ đến mức nào đâu,
lúc này ngài đối xử với ta chẳng khác nào công chúa. Ta thấy địa vị của
chàng trong lòng ngài chưa chắc đã bằng được ta đâu.” Ta đắc ý lên
tiếng. Tuy rằng lúc ở điện Cam Lộ ta chẳng hiểm được ngài nói những gì,
cũng không biết phải diễn tả bản thân như thế nào cho ngài hiểu, có
điều, mỗi lần ta nói xong, ngài đều cười rất vui vẻ.

Diệu nghe
ta nói vậy, sắc mặt sầm hẳn xuống. Lúc này ta mới nhận ra mình đã lỡ
lời. Chết tiệt! Tại sao ta lại khoe khoang việc Hoàng thượng đối xử với
mình tốt như thế nào trước mặt chàng chứ? Diệu là con ruột ngài, nhưng
chưa bao giờ nhận được bất cứ tình yêu thương nào từ ngài cả. Để được
ngài quan tâm, chàng đã không ngần ngại gây ra bao nhiêu sai lầm. Vậy
mà, lúc này Hoàng đế lão gia lại yêu thương một người ngoài còn hơn cả
chàng, vậy chàng sẽ buồn tủi thế nào đây?

“Đồ ham ăn, nàng ngây
người làm gì thế, phải chăng biết sắp được gả cho ta, nên vui mừng đến
độ đần cả người ra?” Chàng đưa tay cốc nhẹ lên đầu ta một cái.

“Ta đang nghĩ, vị Hoàng đế phụ thân chàng thực chẳng anh minh chút nào, ta
đường đường một thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng, vừa dịu dàng vừa rộng lượng, đương nhiên phải được gả cho một người đàn ông trí dũng song
toàn, tuấn tú phong độ mới đúng, tại sao lại có thể là một tên hồ li chỉ thích bốc phét, không biết quan tâm cũng không vĩ đại như chàng chứ?”

“Xin Phụ hoàng tha tội, những lời Phiến Nhi vừa nói đều là do vô tâm thôi!”
Trước đó Diệu còn mỉm cười hân hoan, nhưng khi nghe ta nói vậy, đột
nhiên chàng liền hãi hùng nhìn ra phía sau lưng ta rồi đưa lời thỉnh
tội.

“Hoàng đế lão gia xin hãy tha mạng cho con, những lời con
vừa nói hoàn toàn là lừa dối. Tam Điện hạ trí dũng hơn người, thông tuệ
vô song, là người đàn ông tuyệt vời thiên hạ đệ nhất trước không có ai,
sau này càng hiếm gặp. Hoàng thượng ngài cho con gả về cho Tam Điện hạ,
Phiến Nhi vô cùng cảm kích! Đây là một quyết định anh minh của ngài, lúc nãy, con cảm thấy bản thân bất tài vô dụng, hoàn toàn không xứng đáng
với Tam Điện hạ, nên mới nói không chọn lời. Xin Hoàng thượng tha mạng,
Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng vạn tuế cát tường! Hoàng thượng ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin ngài…” Ta lập tức quỳ sụp
xuống, dập đầu liên hồi, liên tha liên thiên không ngừng. Thật đúng là,
lúc nãy ta vừa nói ngài không anh minh, không biết ngài nghe thấy có lôi ta ra trảm quyết không nữa.

Ta quỳ một lúc lâu chẳng dám ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, hai chân mềm nhĩn, quỳ cũng không vững.

“Thật sao? Ta thực sự tốt đẹp như vậy à? Vì thế nên mới khiến nàng cảm thấy
tự ti mỗi khi ở gần? Có điều nàng không cần phải lo, ta không chê bai
nàng đâu. Tuy rằng nàng có hơi ngốc nghếch, ngô nghê, hình tượng và tính cách hơi kém, có điều con người ta khá là qua loa, cố gắng một chút,
coi như cho nàng món hời lớn cũng được.” Trên đầu truyền xuống giọng nói vừa hớn hở, vừa đang cố gắng kìm nén tiếng cười. Lát sau, dường như
chàng chẳng thể nhịn thêm được nữa, liền bật cười thành tiếng.

“NAM CUNG DIỆU!” Ta nắm chặt bfn tay, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt đang cười nhăn nhở, tiểu nhân đắc chí của chàng. Tại
sao ta lại ngốc nghếch như vậy chứ, lại để cho tên hồ li thối tha này
lừa gạt?

“Gọi tên tướng công nàng cũng không cần phải hứng khởi
như thế đâu. Dù ta biết nàng yêu ta bằng tất cả sinh mệnh của mình.” Ta
trợn mắt nhẫn nhịn.

“Nàng có thể bình thân rồi, vẫn còn chưa bái đường, nàng đã quỳ trước mặt ta, ta không mắc lừa đâu.” Tên hồ li chết
tiệt, lại còn dám đem ta ra làm trò cười. Trong lòng ta tức giận vô
cùng, tức giận đứng bật dậy. Nhưng không biết có phải do khi nãy quá
căng thẳng hay không mà chân ta mềm nhũn, ta lại ngã bệt xuống.

“Còn không đỡ ta đứng dậy!” Ta bực bội cất lời. Thật là quá đáng, dám ăn hiếp người ta đến mức độ này!

“Không biết thế này có được coi là biết quan tâm, chiều chuộng hay không nữa?” Diệu ghé sát lại chỗ ta, không hề kéo ta lên, mà ngồi xổm xuống, bế
bổng ta dậy luôn. Hơi thở của chàng phả vào khuôn mặt, nong nóng, ươn
ướt, vô cùng ám muội.

“Này, chàng làm cái gì thế? Hồ li chết tiệt, đây vẫn là hoàng cung đấy!”

“Đừng có động đậy linh tinh, ta bế nương tử của mình, ai dám dị nghị chứ?
Nàng phải làm quen dần đi, sau này ta sẽ bế nàng cả cuộc đời đó!” Chàng
bật cười nói. Ta nằm trong vòng tay của chàng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ
thấy thân hình cao lớn của chàng đã che đi ánh mặt trời, lại đang ở vị
trí ngược sáng nên ta chỉ có thể nhìn được khuôn mặt hân hoan, tuấn tú
của chàng. Ta lặng người đi ngắm chàng, khuôn mặt tuấn tú, chiếc cằm
kiên nghị, chàng đẹp như một pho tượng. Phần má ta ép sát vào lồng ngực
của chàng, nghe nhịp tim chàng đập từng hồi rộn ràng. Cả cuộc đời… đây
chính là lời hứa mà chàng dành cho ta sao?

Cơn gió mùa hạ mát mẻ mang theo cả hương thơm thanh ngọt của lá sen. Diệu bế ta đi dọc theo
con đường trải đá bạch ngọc. Suốt chặng đường đó, đám cung nữ, thái giám và thị vệ nhìn theo chúng ta bằng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, thậm chí
còn có cả khinh bỉ, coi thường. Thế nhưng ta không hề để tâm, Diệu cũng
hoàn toàn phớt lờ.

Ta nép sát vào chàng, từ từ nhắm mắt lại,
thời tiết này, nếu có thể nằm trong vòng tay chàng, ngủ một giấc, nhất
định sẽ có được một giấc mộng tuyệt đẹp. Ta nhắm mắt tận hưởng cảm giác
ngọt ngào, hạnh phúc. Trước kia, ta chưa bao giờ dám mơ tưởng hão huyền
rằng một ngày nào đó bản thân sẽ được nằm trong một vòng tay âu yếm,
vững trãi như vậy. Trước giờ ta chưa bao giờ nói cho chàng biết, kể từ
khi quen chàng, ta không còn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng giữa đêm khuya
như trước kia, cũng không còn phải lo lắng có người giàu có nào ác ý thả chó dữ đuổi theo mỗi khi ta ăn trộm. Bởi vì, có chàng ở bên, ta cảm
thấy đó là sự an toàn, niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mình.

Diệu, ta đã bao giờ nói cho chàng nghe, ta yêu chàng, ta thực sự, thực sự vô cùng yêu chàng!

Cứ mong ngóng như vậy trong vui vẻ, ta cuối cùng đã chờ được tới ngày xuất giá.

“Tiểu thư, người đừng động đậy, hôm nay không được mắc lỗi, thiếu sót đôi
chút thôi là sẽ không cát tường đâu.” Không biết là Tiểu Thuý xuất giá
hay là ta xuất giá nữa, cô bé bận rộn, hân hoan, dường như còn vui mừng
hơn cả ta. Chỉ mỗi mẫu thân ta là khóc than thút thít, như thể ta một đi không trở lại vậy.

“Nặng quá đi, sao ta có cảm giác mấy thứ trang sức nặng nề này khiến cổ ta ngắn hẳn lại thế?”

“Điều đó là đương nhiên, những thứ trang sức này đều được làm từ vàng thật
mà. Đôi trâm song phượng Túy Hỷ này do tiệm trang sức nổi tiếng nhất
Trường An tạo nê, phía trên còn có phỉ thúy ngàn năm, trân châu Bắc Hải, chỉ riêng thứ này thôi đã tốn mấy ngàn lạng bạc rồi. Tam Điện hạ đúng
là người hào phóng! Tiểu thư, bất cứ món trang sức nào trên đầu người
cũng đều có giá trị cả vạn lạng vàng đó.”

“Oa! Bộ y phục này lại nặng thế, phải chăng cũng rất đắt tiền?” Đừng trách ta tham lam, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi.

“Đương nhiên rồi, những hình thêu trên đó đều được thêu bằng sợi vàng thật.
Tất cả đều là bảo thạch của Tây Vực đó.” Ta nghe Tiểu Thuý nói, bất giác nuốt nước miếng. Đợi đến đêm, ta sẽ trộm chúng, chắc chắn là phát tài
rồi. Mới nghĩ đến đây, ta đột nhiên sực tỉnh, trộm gì mà trộm, đây rõ
ràng là y phục của ta mà. Ta lật đi lật lại bộ y phục, càng xem lại càng hân hoan, hứng khởi.

“Tiểu thư, đừng nhìn nữa, đến giờ lành rồi!”

“Ta vẫn còn cưa ăn gì mà.”

“Bây giờ người vẫn chưa được ăn gì đâu.” Tại sao lại không thể ăn chứ? Ta
trang điểm chải chuốt từ sáng sớm đến giờ, bụng đang kêu òng ọc vì đói.
Tiểu Thuý chẳng để tâm đến lời than thở của ta, đẩy ta nhanh chóng vào
kiệu.

“Này, lúc nào thì ta có thể ăn được đây hả?” Lúc ta ngồi
vào trong kiệu hoa, trong lòng càng nghĩ càng phiền não, bất giác lên
tiếng hỏi.

“Đợi khi được đưa vào động phòng, tân lang chiêu đãi
xong khách khứa, thì có thể ăn uống cùng cô nương thôi.” Một vị ma ma
đứng ngoài kiệu đáp lại.

“Vậy đến lúc nào mới có thể vào động phòng chứ?” Ta đưa tay lau mũi, hắt hơi liên hồi vì hít phải bụi phấn trang điểm.

“Đợi bái đường xong là được đưa vào động phòng.”

“Vậy lúc nào thì sẽ bái đường.”

“Đợi… đến… nơi… rồi… thì… có … thể… bái… đường…” Vị ma ma đứng ngoài kiệu có
vẻ rất chán nản khi phải trả lời những câu hỏi vô vị của ta. Ta đưa tay
xoa bụng, kéo khăn che mặt xuống rồi bắt đầu nhẩm đếm cừu. Đói chết rồi, tại sao tân nương lại phải để bụng đói lên kiệu hoa không thể ăn uống
no say rồi mới xuất giá à?

“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!” Không biết ta đã đếm được bao nhiêu con cừu, đến sau
cùng, thì tựa đầu vào thành kiệu làm một giấc. Còn đang say sưa giấc
nồng đột nhiên có tiếng người gọi ta dậy. Ta mơ mơ màng màng mở mắt, qua chiếc khăn che mặt, ta thấy một bàn tay đưa về phía mình, chờ đợi giữa
không trung.

Thôi chết! Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi? Không
phải là Diệu đã đợi ta xuống kiệu từ nãy đến giờ chứ? Ta cúi đầu, đưa
tay cho chàng. Qua chiếc khăn che mặt, ta thực sự không nhìn rõ được nét mặt chàng, có điều chỉ đoán thôi ta cũng khẳng định thái độ của chàng
lúc này không thân thiện cho mấy. Ta ngoan ngoãn theo chàng ra khỏi
kiệu, chân còn chưa chạm đất, đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, thì ra
chàng đã đưa tay bế bổng ta lên.

“Ngọc Phiến Nhi, có phải nàng
kiếp trước là heo không, ngồi trong kiệu mà cũng có thể ngủ được?” Chàng nghiến răng thì thầm những lời trách móc. Chắc chàng rất giận vì không
thể sửa được tật xấu của ta.

“Hôm nay, trời còn chưa sáng đã
phải dậy trang điểm. Chàng biết đó ta vẫn còn chưa ngủ đủ giấc. Hơn nữa, từ sáng sớm đến giờ, ta thậm chí còn chưa ăn gì vào bụng. Ta vừa đói
vừa buồn ngủ, ta thấy mình không phải ngủ gật đâu mà là thiếp đi vì đói
đấy!”

Ta vén khăn che mặt, ngẩng đầu nhìn Diệu. Hôm nay, chàng
mặc một bộ y phục đỏ chói, trông lại càng tuấn tú, đĩnh đạc. Chàng cúi
đầu nhìn ta nằm gọn trong vòng tay mình, khuôn mặt hiện lên vẻ hân hoan
khác lạ, mắt cười tít lại thành một đường chỉ, cong cong chẳng khác nào
một vầng trang khuyết.

“Lúc bái đường mà còn dám ngủ, nàng cứ
thử xem, ta sẽ xử lý nàng thế nào!” Diệu thốt ra từng chữ nhưng ta lại
thấy trong đó ngập tràn ý yêu thương.

“Là ngất đi chứ không phải ngủ…” Ta không chịu thua liền đưa lời phản bác. Vừa lúc đó, chàng đã
đặt nụ hôn xuống má ta, ngay trước mặt đám đông. Tiểu Thuý đứng bên che
miệng mỉm cười, mọi người xung quanh thì há hốc miệng, hoàn toàn kinh
ngạc.

“Xuất giác tòng phu, tướng công nói thì không được cãi lời!”

Chàng nói xong liền bế ta vào trong. Chàng đặt ta xuống trước một chậu lửa,
sau đó dắt ta bước qua chậu lửa đó. Gấu váy ta vừa chạm đất, cũng không
biết bị mắc vào đâu mà khiến ta ngả nghiêng cả thân mình, sau đó phải
tốn rất nhiều sức ta mới có thể giữ vững được cơ thể. Các tiểu thư quý
tộc đứng quanh đó đều không ngừng bắn về phía ta những ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo. theo quy định của Đại Kỳ, đại hôn của Hoàng tử, phải được cử
hành nghi lễ trên đại điện. Tân lang và tân nương mặc y phục đỏ thắm,
nhận sắc phong của Hoàng thượng và lời chúc phúc của Hoàng hậu, sau cùng sẽ nhận bái lạy của chúng quan. Thế nhưng khoảng thời gian trước Diệu
đã bị tước đi thân phận Vương gia, Hoàng thượng đương nhiên không xuất
hiện tại hôn lễ. Chúng ta cũng phải nghênh dâu theo tập tục của dân
gian, thiết tiệc tại phủ Tần vương của chàng, khoảng đãi bách quan. Có
điều hôm nay, vì thế ta cũng không phải dâng trà cho phụ mẫu chàng.

Đám quan lại này tuy rằng nói đến để cung hỷ, nhưng ánh mắt nhìn Diệu đều
là cười nhạo và coi thường. Diệu hoàn toàn không để tâm đến họ, thần sắc bình thản, mang theo chút bất cần, ngạo nghễ mọi khi, thế nhưng trong
mắt chàng lại hiển hiện vẻ kiên nghị, ngạo khí ít ai sánh bằng.

Ta chu miệng, chẳng cam tâm chút nào. Chí ít tiểu ăn mày ta cũng đã đổi
đời, đường hoàng xuất giá, thế mà không khí hôm nay chẳng vui vẻ gì hết. Ta uất ức vò nhàu vạt áo. Lúc nhìn lại, ta mới cảm thấy xót xa cho bộ y phục đắt tiền của mình. Hầy, dù thế nào thì ta cũng không nên trút giận lên những thứ đồ quý giá như vậy.

“Lão đại hình như không vui
vì yến tiệc thành thân chưa đủ long trọng, linh đình thì phải…” Trong
đám đông, ta dường như nghe thấy có người đang thì thầm bàn tán. Ta đưa
mắt nhìn khắp xung quanh, thì thấy một đôi chân nhỏ thò ra từ dưới gầm
bàn. Y phục mặc trên người chúng rất sang trọng. Ta cúi xuống liền thấy
bốn tên tiểu quỷ đang co ro bên dưới, tay mỗi đứa bê một đĩa bịt quay,
ăn uống vô cùng hứng khởi.

Thực đúng là chó không sửa được tật
ăn phân, ta thầm mắng một câu. Cho dù Diệu đã cho chúng làm quan, chúng
vẫn không bỏ được thói quen cứ hễ ăn ngon là phải trốn gọn vào một góc.

“Lão đại là người sĩ diện, bình thường vẫn thích những thứ không đổi tiền ăn cơm được. Đệ còn nhớ không, có một lần, tỷ ấy mặc bộ y phục ăn trộm về
lên người, sau đó trang điểm cho bản thân chẳng khác nào một quả cầu
thịt.”

“Nói nhỏ thôi, đôi tai của lão đại còn thính hơn cả tai
chuột. Tỷ ấy dữ dằn lại nhỏ mọn, nếu nghe thấy những lời này nhất định
sẽ đánh chúng ta đó. Người khác không dám đắc tội với tỷ ấy, chúng ta
lại đánh không lại tỷ ấy, nên tỷ ấy càng thêm khoa trương, kiêu ngạo.”

“Ừm, lão đại thích nhất là được tiền hô hậu ủng. Lần này tỷ ấy xuất giá,
nghe nói vị quan lớn nhất thiên hạ là Hoàng đế lão gia không tới nên sắc mặt tỷ ấy còn thối hơn cả bãi phân. Lúc trước khi còn đi ăn trộm với
xin ăn, tỷ ấy thường xuyên bốc phét là có vị đại quan nào đó đích thân
nói chuyện cùng mình, khiến đám ăn mày khác vô cùng ngưỡng mộ.”

“Đúng đúng đúng, ta nhớ vị đại quan đó chỉ nói đúng một từ với tỷ ấy là”Cút!”“

Bốn đứa nhóc này dám tụ tập ở đây để nói xấu ta, thậm chí còn vô cùng rôm
rả. Thế nhưng cho dù xung quanh tiếng người huyên náo, ta vẫn có thể
phân biệt được những lời nói xấu về mình. Bà nhà nó, hôm nay lão nương
không xử lí mấy tên tiểu tặc khốn kiếp này, ta sẽ không…

“Cô
nương ngốc nghếch này, sắp bái đường thành thân rồi nàng còn định đi đâu nữa hả?” Bên tai ta chợt vang lên một tiếng thì thầm, dường như Diệu
đang cố hết sức để kìm nén cảm xúc. Ta đành hạ tay áo vừa mới xắn lên,
ngoan ngoãn, an phận đứng cạnh Diệu. Đám nhóc con đáng chết, đợi khi nào bái đường thành thân xong, ta nhất định sẽ xử lí mấy nhóc.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

Mỗi lần khom lưng cúi đầu, ta đều nhìn thấy mấy tên nhóc cui dưới gầm bàn
kia đang ăn uống say sưa. Bọn chúng thậm chí còn đang hào hứng nói xấu
ta. Ta càng thêm tức giận, nắm chặt bàn tay.

“Phu thê giao bái.”

“Á! Đồ ham ăn, nàng cố tình muốn trả thù ta đúng không, ai bảo nàng đụng trúng vào đầu ta hả?”

Ta vừa mới cúi thấp đầu xuống, liền đập phải cái đầu cứng như đá của Diệu, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng cằn nhằn. Trong khi đó ta cũng
không tránh khỏi việc có chút hoa mày chóng mặt, thầm than cho chiếc đầu đau đớn của mình, trong lòng càng thêm tức giận. Tên hồ li thối tha,
đầu ta cắm bao nhiêu đồ trang sức, lại đang che mặt thế này sao có thể
nhìn rõ phía trước. Tất cả là do chàng, nhìn thấy ta đưa đầu tới mà cũng không biết tránh đi.

Bực bội bái đường cùng chàng xong, ta liền mơ mơ màng màng được một vị ma ma dắt tới một căn phòng khác. Vị ma ma
này bảo ta phải ngồi yên trong phòng, đợi tân lang khi nào chiêu đãi
khách khứa xong sẽ vào gỡ khăn che mặt xuống cho ta. Ngồi một lúc, thấy
bọn họ đã rời đi cả, ta lập tức kéo chiếc khăn che mặt xuống, rồi lật
tung tất cả các thùng, các rương để tìm đồ ăn.

Thế nhưng tìm
khắp phòng một hồi, ta cũng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì có thể nhét vào bụng. Ta đành ngồi đó buồn rầu, lúc nãy vì mải miết đi tìm đồ ăn, nên
giờ mệt bở hơi tai. Thế nhưng bên tai ta tiếng nhạc báo hỷ vui tươi,
nhộn nhịp vẫn vang lên không ngừng. Tay chạm vào chiếc vỏ chăn có thêu
hình đôi uyên ương đùa nước, ta đưa mắt nhìn ra phía trước, nến đỏ rực
rỡ, bốn bề đều là những chữ song hỷ, cát tường, tất cả đều đang nhắc nhở ta rằng, tối hôm nay, ta đã là tân nương tử của Diệu.

“Cầm tay
của nàng, sống đến đầu bạc.” Nghĩ tới việc Diệu sẽ nói những lời này với mình, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bất giác mỉm cười đầy
hạnh phúc.

“Lão đại hôm nay rất xinh đẹp!” Đúng lúc ta cảm thấy vui vẻ, bên ngoài cửa sổ lại vọng vào giọng nói quen thuộc.

‘Thế nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẫn là lão đại thôi. Người ta thường
nói câu gì ý nhỉ… chó không sửa được tật gì ý nhỉ…” Hoa Hoa lắp ba lắp
bắp lên tiếng. Thực đúng là thiếu hiểu biết, không phải là câu, “chó
không sửa được tật ăn phân sao?” Trong lòng ta thầm nghĩ, sau đó lại cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Ăn nói linh tinh! Lão đại còn lâu mới là chó không sửa được tật gì gì đó.” Là giọng nói chói tai của Quả Quả,
tuy rằng cậu bé đã cố gắng hạ giọng, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được.
Hi, đứa trẻ này không tệ, vô cùng trung thành cs lão đại là ta.

“Lão đại phải được gọi là phân nát không thể xây tường!” Quả Quả tiếp tục bổ sung. Đầu ta tức thì đau nhói, chỉ muốn nổ tung tại chỗ. Ta đứng bật
dậy, đẩy cửa sổ ra, mùi hương thịt vịt quay nhanh chóng ập vào, bốn tên
nhóc con này đang trốn dưới cửa sổ vừa ăn vịt quay vừa nói xấu ta.

“Lão… lão… lão…”

“Là lão đại.”

“Bị phát hiện rồi, chạy mau!”

“Lần này chết chắc rồi!”

Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả vứt ngay chiếc đùi vịt sang một
bên, co cẳng chạy mất. Ta bật cười, một tay gỡ chiếc mũ phượng xuống,
tiện đó cũng cởi luôn bộ y phục thêu vàng thêu bạc kia ra, chỉ còn lại
có bộ y phục bên trong màu tím đậm. Bỏ hết những thứ trang sức nặng nề
kia, thân ta nhanh chóng nhẹ như én, nhảy bật ra ngoài. Mấy tên tiểu tử
kia còn chạy chưa xa, đã bị ta kéo hết lại.

“Lão đại, chúng đệ
chỉ muốn đến cung hỷ tỷ tỷ thôi.” Hoa Hoa vừa thấy ta, lập tức mỉm cười
hớn hở. Ừm, lúc nói dối mặt không biến sắc, thực đúng là có được chân
truyền từ ta.

“Lão đại, tỷ nhất định là rất đói bụng phải không?” Thảo Thảo chớp mắt, xoa nhẹ vào bụng ta. Đúng! Ta đúng là đang rất đói.

“Lão đại, chúng đệ biết tỷ tỷ nhất định là đói bụng, vậy nên chúng đệ định
mang đồ ăn tới cho tỷ đây.” Quả Quả nhanh chóng tìm ra được điểm yếu của ta, liền chuyển hướng chú ý của ta sang đồ ăn.

“Hả? Các đệ biết chỗ nào ở đây có đồ ăn sao?” Ta tức giận quá thành ra bật cười.

“Chúng đệ trước kia từng tới phủ Tần vương, biết được chỗ này chắc chắn có đồ ăn ngon.”

“Vậy còn chờ gì nữa, không mau dẫn đường?” Hừm, đợi ta ăn no nê rồi xử lí chúng sau vậy.

Lúc này, ánh hoàng hôn ở cuối đường chân trời trông như một con rồng màu
đỏ, thân rồng ẩn sau những đường núi non, cây cối chạy dài, chỉ có đầu
rồng, ngậm một viên trân châu đỏ rực là mặt trời hiện ra.

Ta
cùng mấy tên nhóc đi qua một đoạn hành lang dài, hòn non bộ, hồ nước,
cầu gỗ, hoa viên, bãi cỏ… cuối cùng cũng dừng lại trước một căn phòng có cửa sơn vàng.

“Chúng thật thông minh, biết được trên bàn cúng ở miếu thần tại vương phủ nhất định có đồ ăn, thật không hổ khi cùng lão
đại ta lăn lộn trên giang hồ bấy lâu.” Ta cốc mạnh lên đầu của Hoa Hoa,
rồi vội vã vơ lấy mấy thứ hoa quả đặt trên bàn cúng cho vào miệng nhai.

“Lão đại à, Diệu ca ca hình như có rất nhiều ngân lượng, tỷ nhìn miếu nhà
huynh ấy kìa, còn quy mô hơn cả ngôi miếu ở phố Tây chúng ta nữa.” Thảo
Thảo ăn vô cùng hào hứng. Đến lúc no quá, thằng bé đưa tay sờ bụng rồi
mới từ tốn mở lời.

“Thật sao? Đợi khi nào lão đại phất rồi, cũng sẽ sửa sang lại ngôi miếu của chúng ta to đẹp hơn nhé. Khi ấy ta sẽ đúc một bức tượng hoàn toàn bằng vàng, sẽ mời tất cả thần tiên với Diêm
Vương gì đó tới liên hoan chịu không?” Ta ăn một miếng thịt gà, rồi dõng dạc lập lời thề.

“Lão đại, câu nói này bọn đệ đã nghe từ khi
còn bé tí rồi, đến lúc nào thì tỷ mới có thể phất được?” Hoa Hoa liếc
mắt nhìn ta, Qua Qua và Quả Quả nghe thất vậy liền tức thì trốn sang một bên.

“Ta…” Vừa định mắng bọn chúng, ta đột nhiên nghe thấy
tiếng bước chân hướng về phía này. Ta nhanh chóng đánh mắt cho bốn đứa,
mấy đứa nhóc lập tức hiểu tý, chạy nhanh đi tìm chỗ ẩn náu. Sau một hồi
tìm kiếm, ta quyết định trốn sau lưng tượng Phật, vị trí đó rất an toàn, người ngoài nhất định không thể nhìn thấy ta được.

“Điện hạ, lão thần có nên chúc mừng ngài một tiếng không?”

Điện hạ? Điện hạ gì chứ? Nghe nói Diệp đã bị phái đi đối phó với đám người
Hồi Cốt, Mạc Bắc rồi, vậy Điện hạ mà người kia vừa nhắc tới là ai chứ?
Giọng nói nghe rất quen, dường như là giọng của Hoàng Phủ Trung Nghĩa?

“Xin ân sư bớt giận, hãy nghe con giải thích trước đã!” Nghe thấy giọng nói
này, toàn thân ta run rẩy, bất giác lạnh cả sống lưng. Lúc này không
phải chàng đang tiếp khách khứa ngoài kia à? Tại sao lại ở đây nói
chuyện gì bí mật vậy?

“Còn gì để giải thích nữa? Hôm đó ta đã
nói quá rõ ràng rồi, nếu ngài lấy con gái ta Hoàng Phủ Liễu Nhi, ta sẽ
giao bảy mươi vạn cấm quân trong tay mình cho ngài, trợ giúp ngài ngồi
lên hoàng vị. Thế nhưng sau cùng, ngài lại nuốt lời, không ngờ dám thoái hôn để thành thân với con gái của bỉ phu Ngọc Tiến Hiền. Ngài bảo ta
còn mặt mũi nào trong triều đình này nữa? Ngài bảo Liễu Nhi sau này làm
sao mà ngóc đầu lên làm người được? Hôm nay ta tới đây là muốn đòi lại
công bằng, nếu không, Hoàng Phủ Trung Nghĩa ta tuyệt đối không để mọi
chuyện trôi qua dễ dàng như vậy đâu.”

Nghe xong mấy câu nói đáng sợ của ông ta, trong lòng ta thoáng giật nảy, không ngờ Diệu vì ta mà
phải gánh chịu nhiều áp lực như vậy.

“Ân sư đã trách nhầm con
rồi, Phụ hoàng vẫn luôn lo lắng trước mối quan hệ của con và người, sớm
muộn gì cũng sẽ động thủ mà ra tay trừ khử. Con thành thân với Ngọc
Phiến Nhi, chẳng qua chỉ là một động tác giả, đánh lạc hướng, khiến Phụ
hoàng cho rằng mối quan hệ của chúng ta đã tan vỡ, sau đó sẽ lơ là cảnh
giác.” Giọng nói quen thuộc nhưng lại chứa đầy sự xa lạ, xa lạ đến mức
ta đột nhiên cảm thấy tột cùng sợ hãi.

“Chỉ đơn giản như vậy
thôi sao? Nam Cung Diệu, ngài đừng quên, nếu không có binh quyền trong
tay ta, ngài chẳng là cái gì hết cả.”

“Xin ân sư an tâm, con mưu đồ bao nhiêu năm nay, chịu mọi nhục nhã, tất cả là vì gì chứ, điều này người hiểu rõ nhất mà!”

“Vậy ngài đối với Ngọc Phiến Nhi, rốt cuộc có phải thực lòng? Ta nói cho
ngài biết, ta chỉ có một đứa con gái là Liễu Nhi thôi, thế nên ta sẽ
tuyệt đối không cho phép những chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó có
thể xảy ra.”

Ta lạnh run cả người, trong lòng đột nhiên cảm thấy hết sức hoang mang. Diệu im lặng một hồi, vì nấp sau pho tượng nên ta
không nhìn thấy nét mặt chàng, thế nhưng sự do dự của chàng thực sự đã
bóp nát trái tim ta.

“Ngay từ đầu, con đã không hề yêu thích
nàng ta. Lúc này tiếp cận nàng, để nàng yêu con, đều là vì muốn ngăn cản nàng ta nhập cung, không muốn để cho Ngọc Tiến Hiền đạt được mục đích.
Đợi đến khi con giành được thiên hạ Đại Kỳ, đương nhiên sẽ từ bỏ nàng
ta, cho Liễu Nhi một danh phận.” Diệu chậm rãi cất lời. Còn ta phải mất
rất nhiều thời gian mới có thể hiểu được hàm ý ẩn trong từng câu nói của chàng. Chàng nói chàng không yêu ta, chỉ đang lợi dụng ta, lợi dụng
xong thì sẽ vứt bỏ… Thì ra, tất cả mọi chuyện là vậy.

“Ta tạm thời tin ngài một lần. Lần này Nam Cung Diệp dẫn quân đi bình loạn Hồi Cốt, ngài thấy thế nào?”

“Đó chẳng qua chỉ là một kế sách mà thôi, ta phái người cố ý giả thành binh sĩ Hồi Cốt, quấy nhiễu Ngọc Môn Quan. Tinh Thích đã sắp xếp nội ứng ở
bên Kha Hãn Hồi Cốt rồi. Gây ra một trận phân tranh như vậy, tất cả đều
vì muốn lấy tính mạng của Nam Cung Diệp! Phụ hoàng một lòng một dạ muốn
nâng đỡ Nam Cung Diệp, lập hắn làm Thái tử, lần này lại không tiếc giao
trọng binh trong tay cho hắn, chỉ đợi hắn hạ được Hồi Cốt, lập nên chiến công, quay về sẽ lên ngôi một cách đường hoàng, thậm chí là vinh quang
nhất. Thế nhưng Phụ hoàng không thể nào biết được, thứ đang đợi con trai yêu của ngài ở phía trước chính là thập diện mai phục, còn người thực
sự đứng sau tất cả những thứ này chính là ta. Và lúc Diệp đi biên cương
đánh trận chính là lúc chúng ta ra tay hành động.”

“Điện hạ dự
định nhân lúc Diệp bị vây khốn tại Ngọc Môn Quan sẽ cho quân đánh vào
hoàng cung, ép Hoàng thượng truyền vị? Ha ha, ai nấy đều nói Tam Điện hạ là người không có chi phải sợi nhưng lại không biết ngài mới là người
khống chế toàn cục. Thật không ngờ, một Tam Điện hạ chỉ biết phong hoa
tuyết nguyệt lại chính là một nhân tài tuyệt vời, một đế vương tương lai tài giỏi. Điều khó nhất chính là ngài đã nhẫn nhịn được những bất công
và nhục nhã suốt hơn hai mươi năm qua. Một người giống như ngài, làm sao lại có thể vì một Ngọc Phiến Nhi mà từ bỏ cả giang sơn hùng vĩ này chứ? Trận đấu trí này, Hoàng thượng thua là thua ở chỗ không thấu hiểu đối
thủ.”

“Ân sư quá lời rồi!”

“Có điều, ngài chắc chắn alf phía Hồi Cốt sẽ không xảy ra điều gì bất trắc chứ?”

“Khi binh mã của Diệp xuất quân, hắn sẽ phát hiện, tất cả số lương thảo đã
bị đánh tráo, quá nửa chỗ đó được thay bằng những bao cát. Ta đợi xem
xem, phía trước có mai phục, lại không có đủ lương thảo, hắn làm cách
nào sống sót quay về.”

“Ha ha… ha ha… ngài còn máu lạnh và nhẫn tâm hơn so với ta tưởng tượng đó!”

“Chính ân sư đã dạy dỗ ta, không từ thủ đoạn, không được mềm lòng, không được để lại hậu họa.”

Chuyện loạn quân ở Hồi Cốt chính là cái bẫy do Diệu giăng ra? Diệp sắp gặp
nguy hiểm. Lúc này đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn nghe được
bọn họ nói thêm gì nữa. Thậm chí, bọn họ rời đi từ lúc nào, ta cũng
không hay biết. Ta trốn trong chỗ tối, run rẩy toàn thân, trong lòng
không ngừng suy nghĩ xem mình có nên tiếp tục là một tân nương ngốc
nghếch, hay là đi cứu Diệp?

“Lão đại… người làm sao thế?” Hoa
Hoa hiển nhiên là nghe hiểu đoạn nói chuyện giữa Diệu và Thập Vương gia, nó dùng bàn tay nhỏ vỗ lên vai ta, Thảo Thảo thì đứng bên cạnh không
ngừng kéo áo.

“Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả… lão đại của các đệ, bây giờ phải đi làm một chuyện rất… có khả năng sẽ bị rơi đầu.
Hoa Hoa, sắp tới đệ chính là lão đại, đệ phải chăm sóc thật tốt cho Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả nhé! Sau này, các đệ phải cùng nhau hưởng phúc
đấy!” Ta vỗ lên vai Hoa Hoa, dõng dạc nói từng từ.

“Lão đại, một ngày làm lão đại, cả đời là lão đại. Lão đại đi đến đâu thì chúng đệ đi đến đấy.”

“Lão đại, đệ vẫn cảm thấy cuộc sống ăn mày dễ chịu hơn nhiều, hơn nữa điều
mà đệ thích làm nhất chính là vừa nằm gãi chân vừa nghe lão đại bốc
phét. Lão đại, ngày nào trên người đệ không có chấy giận, ngày đó đệ ngủ không yên, tỷ cho bọn đệ cùng đi với nhé!”

“Lão đại, đệ cảm thấy làm kẻ trộm rất vẻ vang!”

Bốn đứa nhóc con trước sau đều thể hiện lòng trung thành với ta, sau cùng
còn dính chặt lấy ta không rời. Khóe mắt cay xè, ta liền đưa tay ôm chặt bọn chúng vào lòng. Kể từ khi đi theo một lão đại không có bản lĩnh như ta, bốn đứa nhóc này chưa từng được sống một ngàu tử tế, thế mà bây
giờ, chúng lại quyết cùng đồng cam cộng khổ với ta.

“vậy được, nhân lúc bọn họ vẫn còn đang ăn uống no say, chúng ta sẽ đi cả đêm để rời khỏi thành Trường An.”

“Lão đại, chúng ta sẽ không quay lại căn miếu hoang tại phố Tây nữa sao?”
Nhắc đến ngôi nhà của chúng ta nhiều năm nay, Quả Quả có phần lưu luyến.

“Sau này có cơ hội, chúng ta vẫn còn có thể tới đó mà, bây giờ lão đại đưa
các đệ đi du sơn ngoạn thủy, ăn xin khắp thiên hạ được không? Ta đảm
bảo, ta có cơm ăn, nhất định không để các đệ phải húp cháo!”

“Lời đảm bảo của lão đại xưa nay chẳng bao giờ đáng tin cả!” Bốn đứa nhóc vừa lẩm bẩm, vừa cùng ta trèo tường trốn đi.

***

“Lão đại, cửa thành cao quá, bọn đệ không trèo qua được.” Qua Qua vừa đi
theo ta, vừa cho ngón tay béo múp vào miệng mút mát, cằn nhằn.

“Ai bảo các đệ phải trèo qua đó, hàng ngày các đệ giúp Diệu đi thu thập tin tức, đã từng nghe ở thành Trường An này có mật đạo nào không?” Mật đạo
trong giếng cổ ở hoàng cung mà lần trước ta và Diệp rơi xuống, đã đưa
chúng ta tới thẳng Hoa Sơn. Sau đó nhờ sự trợ giúp của Tinh Thích, ta
biết thêm có mật đạo đi từ phường bạc Trường Lạc, ngoại thành Trường An
về thẳng phủ Thừa tướng của ta. Nếu ta đoán không nhầm, ở đây nhất định
còn có một mật đạo khác dẫn thẳng tới Mạc Bắc ở quan ngoại xa xôi.

“Đệ chưa từng nghe nói đến. Thế nào được gọi là mật đạo?” Quả Quả mặt mày ngơ ngác.

“Đệ có nghe một tên ăn mày nói, ở gần cổng thành có một miệng giếng cổ rất
kì lạ, có lần bọn họ bất cẩn rơi xuống đó, kết quả đi mãi đi mãi, không
ngờ lại đi ra được ngoại thành.” Hoa Hoa lớn tuổi nhất trong số bốn đứa
trẻ, nên nói chuyện cũng hiểu biết và rành rọt hơn.

“Vậy thì
chính là chỗ đó rồi, chúng ta lập tức đi về phía cổng thành phía Bắc
thôi. Nơi đó rất gần với hoàng cung, chúng ta phải cẩn thận đám ngự lâm
quân đấy!” Ta dắt theo bọn trẻ đi về phía Bắc thành. Tuy rằng biết đi bộ như vậy, mà muốn đi đến trước đội quân của Diệp để ngăn cản mọi việc
xảy ra là điều không thể, thế nhưng ta vẫn cứ phải đánh cược một lần, ta không thể để Diệp chết như vậy được. Điều quan trọng hơn là… ta không
muốn Diệu sau này phải hối hận vì những quyết định sai lầm của mình.

Vầng trăng trên cao, mờ ảo, mơ màng. Ta nhìn những ngọn đèn lưu ly lung linh trước vương phủ một lần sau cùng, nơi đó đang được ánh sáng ảo diệu,
hòa lẫn với ánh trăng cùng làn sương dịu nhẹ bao phủ.

“Hồ li
thối tha!” Ta khẽ thốt lên một câu, nhưng không còn nghiến răng nghiến
lợi như trước kia nữa. Trước đó một canh giờ, ta còn tưởng mình chính là một tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ này, thế nhưng vừa chớp mắt một
cái, mới phát hiện tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhớ lại những
ngày gặp mặt đầu tiên, chàng chủ động làm quen với ta, thì ra tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước. Rồi những sớm những chiều cùng sánh vai
nhau tiếp đó, ta vẫn luôn tưởng rằng là thật, thế nhưng chính chàng đã
lên tiếng xác nhận tất cả chỉ là giả dối. Ngọc Phiến Nhi, thế gian này
còn có người nào hoang đường, ngốc nghếch hơn mày nữa không?

Đới au khi cứu được Diệp, ta sẽ đưa bọn Hoa Hoa tiếp tục đi ăn xin, chẳng
quay lại cái nơi chán ghét này thêm nữa. Nào là thiên kim tiểu thư phủ
Thừa tướng, nào là Vương phi, lão nương ta giờ thì chẳng còn gì tiếc
nuối. Nam Cung Diệu, ta cũng chẳng tiếc nuối gì chàng, một mình ta làm
ăn xin, sống rất ổn, chẳng cần phải nhìn sắc mặt của đám Hoàng thượng,
phi tử trong cung mà sống qua ngày thêm nữa.

Thành Trường An
dưới bóng đêm mịt mùng buồn bã, cô liêu, quạnh vắng. Tạm biệt thành
Trường An mà xưa nay ta vẫn luôn coi là quê hương của mình. Tạm biệt Nam Cung Diệu.

“Hiện nay chúng ta bắt đầu hành tẩu giang hồ, tất cả đều phải phấn chấn tinh thần lên!” Ta gõ mạnh lên đầu Hoa Hoa, mở miệng thốt ra vài lời hào sảng.

Hoa Hoa liên tục xoa đầu, nhìn ta đầy uất ức. Bọn Qua Qua, Quả Quả lập tức đứng cách xa ta một đoạn để tránh
ta bất ngờ lại gõ lên người bọn chúng. Ta mỉm cười rồi bước thẳng lên
phía trước. Cho tới khi đến cổng phía bắc, lúc này trái tim ta mới đau
đớn như bị búa đập, dao đâm, cứ như thể ai đó đang muốn xé ta thành hai
mảnh, hòng chia lìa thể xác và linh hồn.

Trường An, ta cảm thấy, ta đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.