Trường An tiến lên đón Tiểu Sa Di, ôn hòa nói: “Tiểu sư phụ, người xem, chúng ta cả người mệt nhọc, có thể hay không trước tiên giúp chúng tôi chuẩn bị một sương phòng.” Dứt lời , từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, lại nói: “Đây là tiền dầu mè, xin tiểu sư phụ nhận lấy.”
Tiểu Sa Di nhìn bốn người một lát, khi hắn thấy bộ dáng của Âu Dương Sùng Hoa nhếch nhác thì không đôi mày thanh tú không khỏi cau lại, “A di đà Phật, các vị thí chủ, mời theo bần tăng .”
“Tạ ơn tiểu sư phụ, làm phiền dẫn đường.”
Trường An nói cám ơn với Tiểu Sa Di.
“Mời.”
Tiểu Sa Di đi trước dẫn đường, dọc theo đường đi hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, trong đầu nghi ngờ . . . . . .
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trầm xuống, được Ngân Tụ dìu đi trên đường mòn.
Xa xa truyền tới tiếng tụng kinh, tuy là có Phật, nhưng làm sao quản hết những ân oán thế túc của người đời.
Âu Dương Sùng Hoa không tin tưởng, nói đến thần linh, cầu Phật không bằng cầu mình, mạng của mình, chỉ có chính mình tự giữu lấy.
Mặc Ngạo Đình ở phía trước, bóng lưng của hắn thẳng tắp cao ngất, mặc dù phục sức cũng không phải cẩm phục hoa lệ, nhưng vẫn không che giấu được một thân quý khí.
Âu Dương Sùng Hoa đem tầm mắt từ trên người Mặc Ngạo Đình chuyển sang bên cạnh.
Vạn Phật tự cũng không lớn, tiền viện thờ thần Phật.
Hậu viện hợp với tiền viện chính là một con đường mòn bằng đá, sương phòng hai bên là nơi sa di tu hành nghe giảng, đan xen bên cạnh là các tịnh xá, để cho các thí chủ xin xâm tá túc.
Trong viện mới trồng vài cây tùng bách xen kẽ vài cây mai, cảnh sắc cũng xem là lịch sự tao nhã.
“Thí chủ, mời vào.”
Tiểu Sa Di đẩy cửa phòng ra, xoay người lại, nói với bốn người.
“Cám ơn tiểu sư phụ.”
Mặc Ngạo Đình hơi nâng khoé miệng, nở nụ cười thanh nhã.
“Sư phụ từng có giao phó, hôm nay bất kể người nào đến, cũng đều lấy lễ đón tiếp.”
Tiểu Sa Di vỗ tay hướng Mặc Ngạo Đình đọc một tiếng Phật hiệu.
“Ngươi mang nàng vào nghỉ ngơi đi.”
Mặc Ngạo Đình nhìn Ngân Tụ, ánh mắt xẹt qua nhìn Âu Dương Sùng Hoa một chút, rồi dời đi.
“Thái…Tứ gia, vậy Ngân Tụ đỡ tiểu thư vào trong, hôm nay cũng may mà có Tứ gia ở đây.”
Ngân Tụ cảm kích cúi người cảm ơn Mặc Ngạo Đình.
“Đi đi.”
Dứt lời , Mặc Ngạo Đình xoay người, đi ra ngoài hành lang.
Trường An theo sát phía sau.
Ngân Tụ nhìn bóng dáng đi xa, thở dài tức giận nói: “Không nghĩ tới thái tử lại là người tốt như vậy, ông trời thật đúng là không có mắt, cư nhiên để cho đại tiểu thư làm Thái Tử Phi.”
Trong miệng lẩm bẩm, Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa vào trong phòng. . . . . .
“Tứ gia, tiểu sư phụ nói cho ta biết, đại sư Huệ Thông đang vãn khoá, phải chờ rất lâu.”
Trường An đi tới đứng dưới tàng cây trước người Mặc Ngạo Đình, bẩm báo lời của Tiểu Sa Di nói vừa rồi..
“Không sao, cảnh sắc của Vạn Phật tự cũng không tệ, hôm nay chúng ta cũng phải ở đây cả đêm, ngươi đi nói cho Tiểu Sa Di, sáng sớm ngày mai ta sẽ tự mình gặp đại sư Huệ Thông.”
“Dạ, nô tài sẽ đi ngay.”
Trường An đáp lời, quay người lại, rời đi.
Nhìn ra xa xa, thấy ánh nắng chiều hồng rực, chân trời phảng phất tựa như màu máu
Mặc Ngạo Đình bất giác ngoái đầu nhìn lại, trong đầu hiện lên cảnh sắc mê ly đêm đó.
Gương mặt tựa như hoa phù dung làm người khác động lòng hiện rõ lên trong mắt, nét mặt tươi cười đó làm sao cũng không xoá đi được.
Cẩm Nguyệt!
Hoá ra Cẩm Nguyệt và Sùng Hoa giống nhau như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được.
Cũng không phải là song sinh tỷ muội, cũng không phải là một mẹ sinh ra, làm sao tướng mạo lại giống nhau như vậy.
Trong mắt Mặc Ngạo Đình nổi lên một chút chê cười, hắn cũng có ngày nhận lầm người, hay là đối với thê tử cùng cô em vợ tương lai của mình. . . . . .
Ngân Tụ mắt nhìn ánh nến, hai hàng lông mày nhíu chặt trên gương mặt thanh tú, như có chuyện phiền não, đang làm nàng rối rắm.
“Ngân Tụ, giúp ta chuẩn bị cầm án.”
Âu Dương Sùng Hoa thay y phục màu xanh mà Tiểu Sa Di đưa tới, vén rèm đi ra, phân phó nói.
Ngân Tụ hoảng hốt ngẩng đầu lên, mượn ánh nến, nhìn về cạnh cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt bao lấy Âu Dương Sùng Hoa, trong mắt chẳng những không có trấn tĩnh, ngược lại càng hoảng hốt.
“Tiểu thư, người thật là đẹp, giống như tiên tử hạ phàm, cái gì y phục trên người thật đẹp.”
“Ba hoa, còn không mau đi chuẩn bị cầm án.”
Ngân Tụ bất ngờ khen ngợi, khiến Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu mày.
“Em không nói sai, vốn là sụ thật. Rõ ràng khuôn mặt giống nhau như hai tờ giấy, nhưng tính tình sao lại khác nhau đến vậy, em thật sự là bất bình thay cho thái tử gia.”
Ngân Tụ còn rối rắm chuyện Âu Dương Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi.
“Được rồi, mọi người có số, em lại so đo cái gì, chuẩn bị nhanh đi.”
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhàn nhạt, dưới ánh trăng càng làm nổi lên con ngươi đen trong suốt.
Mặc dù một thân y phục màu xanh đơn giản, vẫn không che giấu được phần mềm mại, khiến nàng giống như tiên tử không vướng bụi trần.
“Dạ, em sẽ đi chuẩn bị, tiểu thư, chuyện ngày hôm nay, không cần nói với phu nhân sao?”
Ngân Tụ lầu bầu, tiểu thư lúc ở trong phòng, cư nhiên nói với nàng, chuyện hôm nay bất kỳ ai cũng không được nói, ngay cả phu nhân cũng không thể.
Chuyện lớn như vậy, tiểu thư bị uất ức như thế, tại sao có thể không nói đây?
Huống chi, thái tử đều ở đây, tiểu thư không nói, không có nghĩa là thái tử cũng sẽ không nói a.
“Chuyện này chẳng những quan hệ đến danh tiết của ta, còn có danh dự của Âu Dương gia, nếu để cho người ta biết ở bên ngoài ta bị người khác cợt nhã, nhất định sẽ có ấn tượng xấu.”
“Không phải thái tử biết sao? Chắc gì thái tử không nói cho người khác biết, đặc biệt nói với Cửu vương gia.”
Âu Dương Sùng Hoa liếc Ngân Tụ, “Thái tử giống loại người nhiều chuyện sao?”