Khi Lạc Thanh Lưu thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt gần người rốt cuộc thăm dò, nói ra: “Kìa, tiểu thư làm gì khách khí như vậy, Thanh Lưu cũng gánh không nổi, phu nhân đã coi trọng Thanh Lưu như vậy thì Thanh Lưu đương nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.”
“Tốt lắm tốt lắm, Thanh Lưu cô cũng không cần khiếm tốn như vậy.”
Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại cười nói.
“Phu nhân, người bảo Thanh Lưu dạy tiểu thư vũ kỹ đây là không có vấn đề gì, chỉ sợ Thanh Lưu bất lực .”
Ở Lạc Thanh Lưu hơi hơi giương mắt nhìn về phía Tô Thanh Tú, nói ra.
” Nhưng ta nghe nói Thanh Lưu cô là cầm vũ song tuyệt, làm gì khiêm tốn như thế.”
Tô Thanh Tú nhấc ống tay áo, giương mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
Lạc Thanh Lưu che miệng cười, “Phu nhân thật sự là coi trọng Thanh Lưu, được rồi, Thanh Lưu việc đáng làm thì phải làm.”
“Như vậy đi, ta sẽ giao Cẩm Nguyệt cho cô.” Tô Thanh Tú nói xong đứng lên, nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt, “Cẩm Nguyệt cùng Thanh Lưu học tập cho tốt vào nhé.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt thập phần không tình nguyện nhẹ gật đầu, “Cẩm Nguyệt rõ, xin nương yên tâm.”
“Đây mới là nữ nhi ngoan của nương, nương còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy con cùng Thanh Lưu học tập.”
Tô Thanh Tú nói chuyển ánh nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại nói: “Thanh Lưu, cô dạy bảo nàng cho tốt nha.”
“Dạ, phu nhân.” Lạc Thanh Lưu hạ thấp người với Tô Thanh Tú thở dài.
Tô Thanh Tú lại lần nữa vỗ vỗ lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, lúc này mới mỉm cười rời đi.
Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa mắt nhìn Tô Thanh Tú rời đi, thẳng đến nhìn như không thấy Tô Thanh Tú, lúc này mới quay người lại Lạc Thanh Lưu lẳng lặng yên đứng ở tại chỗ, giương mắt, chống lại tầm mắt của Âu Dương Cẩm Nguyệt quăng tới, mỉm cười: “Âu Dương tiểu thư, chúng ta là không phải có thể bắt đầu rồi sao, Thanh Lưu”
“Hừ, Lạc Thanh Lưu, bổn tiểu thư nếu không nể mặt mẫu thân, sao lại há có thể cho cô trong này.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt trái ngược lúc trước thuận theo, lại trở lại kia kiêu căng cùng ngạo mạn, khinh thường nhìn Lạc Thanh Lưu.
Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu chợt tắt, lập tức liền giương cười nói: ” Lời của Âu Dương tiểu thư…, Thanh Lưu ghi nhớ trong lòng.”
“Xem như cô thức thời, được rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt gặp Lạc Thanh Lưu khúm núm như thế, thật cũng không làm khó nữa thì thu lại vẻ kiêu ngạo kia.
Lạc Thanh Lưu chầm chầm đi về cổ cầm phía trước, ngồi xuống ở dưới cái nhìn soi mói của Âu Dương Cẩm Nguyệt và bắt đầu sờ chút dây đàn. . . . . .
Trăng non như lưỡi câu ở giữa đèn hoa rực rỡ vừa lên. Một đạo bóng dáng lén lút đi về phía Bắc Uyển, đôi mắt đảo bốn phía, mượn ánh trăng đi tới Bắc Uyển.
“Thùng thùng.”
Hai tiếng gõ cửa qua đi, từ trong truyền đến tiếng hỏi của Ngân Tụ, “Ai vậy?”
“Ngân Tụ , là ta.”
Ở trong viện Ngân Tụ nghe được thanh âm từ ngoài cửa, trong nội tâm cả kinh, dựa lưng vào cửa, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa ở ngoài cửa
Chỉ thấy Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu với Ngân Tụ.
Lúc này Ngân Tụ mới quay người lại, mặt dán vào ván cửa, nhỏ giọng đáp lại: “Cửu vương gia, ngài làm sao đến đây?”
“Ngân Tụ , mở cửa, ta nghe nói Sùng Hoa bị bệnh, ta lo lắng, muốn đến nhìn nàng?”
Mặc Âm Trần dựa vào ván cửa hướng về Ngân Tụ trong cửa nói ra.
Ngân Tụ quay đầu lại, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, tiếp nhận cái lắc đầu của Âu Dương Sùng Hoa.
Ngân Tụ âm thầm thở dài, lại lần nữa quay sang, trả lời: “Cửu vương gia, giờ đã trễ rồi, hay là ngài trở về đi.”
“Ngân Tụ , ngươi mở cửa ra trước đi, để cho ta đi vào, ta chỉ muốn nhìn Sùng Hoa, nàng không có việc gì, ta sẽ lập tức rời đi.”
Bên ngoài Mặc Âm Trần trong đầu chỉ tưởng nhớ Âu Dương Sùng Hoa, từ lúc biết được Âu Dương Sùng Hoa không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó hôn mê bất tỉnh thì chàng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mặc cho gió về đêm lớn đi đến Âu Dương Thế Gia chỉ để nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
“Cửu vương gia, bây giờ thật sự đã quá muộn, hay là ngài trở về đi, hơn nữa lão gia phân phó, không có sự cho phép của lão gì thì bất luận là ai cũng không thể bước vào cửa sân nửa bước.”
“Ngân Tụ , ta chỉ muốn nhìn xem Sùng Hoa, chỉ cần xác định nàng không có việc gì, ta liền lập tức đi.”
Mặc Âm Trần nói cái gì cũng không nguyện ý rời đi.
Ngân Tụ bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, xẹt qua bóng đêm, thẳng tắp dò xét hướng cửa ra vào.
“Ngân Tụ ?”
Lần nữa Mặc Âm Trần lại gõ lên trên ván cửa.
“Ôi, ta không thể, Cửu vương gia, hay là ngài trở về đi, Ngân Tụ thật không làm được, trừ phi ngài được sự cho phép của lão gia cho ngài đến đây.”
Ngân Tụ nói xong liền chạy khỏi cửa sân.
Bây giờ nàng bị kẹp giữa Mặc Âm Trần cùng Âu Dương Sùng Hoa, hai người này ai cũng không đắc tội được.
Hơn nữa nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy, hoàn toàn không có ý cho Cửu vương gia vào.
“Ngân Tụ ?”
Mặc Âm Trần vỗ ván cửa lần nữa, đáng tiếc, thanh âm của Ngân Tụ không còn truyền đến.
Ngân Tụ chạy ra đến cửa phòng, ngẩng đầu, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, thật sự như vậy tốt sao?Chính là Cửu vương rất khó đối phó ”
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng thoáng nhìn, Ngân Tụ lập tức không dám lên tiếng nữa, nàng cúi đầu, lui xuống
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn cửa ra vào. Mặc Âm Trần vẫn không có rời đi, chàng vẫn gọi Ngân Tụ.
“Ngân Tụ , mở cửa nhanh đi, mở cửa ra nhanh”
Thanh âm của Mặc Âm Trần càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.
“Tiểu thư, tiếp tục như vậy, cho dù Bắc Uyển chúng ta vắng vẻ như thế, có lẽ là sẽ ?”
Dường như Âu Dương Sùng Hoa một chút cũng không lo lắng về điều ấy
“Cửu vương gia?”
Ngay lúc Mặc Âm Trần lại lần nữa muốn gõ cửa thì truyền đến tiếng kinh hô của Bạch Tố Nương tiếng kinh ô.
Ngân Tụ âm thầm hạ ánh mắt, nguyên lai là có chuyện như vậy, tiểu thư đoán chắc phu nhân sẽ đi qua, cho nên mới không biết sợ như thế.