Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 54: Xác ướp cổ đại ngàn năm 7



Bồi hồi, Âu Dương Sùng Hoa mở ra căn phòng nhỏ, người chậm rãi đi vào.

Âu Dương Sùng Hoa hai chân vừa bước vào phòng nhỏ, cả người như bị điện giựt run lên.

Lập tức, thần trí rời rạc trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Đối mặt với chuyện tray đổi không gian, Âu Dương Sùng Hoa có một chút mờ mịt cùng kinh ngạc.

Mình tại sao lại ở chỗ này?

Lại là như thế nào đến nơi đây , trí nhớ đúng là trống rỗng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía, nhìn về bức màn làm trong phòng nhỏ có vẻ âm u.

Ánh sáng duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường.

Dưới ánh sáng lờ mờ, là xác ướp cổ ngàn năm đang lẳng lặng nằm.

Tóc trắng dưới ánh đèn, lại như lóe ra ánh bạc.

Mà ngay cả tầm mắt cũng vì cảnh giả tưởng này, mà trở nên mông lung.

Trong thoáng chốc, Âu Dương Sùng Hoa lại cảm thấy lồng ngực của xác ướp, có chút phập phồng.

Tiến lên loạng choạng một chút, hoàn hồn , Âu Dương Sùng Hoa cũng đã bước nhanh về phía trước giường.

Ánh mắt của nàng chăm chú chằm chằm vào ngực xác ướp cổ, đó là ảo giác hay là?

Không có khả năng, người này cũng đã chết đi ngàn năm rồi, làm sao có thể còn sống?

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, xem ra thật là chính mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, ngồi xuồng bên cạnh giường.

“Âu Dương, Âu Dương, con ở đâu?”

Giáo sư Hà Điền thanh âm từ ngoài truyền tới.

Âu Dương Sùng Hoa, đứng thẳng người lên, đi về phía cửa ra vào, nói: “Giáo sư, con ở trong này.” Lời vừa nói , Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ ra , đi ra ngoài.

Nhưng mà, khi cửa phòng chậm rãi đóng lại, vốn là phía trên xác ướp cổ quanh quẩn ánh sáng bạc, đột nhiên lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt.

Tỏa ra khắp bốn phía. . . . . .

“Âu Dương, .” Giáo sư Hà Điền nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa thì nét mặt biểu lộ ra nét hưng phấn .

Ông hướng về Âu Dương Sùng Hoa ngoắc tay, chính mình thì lại một lần nữa quay trở về thư phòng.

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy lời Giáo sư Hà Điền, cũng đi theo vào thư phòng.

Vừa mới đi vào, đầu tiên đập vào mắt hai cái giá sách to đùng, cả thư phòng mất trật tự cơ hồ khó có thể đứng thẳng.

“Không sao đâu, ngươi cứ chọn một chỗ đứng.” Từ Mộc Dương trên sống mũi là kính không gọng, xoay người sang bên cạnh chỉ vào những giá sách kia, lại cúi người, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Giáo sư Hà Điền đi đến trước bàn sách, đem sửa sang tư liệu về hữu quan và xác ướp cổ lúc nãy lấy tới, giao cho Âu Dương Sùng Hoa, nói: “Con trước nhìn xem những tư liệu vừa mới sửa lại đi.”

Âu Dương Sùng Hoa tiếp nhận tư liệu, cúi đầu, nhìn những dòng chữ đầu tiên.

“Trên tư liệu ghi lại từng ly từng tý về vương triều Lung Nguyệt, nhưng mà, khi Âu Dương Hoa thấy một loạt chữ ở trên thì không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.

Vương triều Lung Nguyệt năm 26, hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết vì bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa), mà người châp hành lại là —— Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.