Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần rời đi, Nương Nương trong miệng Tiểu Lục Tử, nhất định chính là mẹ đẻ Mặc Âm Trần —— Liễu Phi nương nương.
Thật không nhìn ra được, Mặc Âm Trần, cư nhiên lại sợ Liễu Phi nương nương như thế.
Âu Dương Sùng Hoa không khỏi nghĩ đến khi mình ở Âu Dương phủ đã từng thấy người phụ nữ trung niên mỹ lệ duyên dáng sang trọng ấy.
Liễu phi nương nương.
Chẳng biết tại sao, mỗi lần thì thầm cái tên này thì Âu Dương Sùng Hoa không khỏi cảm thấy thân thiết .
“Tiểu cô nương, mời đi theo ta.” Tiểu Lục Tử đối Âu Dương Sùng Hoa có vẻ vẫn còn tồn tại khúc mắc, bởi vậy mới không có vẻ nhiệt tình.
Âu Dương Sùng Hoa đối với Tiểu Lục Tử cũng không có chút hứng thú, chỉ thanh thanh đạm đạm liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói nhiều lời.
Tiểu Lục Tử đi phía trước dẫn đường, Âu Dương Sùng Hoa chỉ tùy ý nhìn hoàn cảnh bốn phía.
Không thể không nói, Cẩn vương phủ thật sự rất lớn, từ cửa ra vào đoạn đường này tới đây, ít nhất cũng đã mất một khắc đồng hồ.
Quẹo trái quẹo phải, cũng không biết Tiểu Lục Tử rốt cuộc muốn đưa nàng đi đâu.
Tiểu Lục tử ở phía trước một mực nói nhỏ , nói rất hàm hồ cũng rất thanh, Âu Dương Sùng Hoa cũng không rõ lắm.
Khi Âu Dương Sùng Hoa theo Tiểu Lục Tử bước qua một cái cửa hình vòm tròn thì đột nhiên trong mắt hiện lên một luồng lục quang.
Âu Dương Sùng Hoa không khỏi dừng bước, theo lục quang nhìn lại, nếu là mình không có nhìn lầm, thì đó là bóng dáng của nữ tử.
“Cô nương đang nhìn gì vậy?”
Âu Dương Sùng Hoa dừng bước lại thì Tiểu Lục Tử cũng quay lại, hỏi.
Đôi mắt của hắn, không ngừng mà nhìn về phía bốn phía.
“Không có gì.” Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Tiểu Lục Tử, hỏi: “Có còn xa lắm không?”
“Không xa, ngay phía trước đây rồi .” Tiểu Lục tử giơ tay lên, chỉ vào viện phía trước.
” Đi thôi.” Âu Dương Sùng Hoa ra lệnh.
Nàng đi theo hướng tiểu Lục Tử đã điều chỉ.
“Ngươi người này thật đúng là” “Thật không biết Vương gia rốt cuộc coi trọng ngươi cái gì.” Tiểu Lục Tử đương nhiên bị vẻ lạnh lùng của Âu Dương Sùng Hoa chọc giận.
Vấn đề này, kỳ thật cũng chính là điều nàng muốn biết .
Âu Dương Sùng Hoa không để ý đến Tiểu Lục Tử, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, trước mắt Âu Dương Sùng Hoa đáy xuất hiện một tòa tháp lâu cao sáu tầng. (Kiểu như nhà hình tháp hay đại loại thế)
“Là đây sao?” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn qua cái tháp cao ngất kia.
“Đúng vậy a.” Tiểu Lục Tử đáp lời: “Chính là chỗ này.”
Âu Dương Sùng Hoa thật sự là không rõ, Mặc Âm Trần rốt cuộc muốn làm gì.
Nơi này thật sự khác xa so với phòng dành cho khách trong tưởng tượng của nàng.Chỉ riêng bên ngoài thôi đã lớn kinh người như vậy rồi.
Cộng thêm cái tháp lâu cao ngất kia, nơi này thật là cấp cho nàng ở ?
Nơi này, theo lý thuyết, không phải chỗ ở của chủ nhân thì cũng nhất định phải là nơi tối quan trọng .
Dù sao dọc theo đường đi, Âu Dương Sùng Hoa cũng sơ sơ hiểu về địa hình Cẩn vương phủ .
Cái tháp lâu này, nhìn thế nào cũng ở vị trí trung tâm Cẩn vương phủ.
Mặc Âm Trần cho nàng là một người ngoài ở, liệu có thật sự phù hợp?