Âu Dương Sùng Hoa nằm ở đầu tường, từ xa nhìn lại
Đúng là Liễu phi nương nương cùng Bạch Tố Nương ở ngoài viện, nàng xem vị kia mỹ phụ cùng Bạch Tố Nương thân mật, không khỏi nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ chính là mẫu thân củaMặc Âm Trần, Người mà Bạch Tố Nương kết nghĩa tỷ muội —— Liễu phi nương nương.
Liễu phi nương nương cao quý như thế, làm sao có thể tự mình đến gặp Bạch Tố Nương?
Là vì chuyện mình mất tích sao?
Vốn định tìm hiểu đến tột cùng, nhưng đầu chợt đau đớn, làm cho Âu Dương Sùng Hoa thiếu chút nữa không ổn định được thân thể, từ đầu tường rớt xuống.
Nếu không phải là kịp thời bám vào đầu tường thì……………….
Đây là cái gì?
Âu Dương Sùng Hoa hạ mắt, nhìn trong tay có một lớp máu tươi
Nàng duỗi nâng tay, không khỏi sờ lên trán của mình lần nữa, lại thấy một mảng thấm ướt.
Trán của nàng lại đang chảy máu.
Có chuyện gì vậy? !
“Không tốt, hắn gặp nguy hiểm.” ý nghĩ đột ngột nảy ra trong đầu, làm Âu Dương Sùng Hoa không khỏi thốt ra, thân thể rõ ràng tự hành hành động, nhảy xuống đầu tường.
Âu Dương Sùng Hoa bản năng muốn ngăn cản hai chân của mình, nhưng mà, động lực thúc đẩy lại vượt ra khỏi phạm vi khống chế của nàng.
Thân thể không bị khống chế cứ thế theo một phương hướng không xác định mà chạy đi………
…………..
Tiểu Lục tử lăn một vòng chạy vội tới bên người Mặc Âm Trần, hắn run rẩy nhìn bọn sơn tặc đứng thành một hàng phía trước, hô: “Các ngươi, các ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của chủ tử nhà ta thử xem!”
“Ha ha ha, Lão Tử không sợ trời không sợ đất, còn có thể sợ tiểu tử các ngươi sao?” Tên
nam nhân lắc lư đại đao trong tay, tục tằng trên mặt dữ tợn bởi vì cười to mà run rẩy, quát: “Muốn toàn mệnh lập tức đem tiền ra cho Lão Tử.”
“Hóa ra các ngươi chỉ đòi tiền a.” Tiểu Lục tử nghe những tên sơn tặc kia nói…, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.”Đòi tiền không có vấn đề, nhưng ngàn vạn không được đả thương chủ tử nhà ta.”
“Không cho phép cho.” Mặc Âm Trần thấy tiểu Lục tử bỏ tiền thì ra lệnh.
“Gia?” Tiểu Lục tử kinh hãi nhìn qua vẻ mặt thong dong Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần ngồi xổm người xuống, nhặt lên một tảng đá lớn như bàn tay vậy, ước lượng trọng lượng, nói: “Chỉ sợ các ngươi có mệnh lấy tiền, không còn mệnh dùng tiền.”
Nói xong , Mặc Âm Trần lông mày giãn ra, hai mắt cười, nhấc tay, ném hòn thẳng vào mặt tên dữ tợn kia.