Mặc Âm Trần xoa thân thể thấy đau, khập khiễng đi đến trước bàn, khi hắn thấy Âu Dương Sùng Hoa đi bộ về phía hắn thì sợ đến vội vàng che mặt của mình, hướng về phía Âu Dương Sùng Hoa hô: “Ngàn vạn lần đừng đánh vào mặt của ta.”
Âu Dương Sùng Hoa nheo lại mắt, ngắm nhìn Mặc Âm Trần, chân bước tiến lên….
Mặc Âm Trần sợ tới mức ngồi xổm người xuống, hô: “Đừng đánh ta, ta là người tốt a! !”
Theo dự đoán nắm tay cũng không có rơi xuống, chỉ có điều bóng dáng kia xác thực là đang di động, chỉ có điều phương hướng lại hướng phía cửa ra vào mà đi
Mặc Âm Trần mạnh đứng dậy, bước nhanh đi về hướng cửa ra vào, chặn đường Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tránh ra.” Âu Dương Sùng Hoa trầm giọng ra lệnh.
“Ngươi muốn bỏ lại người bệnh như ta mà đi sao?” Mặc Âm Trần lập tức mở to hai mắt, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa, “Nói như thế nào, ta cũng được coi như ân nhân cho nửa cái mạng của ngươi a?”
Không móc lấy chân khó khăn đi tới trước bàn, hắn hoảng sợ nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa
“Không tránh đường, cẩn thận ta đánh ngươi.” Âu Dương Sùng Hoa nói duỗi nâng tay.
Mặc Âm Trần cả kinh thoáng cái lại bưng kín mặt, “Đừng đánh ta, đừng đánh ta”
Âu Dương Sùng Hoa không nói gì thấy thiếu niên này nhát như chuột , tay nàng nắm đầu vai Mặc Âm Trần , “Không muốn bị đánh, vậy tránh ra cho ta.”
“Ta có thể không để bị đánh, lại không thể tránh ra?” Mặc Âm Trần theo hai tay trong khe hở, lộ ra một đôi mắt, cẩn thận mà chú ý nhìn sắc mặt đang cực kém của Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt có chút thay đổi : dời đi chỗ khác
Mặc Âm Trần mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ rằng, sau một khắc
“A ——”cánh tay khoác trên đầu vai, đột nhiên nhắc lên, đưa cả người hắn ném ra ngoài.
Mặc Âm Trần khóc không ra nước mắt nằm ở trong sân, nhìn Âu Dương Sùng Hoa từ trong phòng đi ra, tiểu nha đầu này thật sự muốn ngã chết hắn sao?
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng bước ra khỏi phòng, không liếc nhìn Mặc Âm Trần trên mặt đất, đi qua bên cạnh hắn
Mặc Âm Trần ánh mắt lóe lên, đứng lên túm lấy vạt áo Âu Dương Sùng Hoa , hô: “Ngươi không thể đi, ngươi đi ta làm sao bây giờ?”
“Buông tay ra!” Âu Dương Sùng Hoa cau mày, mắt sáng như đuốc chằm chằm vào thiếu niên dường như.vô lại này.
“Không buông!! Mặc Âm Trần dứt khoát ngồi dậy, ôm lấy chân Âu Dương Sùng Hoa .
“Ngươi không sợ bị ta đánh chết?” Âu Dương Sùng Hoa lại lần nữa nâng tay, làm bộ muốn đánh xuống.
Mặc Âm Trần lại nhắm chặt con mắt, ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng chết không sờn đối mặt với Âu Dương Sùng Hoa, chỉ là hai tay lại càng thêm kiên cố ôm chân của nàng.
“Ta” Mặc Âm Trần một chữ độc nhất nhả âm, cũng rất nhanh bị bóp chết khi bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.
“Vương gia, Vương gia của tôi, ngài thật đúng là khiến cho nô tài dễ tìm.” Từ ngoài viện một người vội vàng chạy tới, đến bên người Mặc Âm Trần, quỳ xuống gào khóc .
Mặc Âm Trần nhíu chặt lông mày, nhìn gã sai vặt tiểu Lục tử, tiểu tử này như thế nào đã tới nhanh như vậy ?