Một tiếng mẫu thân của tiểu nữ oa thạch phá kinh thiên(1), khiến cho tất cả mọi người sửng sốt ngây ngẩn cả người.
Hai mắt Bắc Tiểu Lôi tròn to trừng thật lớn chỉ vào chính mình, tiểu nữ hài cư nhiên gọi mình là mẫu thân? Mở thật to hai mắt, giống như bươm bướm
vỗ cánh.
“Ngươi gọi ta là mẫu thân?”
Ngồi xổm người
xuống hướng tiểu nữ oa vẫy vẫy tay, nữ oa này nhưng rất đáng yêu. Phấn
nộn trắng hồng, tuy rằng xiêm y có phần cũ rách, còn có chút dơ dáy bẩn
thỉu, nhưng lại không tổn hại đến vẻ khả ái đáng yêu kia.
Tiểu nữ oa lại há miệng cười với Bắc Tiểu Lôi, sau đó thật biết điều mà gọi lại một tiếng.
“Mẫu thân, con đói bụng.”
“Muội muội, ngoan, nàng không phải mẫu thân, về sau nàng là chủ tử của chúng
ta.” Sau khi tiểu nam hài ngẩn người lấy lại tinh thần, vội vàng kéo lại tiểu nữ oa đang hướng Bắc Tiểu Lôi bên kia chạy tới.
“Muội muốn
mẫu thân, muội muốn mẫu thân…” Tiểu nữ oa mới mặc kệ tiểu nam hài nói
cái gì, dùng sức hướng Bắc Tiểu Lôi bên kia phóng đến. Xiêm y dơ dáy bẩn thỉu, đôi mắt tròn tròn lóe ra nước mắt vòng quanh, thoạt nhìn thực
đáng thương.
Bắc Tiểu Lôi cũng không biết thế nào lại sốt ruột, giống như bị ma xui quỷ khiến vươn hai tay.
“Lại đây đi.”
Tiểu nam hài sửng sốt, ngây ngốc nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, trong đôi đồng tử đã không còn hờ hững thờ ơ, giờ phút này cũng có được vẻ mặt khờ khạo nên
có của tiểu hài tử.
“Mẫu thân.”
Tiểu nữ oa giãy thoát khỏi tay của ca ca, ngúng nguẩy vui sướng xông tới Bắc Tiểu Lôi, viên tròn
tròn nhỏ uốn tại trong ngực của nàng.
Quần chúng vây xem nhìn vào một màn này đều rất cảm động, ba ba vỗ tay. Không ít lão thái thái còn
chùi nước mắt. Hai hài tử đáng thương này cuối cùng cũng có chỗ để trông cậy rồi.
Quản gia nghe được tiểu nữ hài gọi Vương phi là mẫu
thân ngược lại có chút nhức đầu, Vương phi muốn mua mấy hài tử cũng
không có chuyện gì, nhưng sao có thể gọi Vương phi là mẫu thân đây.
“Đi thôi, các ngươi theo ta quay về Vương phủ đi.”
Bắc Tiểu Lôi ôm lấy tiểu nữ hài, tay hướng tiểu nam hài vươn ra, muốn nó nắm chặt lấy tay của mình.
Tiểu nam hài mím môi, nhìn vào Bắc Tiểu Lôi không để ý chút nào đến quần áo
dơ trên người muội muội, trong lòng có một dòng nước ấm tuôn ra, con
ngươi đen trong veo lóe sáng, cuối cùng đi lên trước, đưa tay thả vào
trong tay Bắc Tiểu Lôi.
“Đi, về nhà.”
Một câu nói giản
đơn, lại khiến tiểu nam hài xúc động. Sau đó Bắc Tiểu Lôi lại chỉ nhìn
vào tiểu nữ oa đang cắn đầu ngón tay của mình cười, quản gia phía sau
lắc lắc đầu mang theo thị vệ cùng đi theo.
Sơn trang Thất Dạ.
Gió thổi, cây cối lay động. Bầu không khí buồn bã đưa đến bên trong sơn trang.
Đại sảnh, nam nhân ngồi ở phía trên, một bộ cẩm bào màu đen, thắt lưng đeo
đai ngọc, khuôn mặt tựa đao khắc sắc nét thành khối, một đôi con ngươi
lạnh lùng không có chút dao động nào, chẳng qua là nhìn vào nam tử áo
đen quỳ ở đại sảnh, môi mỏng mấp nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói:
“Còn chưa tìm được sao?”
“Trang chủ thứ tội.” Hắc y nhân cúi đầu.
“Đi xuống đi.”
Hướng hắc y nhân phất phất tay, bóng dáng cao lớn đứng lên. Tầm mắt xuyên
thấu cửa sổ nhìn ra ánh sáng chói lọi bên ngoài híp lại, hai hài tử kia
đến tột cùng đang ở nơi nào đây chứ? Trong đầu chớp qua hình bóng tỷ tỷ, ánh mắt nhiễm lên đau đớn kịch liệt. Nếu như không phải mười năm trước
tỷ tỷ lén lút thả hắn đi, có lẽ hắn sớm đã bị cha dượng đánh đến chết,
mà hiện tại sớm đã không có hắn, nhưng mà không nghĩ tới mười năm sau
vật còn người đã mất, tỷ tỷ thiện lương như vậy không thể ngờ đã hương
tiêu ngọc vẫn. Chỉ lưu lại hai hài tử còn nhỏ tuổi, nhưng lại không cách nào tra ra được phụ thân của mấy đứa trẻ là ai, ngay cả hiện tại cũng
không biết lưu lạc tới phương nào.
Ngẩng đầu lên, con mắt híp lại tránh đi ánh sáng bỏng mắt, dừng ở chỗ sâu trong mây trắng xa xăm:
Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ tìm được hài tử của tỷ, cũng sẽ thay tỷ hảo hảo chiếu cố chúng nó…
_________________________________
(1) Thạch phá kinh thiên: nếu không nhầm thì nghĩa là vô cùng kỳ lạ động trời, khó tin, khiến người sửng sốt.