Thi Vũ thử thật nhiều phương pháp để làm cho bản thân ngủ được, vốn là hy
vọng có thể từ giấc ngủ này giúp mình thoát ly khỏi giấc mộng, nào biết
một cái thanh âm huyên náo cũng đang quanh quẩn bên tai không đi. Nàng
đem chăn bông kéo cao, ý đồ thoát khỏi tạp âm cao độ này, hết lần này
tới lần khác thanh âm kia lại không buông tha cho nàng.
“Mật
Nhi. Nhanh lên một chút, nàng phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài a! Đừng
ngủ, Mật Nhi, nhanh dậy đi a!” Toa Toa bay đến bên tai Thi Vũ liều mình
gầm nhẹ.
Thi Vũ bị Toa Toa làm vậy thật sự rất không bình tĩnh, dùng hết sức vung tay lên, đem thanh âm đánh rớt xuống dưới giường.
“Mẹ, đừng la nữa! Để cho con ngủ tiếp trong chốc lát.” Cảm giác thoải mái
làm cho nàng tưởng mình đang ở trong ngôi nhà ấm áp của mình.
Toa Toa giãy dụa từ dưới giường đứng lên, sờ sờ cái mông ngã đau, nhìn đến Thi Vũ vẫn là bộ dáng không muốn tỉnh lại.
Chọn lựa thủ đoạn phi thường. Nàng chưa từ bỏ ý định lôi kéo nên nàng kéo
tóc Thi Vũ lớn tiếng kêu lên: “Mật Nhi, chớ ngủ, nhanh lên một chút,
đứng dậy ngẫm lại biện pháp. Mật Nhi, nhanh lên một chút a!”
Thi Vũ bị đau, ngồi dậy, không vui kêu lên: “Là ai kéo tóc của ta?”
“Là ta, Toa Toa.” Toa Toa bay đến trước mặt Thi Vũ, đứng ở trên chăn tiếp
tục la hét: “Nàng nhanh thức dậy ngẫm lại biện pháp đi ra ngoài nha!”
Thi Vũ vừa thấy được Toa Toa, lập tức buồn ngủ hoàn toàn biến mất, kinh dị
ngồi dậy thét lên tiếng: “Làm sao ngươi lại ở trong này? Ngươi không
phải đang ở trong mộng sao? Như thế nào chạy đến cuộc sống sự thật ở
đây? Không phải. . . . . . Nhất định là ta còn chưa tỉnh ngủ.” Một lần
nữa nàng lại tiến vào chăn êm, muốn mượn giấc ngủ để trở lại trong hiện
thực.
Toa Toa dùng sức kéo chăn êm ra, nhìn qua Thi Vũ không giải thích được nói: “Nàng đang ở đây nói cái gì a! Còn đang nằm mộng sao?”
“Nằm mộng? Ta hiện tại mới là đang ở trong mộng.”
Thi Vũ tự mình lẩm bẩm, không nghĩ tới đã tỉnh lại mà vẫn còn ở nơi này.
Nàng vịn đầu muốn ngất đi, cố gắng nghĩ lại tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, tại sao mình lại bị vây hãm trong giấc mộng này không cách nào tự
kiềm chế được?
Thi Vũ dùng hết sức hồi tưởng, nhưng lại không thể nhớ nỗi là như thế nào.
“Như thế nào? Nghĩ ra chưa? Nghĩ ra chưa?” Toa Toa nhìn qua Thi Vũ suy nghĩ sâu xa, rất là sốt ruột hỏi.
“Nghĩ cái gì?”
Thi Vũ có chút mơ hồ nhìn qua Toa Toa một lòng muốn bay ra ngoài.
“Nghĩ cái gì?!”
Toa Toa không tin há to mồm kêu to, “Đương nhiên là nghĩ như thế nào ra
khỏi đây a! Nàng sẽ không quên chúng ta còn bị nhốt ở nơi này chứ?”
“Không quên, nhưng có biện pháp đi ra ngoài sao?”
“Không có. . . . . . , bởi vì bốn phía Trân Châu điện che kín kết giới, đương nhiên là không ra được.”
Toa Toa có chút uể oải nói.
Thi Vũ bước xuống giường mềm mại, đi đến trước cổng vòm hình tròn ở đại
sảnh, vươn tay hướng ra phía ngoài dò xét dò xét, quả nhiên phát hiện
bức tường vô hình vẫn đang tồn tại. Nàng nhìn ra vườn hoa mỹ lệ bên
ngoài, rất khó tin tưởng gần trong gang tấc như vậy lại bị cách ly bởi
một bức tường không nhìn thấy.
“Ngươi có thể nói cho ta, cái gì là kết giới không?”
Nàng nhìn qua một cây đại thụ nơi xa vườn hoa, cảm thấy nó có chút quen mắt.
Toa Toa bay đến trước mặt Thi Vũ, tò mò nhìn nàng, kỳ quái nàng làm sao có thể hỏi ra vấn đề bình thường như vậy.
“Kết giới là một loại pháp thuật, nó có thể tạo ra một đạo sức mạnh xung
quanh người hay bất cứ cái gì, làm người khác không cách nào tiến vào.”
“Nói như vậy, ngươi cũng làm được nó rồi?” Thi Vũ cao hứng hỏi. Bởi vì tướng mạo Toa Toa cũng rất quái dị, rất giống yêu tinh, mà tất cả yêu tinh
hẳn là đều có pháp thuật mới đúng.
“Ta cũng biết, bất quá. . . . . .” Toa Toa có chút xin lỗi nói, “Kết giới mạnh yếu cũng bởi vì pháp
lực thâm hậu mà có chút khác biệt.”
“Là như thế nào?”
Toa
Toa trừng mắt liếc Thi Vũ, có chút tức giận nói: “Tựa như chỗ kết giới
này của yêu tinh Vương, bất luận kẻ nào đều không thể đột phá. Mà chỗ ta giăng ra kết giới, bất luận kẻ nào chỉ cần dùng pháp lực vừa phải là có thể phá được.” Nói xong, nàng rất tức giận nghiêng eo xoay người sang
chỗ khác.
“Nói như vậy, ngoại trừ yêu tinh Vương, bên ngoài không ai có thể mở ra kết giới này.”
Thi Vũ thất vọng nói.
“Ngoại trừ có bùa hộ mệnh của Vương.”
“Cái gì là bùa hộ mệnh?”
Thi Vũ không hiểu.
Toa Toa bay đến phía trước cửa sổ, ngồi xuống giải thích: “Đó là do pháp
lực của Vương tạo ra, bất luận kẻ nào chỉ cần có nó, thì địa phương nào
cũng có thể đi, bất luận pháp thuật gì cũng đều không gây thương tổn.”
“Thật a! Lợi hại như thế. Vậy người nào có thể giữ nó đây?” Thi Vũ cảm thấy
hết thảy những cái trong mộng đều kì lạ thú vị. Tựa như Ái Lệ Ti (Elise
mộng du tiên cảnh) mộng du, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh Ái Lệ Ti
khi đó, vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
“Lai Đốn.” Toa Toa trả lời đơn
giản, “Bởi vì hắn là một trong Tứ đại hộ pháp sứ giả, mà bọn họ là người yêu tinh Vương tín nhiệm nhất.”
“Nói cách khác, Tứ đại hộ pháp sứ giả đều có được bùa hộ mệnh của yêu tinh Vương rồi?”
“Không phải, Tứ đại hộ pháp sứ giả có nhiệm vụ phải sử dụng, Vương mới có thể cho.”
“Thật sự là keo kiệt.”
Thi Vũ âm thầm hạ một quyết định, nhất định trước khi tỉnh mộng này, phải
gặp yêu tinh Vương kia một lần nữa, nói hắn cho nàng một cái bùa hộ mệnh để chơi đùa, đi khoe khoang.
Thi Vũ nghiêng người về phía trước
cửa sổ, trong lòng suy nghĩ, Lai Đốn là giám thị của nàng, cũng chỉ có
Lai Đốn có bùa hộ mệnh có thể cho các nàng đi ra ngoài, vậy phải nghĩ
biện pháp từ trên người Lai Đốn hạ thủ.
“Mật Nhi, nàng đang ở đây nghĩ cái gì?”
Toa Toa nhìn chằm chằm vào Thi Vũ đang trầm tư hỏi.
“Ta suy nghĩ, như thế nào từ trên người Lai Đốn trộm được bùa hộ mệnh.” Thi Vũ thẳng thắn nói.
“Trộm?”
Toa Toa thú vị lắng tai nghe.
“Làm sao để trộm được?”
Thi Vũ duỗi một bàn tay ra, để cho Toa Toa đứng ở trên đó, bưng lấy Toa Toa hào hứng bừng bừng ngồi vào trước bàn thủy tinh, bắt đầu nhiệt tâm thảo luận tính kế Lai Đốn thế nào.
“Bình thường bao lâu sẽ đưa thức ăn đến?”
Toa Toa lắc đầu, “Không biết, trước kia là một tháng một lần đưa cho Yêu
tinh Vương, bất quá bây giờ nàng đã về rồi, hắn sẽ phải thường xuyên
hơn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng phải ăn cơm a! Thân thể nàng bây giờ là người, không giống ta, chỉ cần uống mật hoa cùng nước là sẽ no rồi.”
Vừa nghe nàng nói, Thi Vũ cũng hiểu được bụng trống trơn, có chút đói bụng, cách từ lần ăn cơm trước đến bây giờ đã vượt hơn mười hai giờ.
“Lai Đốn đáng giận, còn không đưa cơm tới, quả thực là ngược đãi con tin mà. Rốt cuộc hắn có hiểu biết nhân quyền hay không a!” Thi Vũ tức giận oán
trách.
“Kế hoạch của nàng cùng ăn cơm có liên hệ sao?” Toa Toa hồ nghi hỏi.
Mật Nhi sau khi sống lại có khi nói những lời nàng không hiểu nỗi.
“Đương nhiên là có.”
Thi Vũ có chút xấu hổ nói, “Ta nhưng muốn lợi dụng khi hắn đưa cơm tới thì
đánh hắn bất tỉnh, trộm bùa hộ mệnh trên người hắn rồi chạy đi.”
Đương nhiên nếu thuận tiện trộm luôn đồ ăn đi cũng được, Thi Vũ âm thầm bổ sung.
“Đánh bất tỉnh hắn? Ai? Lai Đốn sao?”
Toa Toa không xác định hỏi, Mật Nhi ôn nhu sẽ nghĩ tới đánh người ngất xỉu, thật bất khả tư nghị.
“Nói thừa.” Thi Vũ trừng nàng liếc, có cái gì phải ngạc nhiên, trên phim không phải hay diễn cảnh như vậy sao?
“Chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra ngoài?”
“Muốn, nhưng. . . . . .” Toa Toa còn chưa phải quá tin tưởng. “Nàng xác định đánh thắng được Lai Đốn sao?”
“Ta không nói sẽ đánh nhau với hắn a! Ý của ta là, lúc hắn vừa mang cơm
bước vào, ngươi tránh ở trong chăn bông, dùng thanh âm của ta dụ sự chú ý của hắn, ta thì thừa cơ cầm cây côn đánh hắn bất tỉnh.”
Thi Vũ âm thầm thè lưỡi, bổn tiểu thư cũng là thục nữ ôn nhu, làm sao đánh được nam nhân to lớn kiêu căng kia!
Toa Toa nghe xong cao hứng vỗ tay kêu to: “Tốt! Tốt! Thân thể ta nhỏ, tránh ở trong chăn bông hắn căn bản nhìn không thấy, nhất định có thể dụ sự
chú ý của hắn. . . . . .”
Bỗng nhiên lại như nhớ ra cái gì, nàng
nản lòng nói: “Nhưng. . . . . . Nhưng trong Trân Châu điện căn bản không có gậy gộc lớn, chỉ có thủy tinh, trân châu cùng hoa Mật Nhi yêu nhất
mà thôi.”
Sau khi Toa Toa nhắc nhở, liền ba chân bốn cẳng dò xét
bốn phía.Trời ạ! Quả nhiên không có cái gì có thể dùng làm vũ khí. Nếu
như nói có, vậy cũng chỉ có ghế dựa thủy tinh trước bàn thủy tinh rồi,
bằng không chỉ còn lại đóa hồng thủy tinh kiều diễm ướt át kia.
Thi Vũ đi đến trước bàn thủy tinh nhìn chằm chằm vào Hoa Hồng thủy tinh đỏ, trong nội tâm cân nhắc trọng lượng của nó. Nó rất lớn, thoạt nhìn cao
như cái đèn bàn, nếu như làm là thuần thủy tinh, hẳn là rất nặng a.
Tuy nhiên nàng không nghĩ phá hư trang sức phẩm đẹp như vậy, nhưng vì tự do, cũng không khỏi phải phá hủy nó.
Toa Toa thấy Thi Vũ nhìn chằm chằm vào thủy tinh Hoa Hồng đỏ, đang định hỏi nàng cái gì, lại phát hiện không khí có chút không đúng, có người đến
đây.
“Mật Nhi, Lai Đốn đến đây.”
Toa Toa thấp giọng kêu.
Thi Vũ nhìn về phía cửa cung trống không bóng người, “Ở đâu?”
“Ở bên ngoài, sắp đến.”
Toa Toa khẩn trương kêu.
“Hảo, vậy mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng a! Nhanh, đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể chạy đi.”
Thi Vũ vừa nói, vừa hướng sau một cây Trụ Tử (cây cột) bên cạnh tránh đi.
Toa Toa cũng nhanh chóng bay đến trên giường, trốn trong chăn bông.
Lai Đốn bưng cơm trưa căm giận bất bình đi tới, đường đường Hộ pháp sứ giả, lại làm loại việc không tên lặt vặt này, nghĩ tới thật sự là uất ức.
Nhưng mệnh lệnh của yêu tinh Vương hắn không thể không nghe, ai bảo hắn
là người duy nhất có thể tự do xuất nhập Trân Châu điện đây?
Hắn bưng đồ ăn, xuyên qua kết giới, tiến vào Trân Châu điện, ngoài ý muốn phát hiện trong điện yên tĩnh dị thường.
“Mật Nhi Vương Phi, ăn cơm đi.” Sẽ không phải là còn đang ngủ chứ! Xem ra nàng vẫn chưa tin đây hết thảy đều là sự thật.
“Ừ! Chuyện gì?” Toa Toa từ trong chăn học thanh âm Thi Vũ.
“Ta không muốn ăn.”
Lai Đốn có chút nhíu mày.
Cái này không thể được, Mật Nhi không ăn cơm, vạn nhất yêu tinh Vương trách tội xuống, hắn cũng gánh không nỗi tội danh đói chết Vương Phi. Hắn đi
về hướng chiếc giường mềm mại, muốn nhìn Mật Nhi một chút xem nàng có
phải là có chỗ nào không thoải mái.
Thi Vũ thấy hắn tới gần hướng giường, lập tức chạy về phía bàn thủy tinh, đẩy hộp thủy tinh ra, cầm
lấy Hoa Hồng thủy tinh bên trong, hướng xuống đầu Lai Đốn.
Ai ngờ động tác Thi Vũ nhanh, Lai Đốn phản ứng nhanh hơn, Thi Vũ vừa cầm lấy
Hoa Hồng thủy tinh, hắn lập tức liền phát giác xoay người lại, hắn vừa
nhìn thấy gì đó trong tay Thi Vũ, hé ra khuôn mặt tuấn tú thoáng cái
trắng bệch như tờ giấy.
“Người. . . . . . Người. . . . . . Nhanh. . . . . . Nhanh. . . . . . Cẩn thận . . . . . Chú ý. . . . . . Tâm a!”
Hắn khẩn trương đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng trở nên cà lăm.
Cái nữ nhân ngốc này lại lấy bông hoa bảo vệ tính mạng mình mà chơi đùa,
nếu như bị Vương biết, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Thi Vũ thật không ngờ lá gan Lai Đốn nhỏ như vậy, chỉ là làm bộ muốn công
kích hắn, cũng không phải thật sự muốn đánh xuống dưới, hắn liền sợ đến
như vậy.
“Nói như sợ chết…, hãy đem bùa hộ mệnh giao ra đây, bổn đại tiểu thư có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Nàng dương dương đắc ý nói vài lời hay được nghe qua trong phim ảnh, cảm giác được có chút uy phong làm cường đạo thật.
Lai Đốn vừa nghe cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất. Tiểu nha đầu không
biết sống chết này dám uy hiếp hắn, nếu như không phải sợ nàng hư hao
Hoa Hồng thủy tinh trong tay cùng với mệnh lệnh của Vương, chỉ với một
đầu ngón tay hắn đã có thể đưa nàng vào chỗ chết, còn đến phiên nàng đến uy hiếp hắn sao.
Thi Vũ nhìn hắn không có phản ứng, nhịn không
được thúc giục hắn, “Như thế nào? Nhanh giao ra đây. Nếu như không
giao…, ta sẽ đập xuống a!” Nói xong liền đem Hoa Hồng thủy tinh trong
tay giơ lên cao.
Lai Đốn xem xét Thi Vũ thật sự tính toán lấy Hoa Hồng thủy tinh đánh hắn, khẩn trương vô cùng, trong nội tâm không khỏi
bắt đầu cân nhắc, là muốn Mật Nhi tùy ý lấy Hoa Hồng thủy tinh đập bể,
hay là đem bùa hộ mệnh giao cho nàng?
Hết thảy không được, hai con đường này bất luận là cái nào hắn đều không thoát khỏi cái chết.
Bởi vì Hoa Hồng thủy tinh là bông hoa tính mạng của Mật Nhi, cầm hoa đập
vào hắn, đầu hắn cũng không lo, nhiều lắm chỉ lau lau vài cái là tốt
rồi, nếu như là hoa hủy, vậy cũng rất tốt, hoa hủy thì Mật Nhi phải
chết, vậy hắn chắc chắn được chôn cùng.
Nhưng đem bùa hộ mệnh
giao cho nàng, để cho nàng đi ra Trân Châu điện, đối mặt thế giới hoàn
toàn xa lạ bên ngoài, đây không phải là rất nguy hiểm sao? Vạn nhất xảy
ra cái gì sai lầm, hắn phải hướng Vương đòi công đạo thế nào? Chỉ cần
nghĩ tới yêu tinh Vương thịnh nộ, hắn bắt đầu run rẩy, yêu tinh Vương
tức giận sẽ không có tình cảm, cho dù là mình theo hắn hai ngàn năm cũng không ngoại lệ. Ai! Ai bảo hắn gặp xui xẻo, vận xui mới bị phái tới
trong lúc này?
“Ừ, ngươi quyết định xong chưa? Nam tử hán đại
trượng phu, làm gì bà bà mụ mụ vậy a! Sợ đau như vậy, thì đem bùa hộ
mệnh giao ra đây, còn do dự cái gì?”
Thi Vũ thật sự là không hiểu, một người nhát gan như vậy, một chút cũng không tương xứng cùng ngoại hình.
Lai Đốn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng sao biết hắn không phải sợ nàng, mà là sợ nàng làm thương đến chính mình.
Tình huống vạn bất đắc dĩ, Lai Đốn quyết định đem bùa hộ mệnh giao cho nàng, so với Hoa Hồng thủy tinh bị diệt thì vẫn còn chút đường sống sót.
“Được rồi! Ta quyết định giao ra bùa hộ mệnh, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, trước tiên buông Hoa Hồng thủy tinh ra.”
Thi Vũ hắc hắc cười lạnh hai tiếng, “Ngươi nghĩ rằng ta là đứa ngốc? Ngươi đem bùa hộ mệnh giao ra trước rồi nói sau.”
Muốn gạt người? Không có cửa đâu.
Lai Đốn bất đắc dĩ đem bùa hộ mệnh trước ngực bỏ xuống, cầm đến gần Thi Vũ
nhanh chóng giao cho nàng, nào biết Thi Vũ cảnh giác rất nặng, lập tức
lui về sau hai bước.
“Đứng lại, không được nhúc nhích.”
“Ngươi không phải muốn nó sao? Như thế nào, lại không muốn rồi?” Lai Đốn không vui hỏi.
Thi Vũ hướng Toa Toa vẫn đang trốn trong chăn kêu lên: “Toa Toa, có thể ra rồi, hắn không dám thương tổn ngươi đâu.”
Toa Toa nghe được Thi Vũ la như vậy, mới có hơi khiếp đảm từ trong chăn
chui ra, cúi đầu không dám nhìn Lai Đốn, bay thẳng đến chỗ Thi Vũ.
Thi Vũ xem thấy Toa Toa hung hãn sợ Lai Đốn như vậy, không khỏi có chút
buồn cười, an ủi nói; “Đừng sợ hắn, hắn so với ngươi còn nhát gan hơn.”
“Không phải, Mật Nhi. Ngươi đã quên, hắn thật hung dữ độc ác.” Toa Toa trốn đến sau lưng Thi Vũ, thanh âm rất nhỏ nhắc nhở nàng.
“Phải không?” Thi Vũ cười nhạt, nàng vẫn không nhìn ra hắn có cái điểm gì hung ác.
Lai Đốn thật là có chút dở khóc dở cười, không thể tưởng được đường đường
một trong Tứ đại hộ pháp sứ giả, lại thua dưới tay một cái tiểu cô
nương, nếu như truyền ra ngoài, hắn thật muốn dùng mặt quét sân.
Thi Vũ nhìn qua bùa hộ mệnh trong tay Lai Đốn, lặng lẽ đối Toa Toa nói: “Ngươi lấy bùa hộ mệnh đem tới đây.”
“Ta?” Toa Toa rất kinh ngạc nói: “Muốn ta lấy bùa hộ mệnh từ trong tay Lai Đốn?”
“Đúng a! Ngươi nhanh lên đi lấy tới” Thi Vũ thúc giục Toa Toa sợ hãi ở sau lưng nàng.
Toa Toa vẫn là sợ hãi lắc đầu mãnh liệt, bùa hộ mệnh của Vương pháp lực
cường đại như thế nào, nàng cũng không phải không biết. Nhớ rõ Mật Nhi
khi là Vương Phi của yêu tinh Vương thì hắn vô cùng sủng ái nàng, vì bảo vệ nàng không bị bất luận thương tổn gì, hắn từng tự tay đưa một cái
bùa hộ mệnh cho Mật Nhi.
Có một lần Mật Nhi du ngoạn tại bờ hồ
Mộng Chi thì rơi mất bùa hộ mệnh yêu tinh Vương đưa cho nàng, rất nhiều
trung hạ đẳng yêu tinh vì tìm kiếm pháp lực bảo vệ của bùa hộ mệnh, chém giết nhau để đoạt lấy, kết quả phàm là người đụng chạm vào bùa hộ mệnh, đều bị thối rữa tan biến thành vô hình, từ đó về sau không có bất luận
kẻ nào dám cướp bùa hộ mệnh nữa.
Thi Vũ thấy Toa Toa một mực chậm chạp không chịu hành động, không khỏi nghi vấn hỏi: “Ngươi nhanh đi cầm nha! Có cái gì không đúng sao?”
Toa Toa cúi đầu, không có trả lời.
“Nàng không dám cầm, cũng không đủ tư cách cầm.” Lai Đốn thay mặt nàng đáp lời.
“Vì cái gì? Có thật không? Toa Toa.” Thi Vũ hướng Toa Toa chứng thực.
Toa Toa sợ hãi gật đầu, “Ta không có cách nào đụng vào bùa hộ mệnh của yêu
tinh Vương. Nếu như đụng vào, tay sẽ bởi vì bỏng nghiêm trọng mà thối
rữa.”
“Tại sao lại như vậy chứ?”
Thi Vũ không cách nào tin, nàng thật sự nhìn không ra bùa hộ mệnh nho nhỏ này có nhiều sức mạnh như vậy.
“Bởi vì nàng là một tiểu yêu tinh, căn bản không cách nào đụng chạm pháp lực cường đại của bùa hộ mệnh.” Mật Nhi sau khi sống lại hoàn toàn đã quên
bùa hộ mệnh đáng sợ, pháp lực cường đại thượng đẳng quý tộc nếu như
không có Vương ban thưởng pháp lực, tiếp xúc đến cái bùa hộ mệnh này
chẳng qua là cảm thấy rất nặng mà thôi. Nhưng nếu yêu tinh pháp lực yếu
tiếp xúc đến bùa hộ mệnh, lập tức cũng sẽ bị bùa hộ mệnh gây thương
tích, cho nên cái bùa hộ mệnh này đối với những kẻ bình thường là rất
đáng sợ. Lai Đốn tiếp tục cười nhạo nói: “Cũng bởi nàng là Mật Nhi Vương Phi, mới có tư cách tiếp xúc đến yêu tinh quý tộc thượng đẳng. Ta nói
sai sao? Tiểu Điệp tinh Toa Toa.”
“Thượng đẳng yêu tinh thì có ích lợi gì? Nhiều nhất cũng là bọn cướp thượng đẳng mà thôi.” Thi Vũ không phục phản bác hắn.
Nói như vậy thật sự là thỏa đáng, bởi vì tuy bọn họ bắt cóc nàng, lại cho
nàng ở cung điện hoa lệ, được ăn đồ ăn, cũng không có bạc đãi nàng, cho
nên xưng bọn họ là bọn cướp thượng đẳng thật sự là quá thích hợp.
“Bọn cướp?” Lai Đốn bị cái danh từ mới này chọc cười, hắn chỉ chỉ Hoa Hồng
thủy tinh đỏ trên tay Thi Vũ, “Hiện tại ai mới là bọn cướp?”
Thi
Vũ nâng lên cái cằm hừ một tiếng, quyết định không muốn nhờ vả Toa Toa
nữa. Nàng đối với Lai Đốn phi thường có lễ hỏi: “Như vậy có thể nhờ
ngươi đem bùa hộ mệnh đặt lên bàn thủy tinh?”
Lai Đốn nhướng nhướng mày, rất dứt khoát đem bùa hộ mệnh đặt ở trên bàn thủy tinh, sau đó lui ra phía sau vài bước.
“Đã được chưa? Nếu như đã được, xin buông Hoa Hồng thủy tinh đỏ ra.”
Thi Vũ nhanh chóng cầm lấy bùa hộ mệnh trên bàn thủy tinh, cùng Toa Toa
bước nhanh chạy đến hướng cửa cung, vẫn không quên quay đầu lại hướng
Lai Đốn vội vã đuổi theo làm một cái mặt quỷ. “Đã được a, bất quá phải
đợi ta ra khỏi đây rồi nói sau. “Nói xong cũng đem bùa hộ mệnh đặt ở
trước ngực, xuyên qua kết giới vô hình kia.
“Cái gì?”
Lai Đốn một cái phản ứng cũng không kịp, Thi Vũ cùng Toa Toa đã đến vườn
hoa ngoài cung, trái lại hắn bị nhốt tại trong Trân Châu điện.
Toa Toa phi thường cao hứng đến chỗ bay múa, đã xa cách hai mươi năm có dịp chào hỏi. Nàng hôn hít lấy bất luận cái gì nhìn thấy, bay đến trên hoa
Tulip đang nở rộ, hưng phấn cùng hắn chào hỏi, “Đã lâu không gặp, hoa
tinh môn.”
Trong vườn hoa, bách hoa nàng đáp lại dường như đang vui vẻ hát, trong đó vừa coi như trộn lẫn một ít thanh âm ——
“Hoan nghênh ngươi trở về, Tiểu Điệp tinh.”
“Hoan nghênh vua của chúng ta bay trở lại cái chỗ này vui chơi.”
“Vương Phi của chúng ta đã trở lại.”
“Vương Phi ôn nhu đã trở lại.”
Trong vườn hoa to như vậy phát ra tiếng nói cùng tiếng hát vui vẻ, Phong yêu
tinh bay tới rồi, truyền tụng tiếng ca Hoa Yêu tinh đến chỗ xa hơn, cũng đem vui sướng vì Vương Phi đã đến tản ra ngoài.
“Aizzz! Mật Nhi Vương Phi, thả ta ra ngoài a!” Lai Đốn hung hăng trong điện rống lớn kêu.
Thi Vũ đùa dai đem Hoa Hồng thủy tinh đặt ở trước cửa cung, làm cho Lai Đốn nhìn thấy được, nhưng lấy không được.
“Sẽ không! Ta muốn phạt ngươi nếm thử tư vị bị giam ở bên trong.”
Lai Đốn thật sự là vừa vội vừa tức, hận hiện tại không thể lao ra ngoài,
hảo hảo giáo huấn nàng một phen. Nàng cho là hắn lo lắng vì tính mạng
của ai, lo cho ai a? Đem tính mạng hoa trọng yếu như vậy đùa giỡn, nếu
như kẻ nào liều lĩnh có chủ ý bất lương làm hỏng, vậy nguy rồi.
Cô gái nhỏ cái gì cũng không biết hết lần này tới lần khác tinh nghịch
bướng bỉnh, còn làm như không có việc gì đem hắn ra đùa giỡn chơi.
Thi Vũ nhìn qua bộ dáng tức giận của Lai Đốn , thật sự là vui mừng hết sức, ai nói hắn trêu chọc đến nàng? Nàng hướng Lai Đốn vẫy tay, mang theo
lòng hiếu kỳ tràn đầy theo Toa Toa đi thám hiểm.