Hai tay Thi Vũ chống
cằm, ngồi ở trước bàn thạch anh nhìn Khắc Ân cùng Lai Đốn, bọn họ đang
sai khiến thị nữ đem quần áo cùng đồ dùng hằng ngày của Lôi Tư lần nữa
chuyển tới Trân Châu Điện, bọn họ càng chuyển càng nhiều, sắc mặt của
Thi Vũ lại càng ngày càng nặng nề.
Đại sắc lang vô sỉ đó, thật sự có ý đỉnh chuyển tới nơi này ở. Trong lòng Thi Vũ âm thầm gào khóc.
Nàng trở về nơi này, đều là vì tìm được cách trở về nhân gian, không
nghĩ rằng lại đẩy mình vào ngõ cụt.
Tệ hơn là, nàng phát giác
mình không nhìn thấy Lôi Tư cuối cùng lại kìm lòng không đậu mà bắt đầu
nhớ hắn. Sự phát hiện này thật sự là quá kinh khủng, chẳng lẽ nàng yêu
hắn!
Thi Vũ vội dùng sức lắc đầu, muốn quăng đi cái ý nghĩ này,
lúc này nàng tuyệt không thể hồ đồ, hơn nữa bây giờ bên cạnh yêu tinh
vương còn đi theo một “Đại mụ siêu cấp” hỏa yêu tinh Lỵ Na.
Từ
ngày sau lần yêu tinh vương uy hiếp muốn cùng Thi Vũ lên giường, Lỵ Na
lập tức từ Diễm Hồng Thần Điện chuyển đến ở Lục Lâm Điện, 24h dính vào
bên người Lôi Tư, rất sợ Lôi Tư thật sự tìm đến hoa đào mây mưa.
Kỳ thật Lôi Tư trừ ngày đó ở trước mặt mọi người nói những lời này, căn
bản không có gặp lại Thi Vũ. Vốn là Thi Vũ cũng cho rằng hắn thật đã
quên chuyện kia, vậy mà sáng sớm hôm nay, Lai Đốn cùng Khắc Ân liền đưa
đến quần áo của Lôi Tư, lúc này tâm tư Thi Vũ vốn đã không tĩnh lặng,
nhất thời lại càng sóng lớn mãnh liệt.
“Yêu tinh vương vốn ở nơi này cùng Mật Nhi.” Toa Toa nói.
“Thật tốt quá, Mật Nhi, yêu tinh vương muốn chuyền về Trân Châu Điện, các
ngươi lại có thể trở lại cuộc sống ân ái trước kia.” Tây Đa Khắc vui vẻ
nói.
“Sẽ không chứ. Ngày nào đó yêu tinh vương lại mất hứng,
không phải là lại chuyển đi.” Toa Toa không đồng ý, quay sang Thi Vũ,
cảnh cáo nói: “Mật Nhi, lần này ngươi nhất định phải nắm chặt cơ hội,
không được để cho yêu tinh vương đi mất, cũng không được làm hắn tức
giận, nếu không hắn lại giam giữ chúng ta.”
Toa Toa đối với sự
thay đổi chủ ý đột ngột của yêu tinh vương vẫn luôn cảm thấy hoài nghi,
nàng tin tưởng nhất định là có nguyên nhân gì.
Tây Đa Khắc tức
giận mắng Toa Toa, “Tại sao ngươi lại nói như vậy với Mật Nhi? Nàng thật vất vả mới cùng yêu tinh vương hòa hảo, ngươi có ý đồ gì?”
Toa
Toa ra sức đấu tranh, lao về phía Tây Đa Khắc hung hăng cắn một cái vào
mũi. Tây Đa Khắc đau đến kêu thành tiếng, vội vàng đẩy Toa Toa ra, bịt
mũi kêu thảm thiết.
Mặt Toa Toa đắc ý, “Ta có ý đồ gì? Ta chỉ hy
vọng Mật Nhi cùng ta vĩnh viễn không bị giam giữ nữa, có thể sống cuộc
sống vui vẻ mà thôi. Đúng không? Mật Nhi.”
Tây Đa Khắc vuốt chóp
mũi sưng đỏ, đánh về phía Toa Toa, “Ngươi dám cắn ta! Cho dù ngươi trốn
phía sau Mật Nhi, ta vẫn sẽ bắt được ngươi.”
Toa Toa trốn trên vai Mật Nhi, kêu to: “Mật Nhi, Tây Đa Khắc muốn giết ta, ngươi mau cứu ta.”
Thi Vũ bị bọn họ trái một câu Mật Nhi, phải một câu Mật Nhi, làm mất bình
tĩnh. “Làm ơn! Các ngươi đừng gọi ta là Mật Nhi nữa được không? Ta tên
là Thi Vũ, không gọi Mật Nhi.” Nàng oán trách nói.
“Nhưng ngươi thật sự là Mật Nhi trọng sinh!” Toa Toa rất vô tội mà nói.
“Ta không phải Mật Nhi, ta là Thi Vũ.”
“Nhưng ngay cả yêu tinh vương cũng nói như vậy, mọi người cũng đều tin tưởng.”
“Lại là yêu tinh vương, ta nhất định phải tìm hắn tính sổ.” Hắn chẳng những
quấy rối cuộc sống bình yên của nàng, hiện tại đến cái tên cũng muốn vứt bỏ nó. Thi Vũ không thể nhịn được nữa, tức giận đi khỏi Trân Châu Điện, tới Lục Lâm Điện.
Lai Đốn vừa thấy Thi Vũ ra ngoài, vội vàng đuổi theo ngăn ở trước mặt nàng.”Vương phi, ngươi muốn đi đâu?”
Thi Vũ đẩy Lai Đốn ra, “Ta muốn đi tìm Lôi Tư tính sổ.”
Khắc Ân lập tức giữ lấy Thi Vũ, “Không được, vương ở sảnh nghị chính, bất luận kẻ nào cũng không thể vào quấy rầy.”
Thi Vũ thấy không thoát khỏi được Khắc Ân cùng Lai Đốn, đang cảm thấy buồn
rầu, đột nhiên nhanh trí, quyết định xuất ra trò cuối cùng. Nàng lấy ra
bùa hộ mệnh trước ngực mình, cười lạnh nhìn Lai Đốn cùng Khắc Ân.
Lai Đốn cùng Khắc Ân vừa nhìn là biết bùa hộ mệnh của vương, trái tim lập
tức lạnh đi một nửa, biết cuối cùng không ngăn cản được vương phi Mật
Nhi.
Bọn họ thầm thở dài, để mặc Thi Vũ đi qua người bọn họ, bọn họ thì ngoan ngoãn đi theo phía sau, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thi Vũ tay cầm bùa hộ mệnh, quá ngũ quan trảm lục tướng*, một đường đi qua
không bị ngăn trở, thẳng hướng sảnh nghị chính. Mọi người thấy trong tay Thi Vũ lóe ra vầng sáng của bùa hộ mệnh, đều sợ hãi đứng sang bên cạnh, ai cũng không dám đụng vào nó, rất sợ bị nó gây thương tích.
*quá
ngũ quan, trảm lục tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm
Lưu Bị từng vượt qua 5 cửa ải và chém đầu 6 viên tướng, uy danh lừng
lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Lai Đốn cùng Khắc Ân thấy
tất cả mọi người tránh sang một bên, không khỏi hung hăng trừng mắt bọn
họ, thầm mắng bọn họ vô dụng. Nào biết những thập binh này cũng to gan
đáp lại bọn họ bằng biểu tình “Các ngươi còn không phải như vậy”, khiến
cho Lai Đốn cùng Khắc Ân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đang lúc hai người bọn họ ôm quyết tâm “Chết chắc rồi” thì cứu tinh xuất hiện, lập tức Lai Đốn cùng Khắc Ân một lần nữa dấy lên hi vọng, có lẽ nữ sát
tinh có thể kềm chế được tiểu ma nữ này.
Lỵ Na cao ngạo đứng ở giữa đường, cản trở Thi Vũ đi đến.
Nàng đã sớm phái người luôn luôn chú ý hành tung của Thi Vũ, mới vừa vừa
nghe Thi Vũ chạy đến Lục Lâm Điện, lập tức chạy tới ngăn cản nàng gặp
yêu tinh vương.
Ánh mắt của Lỵ Na tràn ngập khinh thường liếc Thi Vũ, lạnh lùng nói: “A! Ta tưởng là ai? Thì ra là vương phi của chúng ta đến.”
“Người không phạm ta, ta không phạm người.”, Thi Vũ nghe lời nói của Lỵ Na
tràn đầy khinh thường cùng khiêu khích, lập tức cũng không khách khí đáp lễ nàng. Nàng làm bộ như không biết thân phận Lỵ Na, mở miệng hỏi Lai
Đốn: “Ta nói Lai Đốn, không phải ngươi nói là sảnh nghị chính không cho
phép tùy tiện ra vào. Thế nào lại có một nữ nhân lai lịch không rõ vào
được?”
Lỵ Na tức giận đến mức mặt một hồi xanh, một hồi trắng.
Một nữ hài nhân gian không có pháp lực lại dám vô lễ với nàng như thế!
Nàng phẫn hận lớn tiếng ra lệnh Lai Đốn trước mặt: “Lai Đốn, nói cho nha đầu này, ta có quan hệ với vương.”
Lai Đốn hận không thể lập tức biến mất không thấy gì nữa, cũng không nguyện ý để hai nữ nhân này kẹp ở giữa làm vũ khí công kích. Nhưng một khi bị chỉ đích danh rồi, không
thể không trả lời. Bất quá hắn cố gắng cẩn thận chọn từ, rất sợ sơ ý một chút thành kẻ chết thay. “Khởi bẩm vương phi, Lỵ Na công chúa là hồng
phấn tri kỷ của vương.” Lời này sẽ không đắc tội chứ!
Vậy mà Thi
Vũ vẫn có cách giải thích nó thành nghĩa xấu. “A, thì ra là hồng phấn
tri kỉ của vương! Đó không phải là cách gọi khác của nhân tình sao? Hóa
ra là ngươi tới bái kiến vương phi ta đây, không nhìn ra ngươi thật là
có lễ phép.”
Phen châm chọc khiêu khích này khiến hỏa yêu tinh Lỵ Na tức giận thiếu chút nữa phóng hỏa tại chỗ, đốt cháy tòa Lục Lâm Điện này. Nàng thật không ngờ tiểu nha đầu tầm thường này đúng là một cây
hạt tiêu nhỏ cay chết người.
Một bên binh lính cùng Lai Đốn, Khắc Ân thấy hai nữ nhân miệng lưỡi sắc bén, cũng âm thầm hoan hô Thi Vũ,
chỉ là không dám quang minh chính đại vỗ tay ủng hộ Thi Vũ. Lỵ Na bình
thường luôn vênh váo đắc ý, hoàn toàn không để bọn họ trong mắt, cho dù
có chuyện tìm bọn hắn, tất cả đều là bộ dáng, giọng điệu khinh thường,
hôm nay khó có được cơ hội thấy vương phi dạy dỗ nàng, nào có không thể
không vui.
Lỵ Na không nhịn được, lập tức từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, dùng chú ngữ hóa thành một đạo Hỏa Long đánh về phía Thi Vũ.
Lai Đốn cùng Khắc Ân vừa thấy Lỵ Na ra tay, lập tức nóng vội đồng thời kêu
to: “Vương phi, cẩn thận!” Thân mình cũng chợt lóe, di chuyển tới trước
mặt Thi Vũ.
Nhưng thế công của Hỏa Long quá mạnh mẽ, Khắc Ân cùng Lai Đốn mặc dù đã dùng hết pháp lực hóa giải, vẫn có một phần nhỏ đánh về
phía Thi Vũ. Khắc Ân đang muốn dũng cảm quên mình nhào tới trước mặt Thi Vũ, lại thấy Hỏa Long cách trước ngực Thi Vũ không tới 10cm, đột nhiên
bị bùa hộ mệnh phát ra ánh sáng tiêu trừ gần như không còn.
“Là
bùa hộ mệnh!” Lỵ Na thấy không gây thương tổn Thi Vũ được, đành phải
hung hăng trừng mắt nhìn nàng, hóa làm một đạo ánh sáng, biến mất ở trên đường. Nàng cùng Thi Vũ đã xác định là kẻ thù.
Lai Đốn cùng Khắc Ân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chạy về phía Thi Vũ muốn nhìn
xem nàng bình yên vô sự hay không, hai chân Thi Vũ cũng như nhũn ra ngã
ngồi trên mặt đất.
“Thật đáng sợ, nàng ta rốt cuộc là quái vật gì!”
Lai Đốn cùng Khắc Ân nhìn nhau cười một tiếng. Nếu như nàng sớm biết Lỵ Na
pháp lực cao cường như vậy, phải chăng sẽ không giống như vừa nãy cùng
nàng ta đấu võ mồm?
Thi Vũ đi tới trước sảnh nghị chính, dùng sức đẩy cửa sảnh ra, tiếng vang lớn đưa tới sự chú ý của mọi người trong
sảnh nghị chính, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, muốn biết chuyện
gì xảy ra.
Chỉ thấy Thi Vũ cầm bùa hộ mệnh đứng ở cửa kinh ngạc
mở lớn đôi mắt, đi theo phía sau là Lai Đốn, Khắc Ân tránh ở một bên
không dám hiện thân, những binh lính khác thì không hiểu gì, sợ sệt chen chúc ở bên ngoài.
Khắc Ân cùng Lai Đốn vốn tưởng rằng trải qua
trận ồn ào với Lỵ Na như vậy, Thi Vũ nhất định sẽ bỏ đi ý định, ai biết
Thi Vũ tâm tình bình ổn, ngay sau đó nhớ rằng là mình muốn tới Lục Lâm
Điện, lập tức chạy thẳng tới sảnh nghị chính.