Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 43: Ngày cưới ( 3 )



Dung nhan xinh đẹp,
hai mắt nhắm nghiền, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com, dưới sự trang điểm tinh
xảo, làm cho người ta không nhìn ra sự khác biệt trên khuôn mặt, nhưng
cũng làm cho người ta biết, hiện tại ngất xỉu nhất định có vấn đề.

Nam Cung Thần nhìn nữ nhân té xuống đất, nhắm chặt hai mắt, cùng lúc trước
nhìn thấy nhanh mồm nhanh miệng, mặt mang mỉm cười cảm thấy không giống
chút nào, tơ vàng trong tay trực tiếp bắn ra, quấn lên tay nhỏ của Thư
Nhã Phù, chỉ chốc lát sau khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Liễu Trì, đem
vương phi vào phòng, lập tức cho ngự y tới giải độc!Hôn lễ hôm nay đến
đây chấm dứt!”

Nhàn nhạt hạ lệnh, lời này ý tứ rất rõ ràng nói
cho mọi người ở đây, những thứ lễ tiết kia cũng không tiếp tục, chuyện
còn lại là của Tề Vương phủ.

Chung quanh đông đảo tân khách, nhìn tân nương tử ngã xuống, mọi người đều bắt đầu bàn luận xôn xao, mà ánh
mắt không ngừng hướng tới Thư Nhã Phù đang ngất xỉu trên đất, cùng với
người đàn ông ngồi ở trên xe lăn kia, các loại suy đoán đều có, nhưng
cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói.

Liễu Trì được ra lệnh tiến lên,
một tay ôm lấy Thư Nhã Phù rời đi, đồng thời Băng Đồng đẩy Nam Cung Thần rời đi, trước sau chưa tới mấy phút, đợi một lát sau những người khác
náo loạn, mới vừa phát hiện nhân vật chính cũng đã đi, mà bây giờ bọn họ đang ở nơi này, có chút lung túng tiến lùi không được.

Trên vị
trí đầu não, trên mặt Thái hậu càng thêm rất khó coi, mà trên mặt hoàng
thượng cùng Uyển Quý Phi cũng không dễ xem, cũng nhíu mày, khuôn mặt sa
sầm, Nam Cung Thần vừa nói cái gì bọn họ cũng nghe rất rõ ràng, giải
độc, nói cách khác Thư Nhã Phù ngất xỉu vì bị người hạ độc, ở ngay dưới
mắt bọn họ quấy phá, coi rẻ uy nghiêm của hoàng thượng cùng Thái hậu.

Khuôn mặt Hoàng thượng hiện lên sắc giận, ánh mắt quét qua đông đảo quan viên đang sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh: “Người đâu, đem cửa lớn Tề
Vương phủ đóng chặt, tất cả mọi người không được rời đại sảnh một bước,
bất luận kẻ nào, bất kỳ vật gì cũng không thể ra khỏi vương phủ, nay Tề
vương phi gặp chuyện không may, một khi biết do ai làm, trẫm tuyệt không dễ dàng tha thứ!”

Uyển Quý Phi liếc mắt nhìn Lục Liễu ở bên cạnh một cái, cũng mở miệng nói: “Hoàng thượng, Phù nhi vẫn luôn do nha đầu
này chăm sóc, có vấn đề nha đầu này hiềm nghi lớn nhất, nô tì cảm thấy
nên đem nàng ta đi lấy khấu cung trước.”

“Hoàng thượng, nương
nương, chuyện này thật sự không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ cũng không
biết tại sao tiểu thư lại đột nhiên ngất xỉu! Chuyện này thật sự không
liên quan đến nô tỳ, cho dù nô tỳ gan lớn như trời, cũng không dám hạ
độc tiểu thư!” Sắc mặt Lục Liễu tái nhợt, lập tức quỳ xuống, vội vàng
dập đầu cầu xin tha thứ.

“Dẫn đi!” Ra lệnh một tiếng, Lục Liễu kêu gào, bị người kéo đi nhốt lại.

Sau đó, cùng với sự tức giận của Thái hậu, Uyển Quý Phi cũng đi theo phía
sau đám người Nam Cung Thần, bọn họ cũng muốn biết có chuyện gì xảy
ra,di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m, mà bị hạn định không được rời khỏi, khiến
nhiều người ở đây có chút lo sợ, chỉ sợ cái tội này dính líu đến trên
đầu mình.

Nam Cung Thần nhìn Thư Nhã Phù đang nằm trên giường,
khẽ cau mày, tại sao lại trúng độc, hắn nhìn nhưng cũng không nhận ra
được, muốn tránh thoát khỏi phát hiện của hắn, vậy rất có thể độc này
không phải khi đến vương phủ mới bị hạ, e là đã bị hạ trước lúc lên kiệu hoa.

Liễu Trì đi tìm ngự y, cho tới nay Nam Cung Thần đặc biệt
coi trọng ngự y, mà lão thái y đã bị hạ ý chỉ, Tề Vương Phủ có chuyện
phải chạy tới trước tiên, giờ khắc này đang ở bên giường cẩn thận bắt
mạch chẩn đoán, khi biết người ngã bệnh cũng không phải Tề vương, cả
người lão thái y cũng buông lỏng xuống.

Chẳng qua là khi Thái
hậu, hoàng thượng, cùng với Uyển Quý Phi, kể cả Tề vương đều ở đây vừa
chờ ông cho biết kết quả chẩn bệnh, lão thái y lại không nhịn được xoa
xoa mồ hôi trên trán.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nữ nhân này. . . . . .” Lão thái y bắt mạch xong, thần sắc trên mặt càng nặng nề, đáy mắt
càng thêm phần sốt ruột.

“Nữ nhân trước mắt là Vương phi Bổn
vương cưới hôm nay, ngươi tốt nhất chẩn bệnh rõ ràng cho Bổn vương.” Nam Cung Thần không biểu cảm gì ngồi ở một bên, nhàn nhạt mở miệng, nhìn
thần sắc lão thái y trong lòng càng cảm thấy buồn bực, không khí xung
quanh cũng tăng thêm cảm giác đè nép.

“Dạ, Vương Gia!” Lão thái y giơ tay áo lau mồ hôi trán: “Khởi bẩm hoàng thượng, Thái hậu, vương phi có dấu hiệu trúng độc, nhưng là loại độc này di thần chưa thấy qua!”

Đợi đến khi nói xong, bên cạnh một hồi ý lạnh kinh người, khiến cả trái tim lão thái y cũng treo lên, đây chính là Tề vương phi, thái độ này của Tề vương đang rất để ý, nhưng ông thật sự không chẩn ra độc này là độc gì, triệu chứng chỉ là hôn mê bất tỉnh, cũng không xuất hiện triệu chứng
thương tổn nghiêm trọng đến tính mạng, tuy nhiên nó cũng không giống với các loại độc khác.

“Nếu như không trị hết cho Tề vương phi, cái đầu này của ngươi cũng đừng muốn rồi!” Gương mặt Hoàng thượng đầy sắc giận.

“Hoàng. . . . . . ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Hoàng thượng, mặc dù độc Vương phi
trúng tạm thời vi thần chẩn không ra, nhưng độc này không tổn thương đến tính mạng, chỉ làm vương phi hôn mê bất tỉnh.”

Lão thái y run
run rẩy rẩy mở miệng, hiện tại ông xách đầu theo làm việc, mỗi khi
chuyện liên lụy đến Tề Vương phủ, cũng làm cho đầu của ông bị nhắc tới,
cho nên khi ông được Liễu Trì nói tới, mới khẩn trương như vậy.

“Vương Gia, Hầu Gia được tin tức ở bên ngoài chờ, nói là muốn vào xem một
chút!” Băng Đồng đi vào thông báo, mở miệng nói với Nam Cung Thần, đối
với Thái hậu và hoàng thượng bên cạnh, một cái cũng không nghiêng mắt
nhìn, mà thái độ này, cũng làm cho đáy mắt Hoàng thượng thoáng qua một
phần tức giận.

“Cho Hầu Gia vào đi!” Nam Cung Thần lạnh lùng mở miệng.

Đợi đến sau khi Thư Diệu Kỳ đi vào, thấy Thư Nhã Phù hôn mê bất tỉnh nằm ở
trên giường, mày kiếm nhíu chặt, một tay bắt được áo lão thái y, tức
giận chất vấn: “Con gái của ta tại sao lại ngất xỉu? Ngươi nói rõ ràng
cho bổn hầu!”

Hầu gia tính tình nóng nảy, tức giận cũng đã muốn
tràn ra, hôm nay nhìn Thư Nhã Phù sắc mặt không tốt nằm ở trên giường,
càng thêm giận dữ, nắm lão thái y bắt đầu hỏi tội.

Đợi đến lão thái y run run rẩy rẩy đem kết quả chẩn mạch nói lại, mới bị ném ở một bên.

Sau khi Hầu Gia nghe lão thái y nói xong, lập tức đi mấy bước tới bên cạnh
giường, chờ khi thấy trâm vàng trên búi tóc đen nhánh của Thư Nhã Phù,
mới tỉnh ngộ lại, nhưng mà lại càng thêm giận dữ khó nén.

“Có
phải Hầu Gia biết được cái gì hay không?” diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Nhìn thần sắc Thư Diệu Kỳ, tròng mắt Nam Cung Thần bén nhọn thâm thúy, bất thình
lình mở miệng hỏi.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người cũng chuyển đến trên mặt Hầu Gia.

“Triệu chứng này của Phù nhi và Tam phu nhân của vi thần hoàn toàn tương tự!
Độc là ở trên trâm vàng này, nhưng mà Phù nhi tự mình tra được, nàng
không thể nào tự mình mang trâm vàng này lên! Huống chi độc này cũng đã
bị lau đi rồi! Nếu như từ Hầu phủ mang độc tới, thời gian sẽ không kéo
dài như vậy mới ngất xỉu, Tam phu nhân của vi thần đụng phải không bao
lâu liền ngất xỉu.”

Lời Hầu Gia vừa nói ra, mọi người lập tức cũng nhíu mày, trong này còn có liên lụy như vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.