“Tề vương Điện hạ,
Điện hạ thân phận tôn quý, trong lòng Nhã Thù tất nhiên tồn tại kính
sợ!” Nhã Phù cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, từ từ lộ ra một nụ cười
nhạt, đem người trước mắt coi như là một người bình thường để đối đãi,
nhưng mà lại không giống với những người khác.
Ánh mắt của hắn
cho nàng một loại cảm giác nhìn rõ tất cả, hơn nữa không thể không nói
cảm giác của hắn rất chính xác, nàng là có chút muốn né tránh hắn.
Hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy có chút may mắn Vũ Trạch cùng bằng hữu sát
thủ của cậu đã rời đi, nếu để cho Nam Cung Thần nhìn thấy tướng mạo con
trai của mình, nàng không biết phải có phản ứng gì, lại cho ra lời giải
thích gì được.
Đôi mắt khẽ nheo, ánh mắt mang theo thâm thúy làm
cho người ta nhìn không thấu, lạnh nhạt nói: “Vậy sao, Thư tiểu thư tâm
tồn* kính sợ, nhưng tại sao mới vừa rồi nhìn thấy Bổn vương lại kinh
ngạc như vậy!”
*: tồn tại kính sợ ở trong lòng – ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Nam Cung Thần đối với Thư Nhã Phù chỉ ôm một thái độ bình thản, muốn kết
hôn với nàng cũng chỉ vì cố ý chống cự hoàng thượng, đồng thời cũng là
cố ý cưới một nữ nhân thanh danh không tốt, từ đó rớt xuống phòng bị của hoàng thượng đối với hắn cho tới nay, nhưng mà đồng thời cũng bởi vì
tồn tại một Hầu Gia, sau khi Thư Nhã Phù thật sự tiến vào vương phủ, có
nhiều khả năng hoàng thượng và những người khác sẽ có phản ứng ngược lại một chút.
Mà cái hắn muốn chính là khả năng như vậy!
Nhưng khi nhìn thấy Thư Nhã Phù, khác rất nhiều so với nữ nhân ngu dại trong
truyền thuyết, hôm nay Thư Nhã Phù quần áo dài đơn giản một màu trắng,
hào phóng thanh tú mang theo quyến rũ, trên mái tóc cũng chỉ là đơn giản dùng một cây ngọc trâm cài mà thôi, mềm mại đáng yêu mang theo lười
biếng, linh động trong đó mang theo tùy tính, sợi tóc mềm mại rủ xuống
gò má làm cánh môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thậm chí có loại quyến
rũ không nói ra được.
Thư Nhã Phù như vậy khác rất nhiều so với trong miệng người khác nói ra !
Trong nháy mắt khi lần đầu bước vào cửa, hắn cũng đã chú ý tới sự tồn tại của nàng, cũng đem thời điểm nàng nhìn thấy hắn khiếp sợ nhìn ở đáy mắt,
cái loại biểu cảm kia không phải làm bộ, hơn nữa cũng không phải là bởi
vì hắn ngồi xe lăn mà kinh ngạc, ngược lại khi đó để cho nàng lộ ra vẻ
mặt như vậy, là bởi vì. . . . . . diện mạo của hắn!
Tròng mắt màu hổ phách ánh sáng lưu chuyển, hắn lúc nào thì gặp qua nàng sao? Nhưng
trong ấn tượng cũng không có, trong trí nhớ cái tên này chỉ tồn tại trên hôn ước chưa bao giờ được chú trọng.
“Người đời đều nói Tề vương Điện hạ rất được hoàng thượng và Thái hậu sủng ái, kinh tài diễm tuyệt, người khác không cách nào so sánh tài hoa và năng lực, chỉ là tướng mạo ít có người nhìn thấy, Điện hạ phi phàm tuấn mỹ, Nhã Phù chẳng qua là
nhịn không được ngạc nhiên thú vị mà thôi!”
Ánh mắt thẳng tắp
chống lại tầm mắt của Nam Cung Thần, không lùi bước chút nào mỉm cười
trả lời, đúng tình hợp lý, luống cuống trút cơn giận dữ đến mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Nam Cung Thần, người đàn ông này nhất định không đơn giản, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn nhìn thấy Vũ Trạch đấy!
“Ồ! Vậy sao?” Ngữ khí hơi lên cao, âm thanh trầm thấp nói ra, mê người kiểu khác.
Đối mặt với một người đàn ông cực phẩm, mặc dù người đàn ông này không thể
đi được chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, nhưng các phương diện khác đều
rất ưu tú, mà giọng nói cũng mang theo từ tính, trầm thấp, giọng nói mập mờ như vậy, đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào vì một câu nói mà mặt hồng tim
đập.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Mà Nhã Phù cũng mặt hồng tim đập rồi,
nhưng đó không phải là xấu hổ và hoài xuân, mà nàng đang bị mấy chữ lên
cao mang theo hơi thở nguy hiểm này, dọa cho sợ sệt.
Một đôi mắt
nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, hắn không phải là đã biết sự tồn tại của
Vũ Trạch chứ! Không đúng, cả thành Khai Dương đã biết nàng có một con
trai, Nam Cung Thần biết cũng không kỳ quái, chỉ là Nam Cung Thần trong
truyền thuyết rất ít ra cửa, hiện tại biết hắn không thể đi được, hơn
nữa tướng mạo của hắn, tự nhiên cũng hiểu nguyên nhân trong đó.
Chỉ là bộ dạng của người đàn ông này, sẽ không thoái hôn, ngược lại quyết
định muốn kết hôn với nàng, một nữ nhân mang theo một đứa bé, trong đó
chẳng lẽ có nguyên nhân gì? Mà hiện tại Nhã Phù lo lắng nhất chính là
nguyên nhân này, nàng không hy vọng bởi vì hắn phát hiện ra Vũ Trạch.
Mặc dù trong đầu không có ấn tượng gì, nhưng mà dựa vào khuôn mặt một lớn
một nhỏ giống nhau như vậy, ít nhất cũng có 70-80% hai người là cha con
rồi.
“Điện hạ, thân phận ngài tôn quý, mà tin đồn của Nhã Phù,
Điện hạ chắc hẳn cũng đã nghe nói, Nhã Phù tự hỏi không xứng với Điện
hạ, kính xin Điện hạ đem hôn ước giữa hai người hủy bỏ, sính lễ ta sẽ
cho người đưa về trong phủ Điện hạ!”
Nhã Phù chậm rãi mở miệng,
khó có dịp thấy mặt Nam Cung Thần một lần như vậy, hiện tại nàng nên nói rõ ràng đàng hoàng, dù sao dựa vào việc nàng chưa cưới đã sinh con ở
nơi cổ đại này, công tích vĩ đại này, hoàn toàn có thể làm cớ không lấy
chồng.
Mà lần đầu tiên khi nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng cũng đã ra quyết định, kiên quyết không thể gả cho người đàn ông này!
Quá nguy hiểm, cũng quá. . . . . . Cao thâm khó lường, người đàn ông như
vậy nếu như biết sự tồn tại của Vũ Trạch, bất luận bảy năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ khiến chuyện trở nên mất khống
chế.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
“Từ hôn?” Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn
rơi vào trên người của Nhã Phù, nghe lời của nàng…, chân mày khẽ nhíu
lại, mỹ nam cau mày, m chu sa giữa chân mày làm người đàn ông trong thời khắc này càng thêm yêu nghiệt mị hoặc, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng ném
ra hai chữ.
“Đúng, nhắc tới cũng xấu hổ, ngay từ bảy năm trước
Nhã Phù đã biết một nam tử, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay Nhã Phù
đã làm mẹ người ta, dĩ nhiên là không thể mặt dày chiếm hôn ước Hoàng
thượng ban lúc trước, kính xin Điện hạ đem hôn ước hủy bỏ!”
Nhã
Phù quyết tâm, cũng ôm ý vị thăm dò, cố ý đem chuyện chính mình đã làm
mẹ người ta nói ra, cũng muốn xem một chút có phải Nam Cung Thần đã gặp
Vũ Trạch rồi hay không .
Chỉ là đợi đến lúc nàng nói hết những
lời này, người đàn ông ở trước mắt quả thật nhìn chằm chằm nàng như cũ,
tròng mắt màu hổ phách thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra nội tâm
hắn đang suy nghĩ gì, càng không đoán ra được hắn sẽ đáp ứng hay cự
tuyệt, theo lẽ thường mà nói, người ta đã tự động từ hôn từ lúc trước
rồi, chỉ là người đàn ông trước mắt này, lại làm cho đáy lòng Nhã Phù có chút không chắc chắn.
Đôi tay thả vào trên đùi, hai tay Nam Cung Thần vỗ chân của mình nhè nhẹ, vào lúc này cánh môi khẽ nâng lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm: “Bổn vương quyết định thực hiện hôn ước, còn cho người đưa sính lễ, mà bây giờ Thư tiểu thư lại nói lên yêu cầu này. . . .”
Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thâm trầm vài phần, Nam Cung Thần
nhìn Nhã Phù tiếp tục nói: “Thư tiểu thư muốn hủy bỏ hôn ước với Bổn
vương? !”
Không ngờ nữ nhân này lớn mật như vậy, chủ động yêu cầu từ hôn, Nam Cung Thần một thân khí thế làm cho người ta không kìm được
sợ hãi, không khí xung quanh hình như cũng bởi vì lời hắn nói mà trở nên lạnh băng.
“Nhã Phù tự hỏi không xứng với Điện hạ, hoàng thượng
chắc hẳn cũng sẽ không đồng ý Điện hạ cưới Nhã Phù, nữ nhân không còn
danh tiết như vậy!”
Đối mặt với khí thế lạnh lùng của Nam Cung
Thần, Thư Nhã Phù cũng không nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lãnh khí làm cho người ta phát rét, thật đúng là giống trong truyền
thuyết, người đàn ông tính tình cổ quái.
Hoàng gia nào lại cho
phép hắn cưới nàng, một nữ nhân mất danh tiết như vậy, cho nên từ khi
mới bắt đầu, Nhã Phù liền chuẩn bị tư thế bị thoái hôn, hơn nữa cũng bởi vì như thế, mới không chút kiêng kỵ không xem một hôn ước như vậy tồn
tại, mà khi Tề Vương đưa sính lễ tới phủ, nàng mới phát giác hình như có sai lệch so với dự đoán của nàng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
“Hoàng
thượng có đồng ý hay không dĩ nhiên Bổn vương sẽ xử lý, nếu sính lễ đã
đưa tới, vậy bản vương cũng sẽ không thu hồi!” Nam Cung Thần lạnh lùng
quả quyết nói, nhưng cũng lộ ra tự tin và uy nghiêm người khác không có .
Nếu như đổi thành người khác nói ra như vậy, không biết người nghe đã chết
mấy lần, nhưng mà người này đổi lại là Tề vương Nam Cung Thần, rồi lại
không thể không khiến người tin tưởng trong này có tính chân thật.
Nghe lời này, nội tâm Nhã Phù rối rắm bội phần, mà đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc!
Nam Cung Thần nhìn thần sắc quái dị của Nhã Phù, ánh mắt liếc hai chân của
mình một cái, rồi nhìn trên người của Nhã Phù, giọng nói lạnh lẽo hơn
mấy phần: “Chẳng lẽ là Thư tiểu thư ghét bỏ Bổn vương tàn phế!”