“Tỷ tỷ rốt cuộc sai
Đại Tổng Quản đi lấy cái gì? Sính lễ có liên quan gì với chuyện Tam phu
nhân trúng độc sao?” Thư Hương Di nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nhã Phù, đáy lòng bất an cũng ức chế không được mà lan rộng ra, trong thời gian chờ
đợi tâm trạng cũng không yên.
“Cái này đợi Đại Tổng Quản cầm đồ
vật đến, các ngươi nhìn rồi sẽ biết.” Thư Nhã Phù mỉm cười tùy ý nói một câu, ở một bên từ từ uống trà, đem đáy mắt Thư Hương Di thỉnh thoảng lộ ra khẩn trương thu vào tầm mắt, nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi ở một bên.
Vừa trở lại, Đại Tổng Quản cầm một đôi hoa tai và vòng tay, đặt trên khay, mà sau khi Đại Tổng Quản đi vào, đáy mắt vẫn khó có thể
che giấu khiếp sợ, tựa hồ trong quá trình đi lấy đồ phát hiện được gì đó rất chấn động.
“Đại tiểu thư, đồ đã lấy ra rồi.” Đáy lòng Đại
Tổng Quản phức tạp đem khay trình lên, nhìn vẻ mặt thanh thản tùy ý của
Thư Nhã Phù, đáy lòng khiếp sợ.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lão mới
vừa đến nhà kho, đem tất cả đồ trang sức ở trong sính lễ tất cả đều lấy
ra, mà đúng như đại tiểu thư nói, lão nhìn sẽ biết nên cầm cặp vòng tay
và vòng tai kia, mà sau khi kiểm tra toàn bộ ở nhà kho, lão cũng chỉ là
nhìn thấy đại tiểu thư và tiểu thiếu gia tùy ý quét qua sính lễ gì đó,
cũng không có cẩn thận đi kiểm tra, vậy mà nàng lại dễ dàng biết trong
đó có đồ vật gì, phần năng lực trí nhớ này cho dù lão là Đại Tổng Quản,
người quản lý sổ sách nhiều năm, sợ rằng đều khó có thể nhớ được vật
phẩm trong thời gian ngắn như vậy.
Mà lấy gì đó ra trong lòng ông cũng nghi hoặc nặng nề, không hiểu tại sao liên quan đến sính lễ.
“Nhã Phù, ngươi làm cái gì vậy, sính lễ có thể tùy ý để cho người ta lấy ra
sao, nhu vậy không được!” Nhíu chặt lông mày, sắc mặt Nhị phu nhân rất
khó coi, nhất là sau khi biết Nhã Phù sai Đại Tổng Quản đi lấy đồ, sắc
mặt vẫn không hoà nhã, người không biết chỉ coi bà ta bởi vì chuyện của
Tam phu nhân mà thần sắc nghiêm túc, nhưng không biết hiện tại ở trong
nội tâm bà ta đã bất ổn sợ rằng loạn vô cùng.
“Sính lễ này cũng
sớm đã bị người động tới, ta cũng không phải là người đầu tiên động vào, Nhị phu nhân, ngươi nói có đúng không?” Nhìn Nhị phu nhân giương lên nụ cười rực rỡ, Nhã Phù đi lên trước cầm vòng tai trên khay lên.
Sính lễ này sớm đã bị Nhị phu nhân động tay chân qua, sao lại nàng không
biết, chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện của Tam phu nhân
như vậy, đây cũng là chuyện ngoài dự liệu của nàng.
“Các ngươi đều ở đây? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao Tam phu nhân đang tốt ở trong viện lại bị trúng độc!”
Lúc này, Thư Diệu Kỳ vừa ra ngoài trở về, người trong phủ cũng đã đem
chuyện bẩm báo lên, cũng chạy tới, nhìn phần lớn mọi người ở chỗ này,
vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng cương cứng, tức giận lạnh lùng, hai mắt
trợn to nhìn người xung quanh, trừ bỏ lúc nhìn Nhã Phù và Vũ Trạch, trên mặt hơi nhu hòa một chút.
Hầu Gia ở trong phủ dĩ nhiên là chủ tử liêm chính, uy nghiêm không phải không cho những người khác phản kháng, mà giờ khắc này mang theo tức giận, càng thêm mấy phần sát khí của quân nhân, khiến mọi người không dám nhìn thẳng ánh mắt của ông.
“Ông ngoại cũng đừng tức giận, chuyện này mẹ sẽ xử lý tốt, mẹ đã tìm được
trâm vàng bị bôi độc rồi! Ông ngoại, người xem chính là cái này!” Vũ
Trạch cười hì hì cầm trâm vàng Nhã Phù vừa mới để lên bàn, chạy đến
trước mặt của Hầu Gia, khéo léo giúp đỡ mẹ mình tranh
công.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Người khác sợ Thư Diệu Kỳ, sợ uy
nghiêm của ông cũng không dám hô to một hơi, nhưng đây đối với Nhã Phù
và Vũ Trạch cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hai người vẫn như cũ, một
cười nhẹ nhàng, một cười đáng yêu rực rỡ.
“Ừ, Vũ Trạch thật biết
nghe lời !” Sắc mặt Hầu Gia nhu hòa xuống, đưa tay sờ sờ tóc Vũ Trạch,
sau đó mới nhận lấy trâm vàng cẩn thận nhìn một chút.
“Tam phu nhân như thế nào rồi?” Khẽ cau mày, lạnh nhạt nhìn Nhị phu nhân đứng ở bên cạnh, Hầu Gia hỏi.
“Bẩm lão gia, Tam phu nhân và nha hoàn Hồng Liên, hai người đều ở đây, được
nha hoàn phát hiện sớm, cho nên trúng độc không nghiêm trọng lắm, đại
phu cũng đã đến xem qua, mà bây giờ có bộ trâm cài này, chỉ cần cho đại
phu xem là độc gì, là có thể giải độc phục hồi! Lão gia, những chuyện
này vẫn nên để cho thiếp xử lý là được, ngài ở bên ngoài lao lực chớ vì
chuyện này mà làm tổn hại tinh thần!” trên mặt Nhị phu nhân mang theo
mấy phần mỉm cười, hình như lại khôi phục là Nhị phu nhân ngày thường
đoan trang thanh nhã.
“Ở nhà đã xảy ra chuyện như vậy, nàng nói
ta sao có thể an tâm được, hơn nữa nếu Vũ Trạch nói Nhã Phù đã tìm ra
trâm vàng, như vậy chuyện lần này liền giao cho Nhã Phù xử lý, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi, không phải bình thường nàng quản bọn họ
sao, sao lại để xảy ra chuyện như vậy!” Một câu nói của Hầu Gia, gần như đem quyền lực của Nhị phu nhân thu lại, giao đến trên tay Nhã Phù.
Nghe Hầu Gia nói, trên mặt Nhị phu nhân mới nâng lên mỉm cười lập tức cứng
lại, khuôn mặt khó có thể tin, bà ta xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ
trong phủ cũng nhiều năm, mà chuyện trong phủ hầu như tất cả đều phải
qua sự đồng ý của bà mới có thể thực hiện, mà bây giờ cũng bởi vì chuyện này, Hầu Gia liền đem tất cả quyền lực trên tay bà lấy đi cho Thư Nhã
Phù, điều này làm cho bà trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.
“Thật ra thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, mẹ của ta tuổi còn trẻ, thông minh cơ trí, tuệ nhãn biết châu (có mắt nhìn người, biết phân biệt thật
giả), tài mạo song toàn, thể lực tốt, sử dụng một chút xíu, vẫn có thể.” Mặt Thư Vũ Trạch vẫn cười ưu nhã đáng yêu, rất khéo léo dùng các từ ngữ tốt đẹp nâng cao mẹ của mình, gián tiếp đập chết Nhị phu
nhân.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Lời này nghe thật tốt, tất cả đều là từ
ngữ ca ngợi, nhưng là nâng cao Nhã Phù, trên phương diện khác cũng là
nói Nhị phu nhân tuổi già sức yếu, đầu óc chậm chạp, không thể chèo lái
nhiều, quyền lực trong phủ nên giao ra thì tốt hơn.
Nhã Phù sẽ
không ngăn cản con trai của mình, con trai nói điều trong đáy lòng nàng, thật ra thì cũng là có chuyện như vậy! Cho nên. . . . . .
“Vũ Trạch, đừng nói như vậy!” Nhã Phù chậm rãi mở miệng.
Thư Hương Di nhìn sắc mặt nhu hòa của cha mình đang nhìn Thư Nhã Phù cùng
Thư Vũ Trạch, rồi nhìn về phía họ, gương mặt những người khác lại rất
căng thẳng, đáy lòng càng thêm ghen tỵ, theo ý nàng, trừ việc Thư Nhã
Phù là con của vợ cả, cái thân phận đại tiểu thư này, ở ngoài nàng không có biện pháp thay đổi, cái khác, mặc kệ điểm nào, nàng cũng ưu tú hơn
Nhã Phù, đừng nói trước kia nàng ta si si ngốc ngốc, coi như hiện tại
tốt thì thế nào, nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, nàng ta đã sớm
không còn, lại mang theo một đứa con hoang.
Hừ! Nghe Nhã Phù mở miệng, đáy lòng Thư Hương Di cười lạnh một tiếng, may mà nàng ta còn tự biết rõ!
Mà Nhị phu nhân càng không che giấu chút nào, trợn mắt trừng Nhã Phù, hình như hận không thể đem nàng lột da hủy xương đi, bởi vì Thư Nhã Phù, Hầu Gia mới đoạt lại quyền của bà.
Đuôi lông mày Nhã Phù cợt nhả,
khóe mắt quét qua đáy mắt ác độc của mẹ con Nhị phu nhân, ngay sau đó
bên khóe miệng nâng lên một nụ cười khẽ, cho con trai bảo bối của mình
một ánh mắt tán thưởng: “Con trai, con đừng nói như vậy, mẹ sẽ xấu hổ!”
Nếu họ không ưa nàng, nàng muốn hàng ngày cố ý ở trước mặt họ, nôn chết họ!
“Cha, người tới xem hoa tai và vòng tay này một chút !” Nhã Phù cầm lấy hoa
tai và vòng tay vừa mới được Đại Tổng Quản lấy ra, đưa cho Hầu Gia.
“Chuyện này. . . . . . Đây là. . . . . . ?” Hầu Gia có chút nghi hoặc nhìn hoa
tai và vòng tay, vừa trầm ngâm nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc,
lại đem ánh mắt nhìn về phía trâm vàng Vũ Trạch vừa lấy ra đặt ở trên
khăn tay, đáy mắt như có điều suy nghĩ, chân mày hơi nhíu lại.
“Dựa vào năng lực của cha chắc hẳn cũng đã nhìn ra! Mà nữ nhi muốn nói là,
hoa tai và vòng tay này đều là sính lễ của Tề Vương phủ đưa tới.” Nhã
Phù nói rất tùy ý.
“Cái gì? Đây là đồ trang sức trong sính lễ?”
Nghe Nhã Phù nói, Hầu Gia chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm cứng
ngắc khó nhìn, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người mọi người ở trong
sảnh, tất cả rơi vào trên người của Nhị phu nhân, một dòng lửa giận từ
trong đáy lòng dâng lên, vốn là người hành quân đánh giặc, cũng có thói
quen chính trực ngay thẳng, tức giận lại càng không thèm che
giấu.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Chợt đứng dậy, đi về phía Nhị phu nhân
tát một cái vào mặt bà, mà sức lực trên tay của Hầu Gia lớn cỡ nào, một
cái tát đem cả người Nhị phu nhân đánh bay đi ra ngoài, cả người “Phịch” một tiếng rơi trên ghế bên kia.
Mà một cái tát hung hăng mang
theo lửa giận, cũng đem cả người Nhị phu nhân làm cho tối tăm, cặp mắt
trừng lớn một tay bụm má, khóe miệng có một tia máu chảy xuống, trên mặt đau rát, thân thể đụng vào cái ghế cũng bị đụng đau đớn vô cùng.
“Mẹ ——!” Thư Hương Di cũng bị như vậy dọa sợ, đợi đến lúc phản ứng kịp, xác định bên khóe miệng Nhị phu nhân có máu đỏ tươi chảy xuống chói mắt, cả người bị dọa đến mức kêu to nhào tới.