Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 156: Ta giúp ngươi đi xem một chút có được hay không?



Trên con đường mòn nhỏ, một chiếc xe ngựa chậm chạp đi tiếp, người trên xe hình như cũng không có bất kỳ ý tứ gấp gáp, xe ngựa không có chút dấu hiệu muốn đuổi đường, ngược lại rất có cảm giác vài phần du thưởng (ngao du thưởng thức).

Bây giờ cũng đã cuối tháng sáu đầu tháng bảy, chung quanh cây cối sum xuê, xanh um tươi tốt, Lục Diệp mắt sáng, không khí trong rừng vô cùng sảng khoái, mà chỗ này mới vừa được một trận mưa lớn tưới qua, cảm giác cực kỳ mát mẻ, cho dù trong không khí giống như có mùi bùn hòa quyện cùng mùi cỏ non thơm mát.

Bên trong xe ngựa, hương đàn hương nhè nhẹ lượn lờ làm người ta có vài phần sảng khoái!

Vén rèm lên, gương mặt tuấn tú lộ ra, chỉ là sắc mặt tái nhợt cùng tiều tụy, mà đầu tóc bạc càng làm hắn thêm bắt mắt.

“Ngươi làm như vậy có đáng giá không, vì một nữ nhân không thuộc về ngươi, hoàn toàn không chú ý đến tính mạng của mình, làm như vậy mất nhiều hơn được đấy!” Bên trong xe ngựa còn có một nam nhân khác, ngước mắt nhìn nam từ thân thể yếu đuối trước mặt, lạnh lùng nói. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

“Có cái gì mà được nhiều hơn mất chứ, ta thích là được! Ta thích! Muốn làm sao là chuyện của ta, ngươi chỉ cần giúp một tay là được!”

Nam nhân tóc trắng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tùy ý cười cười, nụ cười ôn hòa như cây liễu, nhưng nếu như chú ý đến hai mắt của y, sẽ phát hiện đôi đồng tử kia không giống bình thường, màu đỏ thẫm!

Đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt tái nhợt, con ngươi máu đỏ!

Bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo như vậy, e rằng mọi người đều sẽ bị dọa sợ mất dép, dù sao cặp mắt kia quá mức yêu dị khát máu, giống như ác ma ở địa ngục đi tới thế gian.

Bên kia, Vân Nhạc Hằng chuyên tâm nhìn sách thuốc, giương mắt nhìn về phía hai mắt của y, nói: “Rõ ràng độc tính không thể áp chế, cố tình kêu ta lừa gạt sư phụ cùng sư muội, nói đã nghiên cứu ra thuốc có thể khống chế được độc tính, sau đó liền chuẩn bị trốn đi để cho người khác không tìm được ngươi?”

“Khụ khụ ——!”

Văn Diệp ho nhẹ hai tiếng, gương mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi thêm mấy phần, cười nói: “Nếu ban đầu ngươi theo yêu cầu của ta giữ bí mật đến cùng, nếu như ngươi không tự chủ trương kêu Nhã Phù tới đây, như vậy hiện tại ngươi giúp đỡ ta giấu giếm chuyện này thì có cái gì không đúng sao!”

“Ngươi có biết hay không, tình trạng sức khỏe của ngươi bây giờ, cho dù có ta theo bên cạnh ngươi, chất độc trên người của ngươi trong vòng một năm cũng sẽ lấy đi tính mạng của ngươi! Đừng nói chỉ là một đầu tóc bạc rồi, cuối cùng ngươi cũng sẽ từ từ già yếu chết đi.” Vân Nhạc Hằng cùng Văn Diệp thật ra là chỗ quen biết cũ, nếu không thì dựa theo tính tình của hắn làm sao có thể giúp y chuyện này được chứ.

“Ngươi thiếu Cố Trường Phong cái gì thì cũng đã trả sạch rồi, cái bộ dáng hiện tại này của ngươi, ngươi còn phải trở về tìm hắn làm cái gì? Ngươi nên biết cho dù là hắn, cho dù hiện tại Đại Trưởng Lão còn sống, cũng không có thuốc giải độc trên người của ngươi!”

Vân Nhạc Hằng vô cùng rõ ràng, người ở trước mắt này là người có độ bướng bỉnh như thế nào!

Thân là con riêng không thể lộ ra ánh sáng của Nam gia, thuở nhỏ đã bị nhốt ở một trong sân nhỏ lớn lên, trên người bị người ta hạ độc thủ khống chế, đem đứa con hoang này làm một công cụ giết người, đây cũng chính là nguyên nhân Huyết Thủ sẽ xuất hiện.

Lâu dài trở thành một loại chèn ép, bản thân Văn Diệp hoàn toàn khó thích ứng một cuộc sống sát thủ, dưới tính tình biến thái, dần dần xuất hiện loại nhân cách thứ hai!

Mà đồng thời, Huyết Thủ bởi vì mỗi một lần giết người, càng ngày càng nhiều người chết ở trên tay hắn, hận ý hắn đối với Nam gia cũng càng ngày càng nghiêm trọng! Nhưng mà sự lệ thuộc đối với thuốc áp chế cũng nghiêm trọng hơn!

Là Cố Trường Phong đem y từ trong những ngày như thế cứu vớt ra ngoài!

Chỉ là y cũng sớm đã biết độc trên người mình không có thuốc nào có thể cứu trị được, y cũng đã từng gửi hi vọng ở trên người của thần y, nhưng ngay từ lúc gặp thần y đã nói không có cách giải, hắn cũng đã không có bất kỳ hy vọng xa vời.

Rời đi Nam gia, hắn vẫn làm một ám vệ đi theo bên người Cố Trường Phong!

Ngày đó cũng là y đem Thư Nhã Phù từ Nam gia dẫn tới trong hoàng cung Nam Phong quốc, mà thật ra thì những thứ này Cố Trường Phong đều là biết, y làm như vậy không phải là muốn cho nàng rời đi Nam gia. . . . . . mà là cách xa cái đó đất thị phi!

Mà y biết được trong thư phòng đó có mật đạo, hoàn toàn chỉ vì từ nhỏ hắn đã bị giam lòng trong một căn phòng nhỏ ở phía sau hoa viên của Nam gia! Mà mật đạo chỉ là một lần trong lúc vô tình chạy trốn phát hiện mà thôi.

Sau khi nàng đến Nam Phong quốc đã xảy ra chuyện gì, y cũng luôn nắm mọi chuyện rõ ràng, chuyện của Chiến Bắc Sính và chuyện của Nam gia có liên quan, có thể nói tất cả y đều biết được!

Đối với Văn Diệp, nàng đã vô cùng thân thuộc, nàng có mấy thân phận y cũng vô cùng rõ ràng, khuôn mặt khi dịch dung của nàng y đã thấy mấy lần nên có thể nói là vô cùng quen thuộc, do đã gặp qua mấy lần, cho nên cho dù là hóa trang thành Cảnh Phong hay là An Thất Thất, y đều có thể phân biệt ra thân phận của nàng.

Mà y hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ chạy tới Nam Phong quốc!

Y đã từng nghĩ tới, có lẽ là trời cao muốn đền bù y kiếp này, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n cho nên để cho y có thể trước khi chết được gặp lại nàng lần nữa!

Chỉ là không nghĩ tới Vân Nhạc Hằng sau khi thấy y phát độc sẽ mang y đến đấy, cuối cùng còn đem Nhã Phù gọi đến.

“Sư muội y thuật khá cao, ngươi cảm thấy ta nói dối thì nàng có tin hay không?” Vân Nhạc Hằng lần nữa cúi đầu nhìn về phía hộp thuốc trên tay.

Văn Diệp khép tại cánh tay khẽ run trong ống tay áo, nụ cười bên khóe miệng ngay sau đó trở nên ấm áp hơn mấy phần: “Không tin thì như thế nào, ít nhất thì cũng cho nàng được một cái công bằng! Nhã Phù nàng ấy là một nữ nhân rất thông minh, nàng biết cái ta muốn là cái gì, nếu nàng biết. . . . . . Như vậy Nhã Phù sẽ để xuống, bởi vì nàng ấy nhất định biết ta hi vọng nàng có thể hạnh phúc!”

Văn Diệp khép tại cánh tay khẽ run trong ống tay áo, nụ cười bên khóe miệng ngay sau đó trở nên ấm áp hơn mấy phần: “Không tin thì như thế nào, ít nhất thì cũng cho nàng được một cái công bằng! Nhã Phù nàng ấy là một nữ nhân rất thông minh, nàng biết cái ta muốn là cái gì, nếu nàng biết. . . . . . d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Như vậy Nhã Phù sẽ để xuống, bởi vì nàng ấy nhất định biết ta hi vọng nàng có thể hạnh phúc!”

“Nhạc Hằng, ngươi biết! Ta vốn là một người không có khả năng nhận được hạnh phúc, ban đầu nếu như không phải là Cố Trường Phong phát hiện ra ta, sợ rằng ta đã sớm chết rồi, hiện tại người của Nam gia chết thì chết, lưu đày thì lưu đày, ta đây là người chưa từng xuất hiện trong gia phả Nam gia, cũng coi là đã báo thù! Đã như vậy, ta còn có cái gì không bỏ được chứ ?!”

“Đối với Nam Cung Thần, theo như ta quan sát, thì hắn đối với Nhã Phù là thật tâm, hơn nữa đối với Vũ Trạch cũng không phải tốt bình thường, mà là rất tốt, bọn họ mới thật sự là người một nhà, hơn nữa nàng có thể có được kết cục tốt, có hậu như vậy, ta nên vì nàng cảm thấy vui mừng. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . mới phải!”

Lời nói Văn Diệp mới vừa nói hết, cũng đột nhiên ho khan một trận, còn có loại muốn dừng lại dừng không được, chỉ là bên khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

Vân Nhạc Hằng nhìn sắc mặt Văn Diệp rõ ràng vô cùng khó coi, còn có nụ cười trên mặt là nụ cười khổ, khó coi vô cùng, nhưng phải cố làm bộ không quan tâm, làm như mình rất vui vẻ, có chút nhíu nhíu mày, đáy măt hiện lên tia khó hiểu.

Đều nói một chữ tình đả thương người, xem ra thật đúng là chuyện như thế!

Lúc trước khi gặp y, y là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, nhưng bây giờ bởi vì vô số nguyên nhân.

Bởi vì Nam gia, bởi vì Cố Trường Phong, bởi vì Thư Nhã Phù, bởi vì những người này y mới trở thành bộ dáng như hôm nay, cuối cùng cũng chỉ có một mình một người mà thôi.

Hắn thật không biết tiếp theo nên nói cái gì với bạn tốt, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. người đang đấu tranh với độc tính trước mắt đây!

Văn Diệp nhận lấy nước trà Vân Nhạc Hằng đưa tới, uống một hớp nho nhỏ, nuốt xuống lại thấy ngứa ngáy muốn ho khan.

Nhìn như nói giỡn, ánh mắt cũng là lần nữa nhìn thế giới ra bên ngoài xe ngựa, cười cười nói: “Ngươi cũng không cần an ủi ta, chúng ta tiếp tục lên đường là được! Bây giờ phong cảnh rất tốt, đi tới đâu thì tính tới đó đi, hướng thảo nguyên phía tây bắc của Nam Phong quốc đi, chờ ta chết rồi, ngươi liền đem ta mai táng ở trên thảo nguyên đó là được!”

Nhã Phù, nàng có nhớ hay không, nàng đã từng nói nàng thích thảo nguyên!

Không biết nàng đã đến nơi đó hay chưa, hiện tại. . . . . . Ta giúp nàng đi xem một chút, có được hay không?

. . . . . .

Bên trong ngự thư phòng Đông Ly quốc,

Nam Cung Chiêu dữ tợn nhìn người trước mặt, đáy mắt có ghen tỵ tức giận, còn có các loại tâm tình đan xen trong đó.

“Đại ca, vốn là ta cũng không muốn làm mọi chuyện đến như vậy!” Nam Cung Thần ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, lạnh lùng nhìn diện mạo dữ tợn của nam nhân trước mặt, mở miệng nói.

Nam Cung Chiêu nhìn hắn, đột nhiên cười to ra: “Ha ha, đại ca, ha ha ha ha, ngươi còn gọi trẫm là đại ca ư!”

“Ngươi vốn chính là đại ca của Bổn vương, cho dù là đến giờ cũng vẫn vậy, Bổn vương vẫn phải gọi ngươi một tiếng đại ca!” Tầm mắt Nam Cung Thần thấp xuống, che giấu con ngươi màu hổ phách.

“Ngày đó là ngươi đem trẫm đẩy lên trên ghế rồng này, hiện tại ngươi vừa chuẩn bị làm cái gì? Thu hồi cái ngươi đã làm, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. hay là nói ngươi hiện tại thay đổi chủ ý, chuẩn bị tự mình ngồi lên long ỷ này!”

Sắc mặt Nam Cung Chiêu nổi lên điên cuồng, cả người ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng trong Ngự Thư Phòng, đôi tay sờ sờ đầu rồng trên thành ghế: “Tề vương gia, ngươi phải biết ngươi cũng không phải thái tử, ngươi chỉ là một Tề vương gia!”

“Phụ hoàng hạ độc ở trên thân ngươi, bởi vì sao ngươi đừng cho là trẫm cái gì cũng không biết, trẫm vô cùng rõ ràng, tại sao hơn mười năm gần đây phụ hoàng vẫn sủng ái đối với ngươi, thậm chí ngươi có bất kỳ cử động bất kính vô lễ nào, phụ hoàng cũng chưa bao giờ trách phạt ngươi!”

“Còn có, tại sao phụ hoàng phải hạ độc ở trên thân ngươi, tại sao phải đem tiểu thư ngu ngốc của Thư Hầu Gia chỉ hôn cho ngươi! Ngươi có biết hay không, bởi vì ngươi tồn tại, trẫm lúc nhỏ có bao nhiêu ghen tỵ ngươi, bởi vì tất cả mọi người nói cho ta biết, không thể cùng thập hoàng đệ tranh giành, cái gì cũng không thể tranh, thập hoàng đệ muốn sẽ phải cho!”

“Mà tất cả tất cả, tất cả đều là bởi vì. . . . . . Tổ phụ đem Ám các giao cho ngươi! Phụ hoàng bởi vì kiêng kỵ quyền lực trên tay ngươi, cho nên mới phải đối với ngươi vẫn sủng ái, thậm chí theo ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng đồng thời lại muốn hạ độc ở trên người của ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn đều phải ngồi ở trên xe lăn, không đi lại được! Vĩnh vĩnh viễn viễn cắt đứt cơ hội ngươi lên ngôi vị hoàng đế!”

“Ha ha, buồn cười nhất chính là. . . . . . Ngươi hiện tại cư nhiên cùng Thư Nhã Phù có một đứa con trai! Ngươi bây giờ là chuẩn bị vì Thế tử cướp lấy ngôi vị hoàng đế này sao?”

Nam Cung Chiêu mang theo vài phần cười khổ, có điên cuồng cũng có bất đắc dĩ, còn có một phần khổ sở.

Ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, lúc này bên trong ngự thư phòng chỉ có hai người bọn họ, còn lại những người tất cả đều cho lui ra.

Nam Cung Thần một thân trường bào ngân sắc, tay áo bào rộng thùng thình đem tay hắn che lấp trong đó, cũng đem hai chân hắn đã sớm khôi phục như thường che giấu ở vạt áo dưới.

Đưa tay sờ sờ hai chân của mình, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Chiêu đang ngồi trên ghế rồng, đáy mắt lóe lên, cuối cùng chậm rãi từ trên xe lăn đứng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.