Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 9: Một đêm dài



Bước vào phòng nàng hắn nhìn xung quanh rồi cười tít mắt,phòng nàng thật đẹp.Khung cảnh xung quanh chỉ toàn màu tím thôi,nàng nhìn sắc mặt hắn thật kỹ, lo lắng không biết tiếp theo hắn định làm gì nàng.Nhi Hoàn nhìn thấy cảnh đó thì vội bước ra ngoài để 2 người được riêng tư.Nàng lại tiếp tục suy nghĩ..

Nếu hắn là người tốt,sẽ không động đến nàng mà ngủ yên…Còn nếu hắn là người xấu thì…..

Càng nghĩ càng rối!! Hic hic..nàng khóc thầm,từ khi đến thế giới cổ đại này thì nàng suy nghĩ nhiều hơn,chắc có ngày tổn thọ mất thôi!!!

-Linh Nhi

Bất chợt hắn nhận ra ánh mắt nàng nhìn về phía hắn,lên tiếng gọi làm nàng giật mình:

-Hả?..Vương gia?

-Sao nàng nhìn ta vậy?Ta biết ta đẹp nhưng đêm khuya rồi chúng ta nên đi ngủ thôi

-À…ùm…vương gia..chúng ta đi ngủ..vương gia không thay quần áo…sao?

-Hả?

Hắn hơi ngạc nhiên?Từ ”quần áo” hắn chưa bao giờ nghe.Nàng lúc này mới nhìn thái độ hắn thì nhớ ra,đây là cổ đại thì vội sửa lời:

-Ý ta là y phục của người,người không thay sao?

-Ừm,ta cởi ra là được,dù sao còn trang phục bên trong mà

-Cởi sao???

-Ờ,có gì sao?hay nàng muốn…….

Hắn thấy sắc mặt nàng hơi lạ,nên cười trêu nàng một cái.

-Ơ…vương gia muốn ta cởi cho người sao?

-Ừ,nàng làm được không?

-Ta….ta chưa quen cởi đồ cho người khác..

Nàng lấy một lý do khác để biện minh,thực sự thì nàng không biết cởi đồ kiểu nào ấy chứ,chỉ biết mặc vào thui à ^^ Nàng cầu thầm cho hắn đừng bắt nàng cởi đồ giùm hắn.

-Đi mà…ta muốn nàng giúp,được không?

-Ta….ừm..thôi được,nhưng…..ta không biết cởi đâu đấy

Hắn nghe xong bật cười,xoa đầu nàng rồi chỉ cho nàng cách cởi,với cái đầu thông minh của nàng đã cởi được trang phục ngoài của hắn…Nhưng xong xuôi thì nàng hơi ngượng.

-Vương gia,ta đi ngủ trước đây..

-Ừm,ta ngủ cùng giường với nàng

-Ngủ chung sao????

-Thì đã nói cùng phòng thì phải chung giường mà

hắn cười gian rồi nhìn vào đôi mắt ngây thơ đang trợn ngược của nàng.Nàng đành im bặt bước lên giường nằm xuống,nhưng lại rất lo lắng.Thấy nàng như vậy,hắn lấy một đống sách bên tủ nàng kê ở giữa:

-Thế này được chưa?Có ranh giới rồi,nàng khỏi lo ta làm gì nhé

Hắn cười rồi leo lên giường và nằm ở phần giường của mình.

****

Đã hơn canh hai rồi mà nàng vẫn chưa ngủ được,nhìn hắn ngủ ngon thế kia mà nàng thấy thật muốn.Chả là nàng không quen ngủ ở thế giới cổ đại này đâu,không khí thật ngột ngạt,khó chịu nữa.Lại còn phải ngủ chung với cái nam nhân không biết chui đâu ra nàng thấy thật là mệt mỏi,tâm không yên.

Bất chợt thấy khuôn mặt hắn,lúc này nàng mới ngắm kỹ lại.Quả thật hắn thật tuấn tú,cặp lông mày rậm màu đen là điểm nổi bật nhất,rồi đến đôi mắt 2 mý đen láy,và đôi môi đỏ tạo thành một đường cong trên khuôn mặt hoàn mĩ.

-Wao,nhìn kỹ hắn thật đẹp trai,lấy hắn cũng có lợi cho con mắt đó chứ

Khen hắn một câu rồi nàng tự cười thầm rồi đưa tay xoa má hắn một lúc,rồi tiện ghé sát mặt nàng vào mặt hắn nhìn kỹ hắn hơn:

-Đôi mắt y hệt anh trai mình

…,nàng lại vuốt vuốt tóc hắn rồi thầm nhủ:

-mùi hương thật tuyệt

Ngắm hắn mãi,nàng bắt đầu gây ra cảm giác không cự lại được,nàng chính xác muốn hôn hắn.Cũng muốn thử xem cảm giác hôn một người con trai là như thế nào.

Nghĩ là làm,nàng tiến sát về môi hắn,rồi đáp nhẹ một nụ hôn,nhưng hình như tim nàng đập loạn xạ hơn rồi….Nghĩ lại nàng thật biến thái,sao lại làm việc này với một nam nhân chứ nhỉ!

Bỗng nàng có cảm giác như mình bị kéo sát vào hơn,thì ra hắn đã thức rồi,hắn kéo nàng về phía người mình rồi hôn lại nàng một cách thật nồng nàn và ngọt ngào:

-Ơ,thả ta ra đi

Nghe nàng nói xong,hắn buông nàng ra rồi cười:

-Nàng định hôn trộm ta đó à,sao không để đêm tân hôn…ta sẽ cho nàng hôn thỏa thích

-Hứ,ngươi…thật biến thái

-thế không phải nàng biến thái trước sao?? Hay muốn cùng ta động phòng trước khi thành hôn?

-Ngươi..ngươi thật là…đáng ghét quá

Nói xong,nàng ngoảnh mặt về phía phần giường của mình rồi nhắm mắt lại ngủ.Chỉ còn mình hắn đang ngồi cười tự kỉ một mình.Nàng đúng thật thú vị và đáng yêu,nương tử của ta.hắn suy nghĩ rồi cũng nằm xuống đi ngủ.

** Hôm sau **

– Tiểu thư,vương gia…đã sáng rồi,2 người mau dậy đi

Nàng vừa mở mắt ra thì thấy Nhi Hoàn đang bưng chậu nước rửa mặt của mình vào phòng rồi đặt trên bàn rồi nhìn nàng và hắn.Hắn cũng vừa lúc tỉnh dậy thấy nàng thì cười một cái thật tươi,sau đó ngồi dậy:

-Nhi Hoàn,cô..đưa vương gia ra ngoài giúp ta đi

-Thưa tiểu thư…nhưng..

-Nhanh đi..-Nàng nói rồi quay sang hắn-Vương gia,ngài mau ra ngoài đi,bổn tiểu thư ta phải thay y phục,không lẽ ngươi muốn nhìn

-Được thôi,ta ra ngoài,không cần Nhi Hoàn đưa đi

Nói xong,hắn bước ra ngoài rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Còn lại nàng và a hoàn ở trong này,nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tới chậu nước trên bàn rửa mặt:

Nhi Hoàn bước đến cạnh giường nàng và dọn lại gọn gàng rồi bất chợt ngạc nhiên:

-Tiểu thư,sao người và vương gia lại dùng sách để phân chia ranh giới vậy?

-À…ta sợ hắn làm gì ta thôi

-Tiểu thư,người chấp nhận vương gia đi…Nhi Hoàn nghĩ vương gia rất tốt mà,lấy vương gia tiểu thư rất hạnh phúc đấy

-Hắn thì tốt cái gì,hắn thật biến thái..còn dám..hôn…..ơ………….không…..không có gì….

Nàng nghĩ lại chuyện tối hôm qua tức điên lên rồi định nói ra cho cô a hoàn biết

-Tiểu thư,…không lẽ vương gia cưỡng hôn người sao?

-À…không…cô nghĩ gì vậy chứ….mà thôi…mau giúp ta chuẩn bị đi tắm

-Dạ..vâng

Nói xong,Nhi Hoàn lấy bộ y phục màu tơ đào bên tủ của nàng rồi để trên bàn,sau đó đi chuẩn bị nước tắm cho nàng rồi bước ra ngoài,vì tiểu thư thật của cô thường thích tự tắm.

Khi tắm xong,ngâm mình trong nước nàng mới ngẩn ngơ nhớ lại đêm hôm qua,rồi cười khúc khích:

-Cảm giác lạ thật đấy..

Tắm xong,nàng bước ra ngoài và tự thay y phục rồi bước ra đại sảnh,nhưng lại nhăn mặt khi thấy tên vương gia biến thái kia vẫn chưa về phủ

-Linh Nhi,con mau lại đây…ăn sáng cùng chúng ta đi

-Vâng…nhưng sao….-Nàng thắc mắc rồi ánh mắt nhìn sang hắn-Vương gia không về phủ sao?

-Ta được hoàng thượng ban hôn ước với nàng mà,nên có vài ngày để chuẩn bị cùng nàng…

-Ra vậy…

Nói rồi,nàng thở dài bước về phía cái bàn ăn và ngồi xuống,cầm đũa lên và gắp thức ăn bỏ vào chén.

Ăn xong,nàng và hắn đi dạo quanh gia trang một vòng rồi dừng lại trước một nơi rất rộng.Hình như đây là nơi cưỡi ngựa,nàng nhìn thấy thì vô cùng thích thú,reo lên:

-A…..ta muốn cưỡi ngựa

-Nàng muốn Cưỡi ngựa sao?Có biết cưỡi không

_nàng lắc đầu

-Vậy để ta dạy cho nàng nhé

Hắn nói xong thì chạy đến phía chuồng ngựa dắt ra một con bạch mã đẹp nhất,màu trắng tinh.Lúc này nàng mới sững người…đây rõ ràng chính là…con ngựa bạch mã cái người xưng thần chết đó cưỡi mà?Nàng suy nghĩ rồi theo hắn ra sân

-YYa..nàng mau leo lên đây đi

Hắn nói rồi giật dây cương một cái,sau đó kéo nàng lên yên ngựa.

-0Oa…thú vị quá

Vừa đi nàng vừa nắm chặt lấy dây cương,cười đùa vui vẻ với hắn…

Một lát sau khi hắn dạy cho nàng…,có vẻ nàng cũng đã quen thuộc với con ngựa này nên có thể nói là cưỡi được rồi,nhưng vẫn giả bộ không biết cưỡi để được hắn cho đi nhanh hơn:

-Nàng vẫn chưa đi được sao_hắn

-Ưm,đúng..ngươi cưỡi nhanh ta mới học được

-vậy nàng bám chặt nhé

-Được,mau điiiiiiii

-Ya….aaaaaaaa

Hắn nói xong thúc ngựa chạy thật nhanh,con ngựa chạy vòng vòng quanh cái sân rộng.Bất chợt nàng vui quá,buông 2 dây cương ra và hét lên sung sướng thì như mất đà…Nàng rơi xuống đất,ngã lăn ra sân:

-…Linh Nhi,nàng không sao chứ???

-Ta không….À.._Nàng định nói không sao thì chợt nhíu mi và lại chìm vào suy nghĩ:

* Hay là mình giả đau,hoãn hôn lễ cũng được chứ ta,hihi,chắc không ai biết đâu* Rồi nàng nhìn vào chân,nhưng chân bị trầy rồi.

-Nàng làm sao vậy?Bị ngã đau không?

Hắn leo xuống ngựa đỡ nàng đứng dậy lo lắng:

-Azza..vương gia à…Hức..hình như chân ta bị trẹo rồi,người ta đau ê ẩm…hình như ta gần chết rồi…chắc nên hoãn lại hôn lễ của ta với ngươi thôi

-Nghiêm trọng thế sao?

[lời t/g: mọi người,tại sàn truyện toàn bị lỗi nên tình trạng truyện mình cập nhật đang Update mà toàn trở thành Full không đổi được thôi.Nếu thành Full rồi thì xin lỗi mọi người nha,với lại cái ảnh bìa mình cũng không cập nhật được,nếu cập nhật được là do may mắn!!! Xin lỗi mọi người ạ…Tác giả hứa sẽ cố gắng post đều,lịch post của tác giả là mỗi tuần 5-7 chương hoặc nhiều hơn nha =)),không theo số lượng độ dài mà post cho hết chương thôi ak^^,chap sau sẽ có nhiều điều thú vị hơn..m.n chú ý đón đọc nha…còn nữa ạ,tác giả chưa đủ tuổi + đâu…nên không biết post cảnh xuân gì đó,..thông cảm]

-Ưm.Ta đau chân quá,vương gia dìu ta về phòng đi…

Nàng giả bộ đáng thương rồi nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ.Thật sự tài năng diễn của nàng rất xuất sắc nên hắn tin ngay.

Hắn đỡ nàng dậy rồi hỏi han:” nàng đau lắm không,ta đưa đi đại phu nhé”

-Thôi thôi..ta chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe,ta không đi đại phu

Nàng lắc đầu,nếu đi đại phu thì nàng sẽ bị phát hiện giả bệnh thôi!!!

-Ngoan nào,ta đưa đi đại phu nhé,nàng lên ta cõng đi

-Ưm….thôi được

Nàng mỉm cười rồi leo lên lưng hắn,trông hai người thật hạnh phúc.Đúng lúc đó,Nhi hoàn chạy ra sân ngựa và đưa theo một người mặc áo đen:

-Tiểu thư..người có sao không

-Hoàn,ta không sao,cô đừng lo…ta nghỉ ngơi là khỏe

Nàng nói xong thì quay mắt sang người mặc áo đen:” Ngươi là ai”

-Vương phi,thuộc hạ có chuyện cần bàn với vương gia,vương phi có thể cho thuộc hạ thời gian được không?

-Hắc Vương…ngươi về phủ trước đi_hắn chen ngang

-Nhưng vương gia,việc lần này rất hệ trọng,nghe nói hoàng thượng triệu tập các vương gia lại…nếu người không về cùng thuộc hạ…e là…

Nàng thấy tình hình gay go,liền xoa xoa lưng hắn:” Vương gia,ngươi về phủ đi…ta có Nhi Hoàn chăm sóc rồi”

-Nhưng nàng không sao chứ?

-Ừm.Ngươi đi đi,ta sẽ nhanh hồi phục

-Vương gia,chúng ta đi thôi_Nói xong,tên áo đen dẫn đầu và đưa vương gia ra khỏi gia trang mà chưa kịp từ biệt bá mẫu.

Còn lại nàng đứng đó nhìn theo bóng hắn đi,rồi Nhi Hoàn dìu nàng về phòng

****

-Tiểu thư,đại phu đến rồi

Nhi Hoàn mở cửa phòng nàng,rồi dẫn theo một người vào

-Ơ…ta đâu có bảo cô gọi đâu

-Nhưng phu nhân dặn phải chăm sóc và xem xét bệnh kỹ cho người,thưa tiểu thư..

-Ừm..bảo ông ta khám đi

Đại phu tiến tới giường nàng đang nằm rồi bắt mạch,sau đó lại xem những vết thương trên chân..Một hồi lâu kê đơn thuốc và bảo:

-Tiểu thư chỉ bị trầy xước ở vài chỗ,nhưng tinh thần đang rối loạn..cần nghỉ ngơi,như vậy sẽ ổn thôi.

-cảm ơn đại phu _Đúng lúc lúc đó,phu nhân bước vào rồi nhìn nàng và quay sang mỉm cười với đại phu thật thân thiện.

-Mẫu thân….

Nàng sững sốt khi nhìn thấy bà

-Con đó,sao lại không cẩn thận để ngã xuống vậy…con có biết sau ngày hôm nay,1 ngày nữa sẽ chuẩn bị hôn lễ rồi không?

-Con…con xin lỗi…nhưng con không sao mà_Nàng chớp chớp đôi mắt hồn nhiên của mình rồi nhìn bà

nhưng trong lòng thì buồn rượi *vậy là không hoãn được hôn lễ….*

-Phu nhân…người đi nghỉ ngơi đi,nhi hoàn sẽ chăm sóc cho tiểu thư_Nhi Hoàn bê chậu nước ấm vào rồi lễ phép nói với phu nhân

-Ừm…vậy mọi việc nhờ cô…Linh Nhi,con nghỉ ngơi thật tốt,mai ta sẽ cho người huấn luyện cho con khi vào phủ vương gia phải chú ý những gì..

-Vâng….mẫu thân cứ làm gì mình thích đi,con không có ý kiến

Nghe xong câu nói của nàng,bà bước ra ngoài cùng đại phu rồi đi mất.

Nhi Hoàn bước tới bên nàng rồi mỉm cười:” tiểu thư,ngươi giả bệnh cũng không qua mắt được phu nhân và đại phu đâu”

-Ưm,có lẽ…nhưng sao cô biết?

-Thì Nhi Hoàn hiểu tiểu thư mà,tiểu thư đâu muốn lấy vương gia…sớm..

-Ai nói ta thèm lấy hắn chứ..?

-Nhưng sao vương gia và tiểu thư trong đêm đó lại….

-Là do hắn thôi,cô đừng nói nữa…ta muốn nghỉ ngơi,cô ra ngoài đi..

-Vâng,tiểu thư lát thức dậy nhớ ăn cơm Nhi Hoàn đặt ở bàn,Nhi Hoàn lui ra trước,mai tiểu thư phải dậy sớm để bị ”huấn luyện” đó ạ..

-Ờm…ra đi…

Nhi Hoàn bước ra ngoài rồi đóng phòng lại.Nàng nằm trong rồi nhắm mắt suy nghĩ:” Rốt cục huấn luyện cái gì thế”?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.