– Công chúa,người đi ăn tối đi. Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn rồi đó.
Vừa bước vào phòng của Nguyệt Minh,Tiểu Phi đã nhìn thấy nó nằm ở trên
giường,cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm màu đen,cô bước đi nhè nhẹ
lại gần chỗ nó,bàn tay dịu dang hạ xuống lướt trên thân thể nó,lay lay
vừa cất tiếng ấm áp.
Nghe giọng Tiểu Phi,nó khó chịu vùng vẫy,ư ư….hé mở đôi mắt nhung huyền một chút:
– Ta muốn ngủ…Không ăn.Cô thích cứ đi ăn đi _ Kèm theo đó là điệu bộ giả vờ ngái ngủ,đầy tài năng diễn xuất của nó.
– Công chúa,không ăn là không tốt cho sức khỏe…Nếu người gầy đi thì Khải của người sẽ không yêu người nữa đâu…
– Azza…Phiền quá a~ Không yêu thì ta yêu người khác,đàn ông trên thế gian đâu chỉ một?
– Ưm….Nếu người đã nói vậy,thì cứ ngủ tiếp,Tiểu Phi đi ăn,rồi sẽ xinh
đẹp giống công chúa,làm vợ của Khải Khải….Đừng trách Tiểu Phi cướp
chồng người nha…
Nói rồi, Tiểu Phi giả ”ngây thơ” ngoảnh mặt lại định đi,chưa kịp bước hết nửa phòng,đã nghe một tiếng động lạ:
” Choang ”
” Rầm ”
” Á….”
” Haha…Biết lợi hại chưa?”
Chính xác là nó ném cái bình hoa xuống đất vỡ tan tành,rồi cầm cái gối ném
văng tới chỗ Tiểu Phi,trong đó có sự bực bội nên dường như cái gối có
lực nặng làm cô ngã xuống đất theo kiểu ”độc lạ ”…Hai tay chống
xuống đất,nằm uể oải lăn lộn dưới chân nó,môi va chạm với đất nên bị
chảy máu,cô ngoái nhìn lại nó:
– Công chúa….Huhu…người…hức…ám…sát…tôi…Aza…đau quá…..hức…
– Ai bảo muốn dành chồng ta làm gì. Xí….Cô tự đứng dậy nha,ta đói rồi,đi ăn trước.Bye bye.
Nói xong câu ”tỉnh bơ” của mình,Nguyệt Minh hất mặt lên,cười khì khì rồi mang giày bỏ chạy mất dạng trong đêm tối…..
– Azza…Công chúa…cô…thật…ác/…
* * *
– Công chúa đến rồi,mời người ngồi….
Thấy nó bước vào phòng ăn sang trọng nổi bật nhất là màu trắng đen hòa quyện này,hai đầu bếp đang đứng cạnh cúi đầu và nói trong sự lễ phép:
– Ờ…Đừng có chào ta,lần sau còn phiền phức vậy ta không tha đâu…!
– Vâng,chúng tôi biết rồi.
Xong xuôi,nó chọn một vị trí để ngồi,lòng tự dưng cảm thấy thoải mái vui
vẻ,vì đây là nhà của nó thực sự….Nó vui vẻ cầm đũa lên,gắp một miếng
thức ăn vào bát,rồi định cho vào miệng….Không ngờ,lại bị một tiếng nói chen vào:
– Công chúa,có người muốn gặp người.
– Là ai? – Nguyệt Minh mang vẻ ngạc nhiên.
– Một người đàn ông trẻ….Công chúa có quen hắn….
* Trẻ…có quen? Có khi nào là…. * Nó vừa nghe thì vội vàng suy nghĩ,thả đôi đũa xuống dáng vẻ gấp gáp,hối thúc:
– Đưa ta đi gặp!
– Vâng.
* * *
– Kỳ Khải!
Nguyệt Minh gọi,lòng cảm thấy hồi hộp man mác,giọng nói có vẻ nghẹn ngào như
nói không thành lời.Có vẻ sự nhớ nhung đã lấn áp cái giọng nói ấm áp
thanh ngọt của nó….
Gọi tên hắn xong,nó chỉ mong hắn quay lại nhìn mình…
1 giây…2…3…
Khuôn mặt ấy hiện ra,cùng với bộ áo hoàng tộc sang trọng…
Hắn quay lại…nhìn nó mà như không tin vào mắt mình…
Nhưng bản năng là đang cố kìm nén cảm xúc,đổi đôi mắt vô hồn nhìn nó…
Còn với nó,đang thấy khoảng cách giữa họ…thật gần…
Tim nó đập loạn nhịp,thịch thịch,như muốn rơi ra khỏi lồng ngực…
– Chào cô, Nguyệt Minh – Hắn cúi đầu,kính cẩn.
– Kỳ Khải….Em…nhớ anh lắm… – Nó xúc động,ôm chầm lấy hắn…Hắn
nhìn nó cũng thấy đau xót lắm,nhưng vẫn không chủ động ôm nó lại..
Vài giây,nó lại buông hắn ra, hỏi tiếp:
– Sao anh lại ở đây? Anh biết bay…?
– Gọi ta là Thiên.
– Thiên?
– Ừ. Tên của hoàng tử Trái Đất là Phong Hàn Nhược Thiên.
– Sao lại…. Em cứ nghĩ là Khải Khải…
– Sự thật,cô phải chấp nhận.
– Khải…À…Ừm…Thiên…Sao anh lại lạnh lùng như vậy? Em đã làm gì có lỗi sao? – Nó thấy hắn hơi lạ…hỏi..
– Bản chất ta vậy.
– Bản…chất…Sao có..thể là tính cách của anh?
– Hãy gọi ta theo cách của 1 công chúa nên gọi!
Nguyệt Minh nhìn hắn,ánh mắt khựng lại…Nhìn bề ngoài hắn,rồi nhìn đôi mắt
lạnh băng kia…Nguyệt Minh hít một hơi dài,thôi được,cứ đối xử với hắn
ta như vậy,dù sao cũng chia tay rồi,nó nói:
– Được,vậy thì bổn công chúa không nói dài dòng nữa…
– Tốt.
– Ngươi đến có mục đích gì?…Hay… – Nó hỏi,rồi nhìn vào cây kiếm hắn cầm trong tay – Ám sát ta?
– Không….
– Vậy…thì….?
– Ta đến….để….cầu…hôn…cô….Công chúa….Nguyệt Minh!
P/s: Khoảng thời gian này mình bận ôn thi.Có thể ra chap muộn hơn dự tính.Chúc các
đọc giả thi tốt nhé