Nắng chiếu rọi xuống cảnh vật ngay trước mặt.Minh Anh bước lại gần
hắn,nơi yên tĩnh sau nhà thờ.Là một khu vườn đầy những cái cây cổ thụ
,từng chiếc lá vàng rơi xuống..Rụng theo cơn gió mát vô tình..Đôi khi
còn có tiếng chim hót,và cũng có cả tiếng hú từ đâu đó xa tận chân
trời…
Hắn vẫn đang ngắm nhìn nước trên
dòng sông nhẹ nhàng chảy về một nơi nhất định…Là cội nguồn của
chúng….Còn hắn,thẫn thờ nghĩ về bản thân,cội nguồn của hắn là từ đâu?…Chính là hoàng tử của Trái Đất sao? Thật khó tin…không ngờ hắn
không phải là người thường..
Không khí
lúc ấy trầm hẳn,hắn nghe được hơi thở của nó đang kè kè ở sau,nhưng vẫn
làm như không biết gì…Nó chợt run lên,và cảm thấy lạnh lẽo vô cùng,bất chợt nó ôm hắn từ sau,vòng tay siết chặt hắn lại…..Nó làm như là mấy
năm rồi không gặp vậy…
Hắn cảm nhận
được sự ấm áp đấy,môi nở một nụ cười,nhưng ánh mắt vẫn hơi đơ ra,quay
lại nhìn nó,tay thân mật xoa đầu thật nhẹ,với một cử chỉ như nhớ nhung
người tình,cất tiếng dịu dàng:
” Minh Anh..”
”..” Nó không nói gì,mỉm cười nhìn hắn.Chớp mắt thật nhanh rồi ôm hắn
tiếp,một thứ gì đó,đã làm nó phải ôm hắn như vậy…Là cảm xúc của trái
tim..
” Em gái…..nuôi của anh…đừng
ôm anh nữa,thở không được…” Hắn buông nó ra,vỗ vai nói..nhưng ánh
mắt hơi buồn..từ em gái ấy khó nói lắm..
” Đừng gọi em là em gái,em không phải em của anh…” Nó lắc đầu,giọng bướng bỉnh.
Nó nhìn hắn,hắn cũng nhìn lại nó.Hai ánh mắt giao nhau,thật sự chằm chằm
và dính lấy nhau.Hắn bất chợt thở dài,và rồi ôm nó bất ngờ:
” Anh biết,em không phải em gái anh….Anh không cùng huyết thống với em mà…”
” Ừm…ừm…đúng rồi…Anh là Hoàng tử của Trái đất….là một hoàng tử…” Nó cười,một cách khổ sở..
” Đừng rời xa anh nữa nhé,nếu không anh không sống nổi đâu…”
” Được,em thề….sẽ không bao giờ rời xa nhau….Sống hay chết vẫn sẽ mãi ở bên anh,cùng anh đi đến cuối đời…” – Nó lại nhìn hắn,tay giơ ba
ngón lên trời rồi làm như rất ”chí khí”.
– Suỵt…-Hắn đưa ngón trỏ đặt lên môi nó,lắc nhẹ đầu,êm ái lên tiếng:” Không cần thề,hứa thôi…”
( Hơ…hơ…tác giả nói cái này với đọc giả chút,thực ra hai người này
”TRƯỞNG THÀNh ” hơn đọc giả nghĩ đó ạ…Bởi vì họ tuy là những đứa
trẻ,nhưng tâm hồn giờ là ‘người lớn’ đấy:D)
Rồi hắn đưa hai tay vịn vào vai nó,cùng lúc kéo nó sát vào,tim nó đập thình thịch,cảnh vật xung quanh bỗng dưng im lặng lạ thường….Từng chiếc lá
rơi xuống nhanh hơn và xếp thành hình trái tim…Hắn hôn
nó…………..Đôi môi hai người cuốn lấy nhau,một nụ hôn sâu và
dài…..vị ngọt của nó có khi còn hơn thế nữa…Làm cả hai đều thấy hạnh phúc trong lòng….
Nó chợt mỉm cười,đẩy hắn ra,rồi vờ dỗi:
– Anh làm như chúng ta là người lớn ý.Thật là.!
– Thì…người lớn mà.Có ai cấm trẻ con làm chuyện ”người lớn ” đâu?
– Có.Anh không được dạy sao? – Nó ngạc nhiên.
– Anh là ”đàn ông con trai”.Chỉ biết làm tròn bổn phận,thể hiện tình
cảm với người mình yêu mà thôi.Còn lại cái gì đó anh không quan
tâm….Miễn anh sẽ vẫn là….cha của…con em sau này….
– HỨ…..Ăn nói….thật biến thái…Giận anh luôn.. – Nó tái mặt,môi mím lại không nói được gì,ngoảnh mặt sang một bên.
– Thôi mà,đừng giận anh…..- Hắn lay lay người nó,rồi làm mặt cún con – Giận mau già đó nha….
– Ai thèm giận anh chứ- Nó gắt,rồi quay phắt lại bước đi trước,rồi lại quay đầu lại nói vọng – Về nhà đi.Mẹ đang lo lắm đấy.!
– Ừm..đợi anh…
* * * Sáu năm sau * * *
Trong căn phòng lộn xộn,đầy những bộ quần áo đang vứt tứ tung.Xung quanh là
vài người đứng bên cạnh,là osin và những người giúp việc.Còn có chuyên
viên trang điểm và làm tóc nữa…
Nhưng có vẻ họ đã làm xong việc của mình,mà cô dâu vẫn đang trong tình trạng run run chưa sẵn sàng lên ”kiệu hoa ”:
” Nhanh lên đi,mày lâu quá đó… ” Minh Phương hối thúc,nhỏ nói trong bực bội…
Thật tình,đến lúc lấy chồng rồi mà còn không chịu lên xe nữa chứ….Hazz…
” Thôi…tao nghĩ lại rồi.Tao không lấy chồng nữa…”
” Mệt mày quá.Bao nhiêu năm mày yêu anh Khải thế bây giờ mày muốn hủy hôn hả? ” – Minh Phương tái mặt,rồi làm vẻ thản nhiên nói – Hay tao lấy
anh ấy thay mày nha.
” Mơ đi cưng.Tao không nhường anh ấy cho mày đâu ” – Nó bĩu môi.
” vậy nhanh đi ”…
” Được rồi,đi thì đi ”
* * *
” Cậu chủ,cô chủ ra rồi kìa ” Vừa thấy Minh Anh bước ra,quản gia kéo hắn lại nói thầm trong tai.Hắn vội nhìn vào nó….
* Cô ấy đẹp thật đó * Đó là cảm nghĩ của hắn khi nhìn…Chợt run run,tim
đập thình thịch,hắn lấy lại nụ cười tự tin,chạy tới bên nó,đưa tay ra
như kiểu mời nhảy:
” Mời cô nương lên kiệu hoa ”
– Xì…Còn làm bộ nữa.
– Chứ sao nữa.Nhanh lên đi kẻo muộn… – Hắn nhìn,bỗng bước gần hơn,ôm eo nó nói.
– Ừm.Đi đây.Phiền quá.
* * *
” Nào,bây giờ chúng ta cùng chào đón cô dâu và chú rể nhé ” – Thấy hắn
với nó cùng bước vào,chú MC nói oang oang trong cái Mic,lập tức sự chú ý của mọi người nhìn về phía hai người họ…
Trông họ thật hạnh phúc,khiến ai cũng ngưỡng mộ.Một cặp đôi vừa đẹp tuyệt
trần,lại tài giỏi giống nhau.Thật đúng là có phúc quá đi mất,
Còn nó đang ngượng,bước đi bên hắn mà không dám ngẩng mặt lên…
” Vâng,cô dâu và chú rể đã bước lên sân khấu.Bây giờ sẽ dành cho cha ” – Sau đó chú MC lại nói, với một giọng rất vui vẻ.
– E hèm….Ta xin hỏi….đầu tiên là chú rể….
” Con có đồng ý lấy cô lâm minh anh làm vợ của mình,mãi mãi yêu thương,dù cho sau này nhan sắc tàn phai theo tháng năm,già dần theo thời
gian,bệnh tật ốm yếu không ”?
”
Con…dạ….ơ…. ” – Hắn định nói đồng ý,tự dưng nghĩ đến cảnh một
người lẽo đẽo bám theo hắn sau này….Mặt biến sắc trông rất khó coi…
Nó chợt ngạc nhiên,không lẽ hắn không đồng ý? Vậy sẽ làm nó mất mặt lắm…
” Con đồng ý ” -Hắn mỉm cười,nói..
” Được.Vậy cô dâu có đồng ý lấy chú rể,ở bên cạnh anh ta suốt đời không chia lìa? Sống chết có nhau không ”?
– Con đồng ý -Nó không chần chừ,cười tươi,rồi nhìn hắn…
” ta tuyên bố hai con từ đây là vợ chồng,hãy trao nhẫn để kiểm chứng cho
chuyện này…” Rồi sau đó,có người chạy đến đưa nhẫn,hắn cầm lấy,đeo
vào cho nó…
Nó cũng vui vẻ lạ thường,đeo vào ngón áp út cho hắn,rồi như rất là hạnh phúc…Cuối cùng hai bọn họ cũng thuộc về nhau rồi…..
Lễ cưới vẫn cứ thế tiếp tục,với những cuộc vui tiếp theo,và uống rượu chúc mừng….Nói chung không khí giờ đây rất vui…