Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?



Trác Diệp ngồi ở ngoài phòng ngủ của Phượng Thất, hai tay bê lấy một chén nước đã lạnh, nhíu mày đến xuất thần. Thanh Trúc vẻ mặt bi thương, trong lòng lo lắng, đi lại nhẹ nhàng trong phòng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt căm hận trừng Trác Diệp.

Từ hồ Lãm Nguyệt trở về đã hơn một canh giờ rồi, Phượng Tam dìu Phượng Thất vào trong phòng vẫn chưa đi ra, cũng không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy. Trác Diệp âm thầm tự đánh giá sự kiện hành thích hôm nay.

Mục tiêu của những người kia rõ ràng là Phượng Thất, năm mũi tên thì có bốn cái là bắn về phía Phượng Thất. Mà mũi tên bắn về phía nàng…

Mục đích của bọn họ là dẫn Phượng Thất đón lấy mũi tên? Hơn nữa, khi Phượng Thất đón cái mũi tên kia bọn chúng liền rút lui nhanh chóng, không hề dây dưa nữa, chứng tỏ bọn chúng biết tình hình thân thể của Phượng Thất. Nàng nhớ rỗ hôm nay Phượng Tam gọi Phượng Thất là Lâm Ca.

Lâm Ca? Phượng Lâm Ca sao? Nàng đã từng xem tư liệu ở thư phòng của Phượng Tam, hoàng đế Đại Thiên quốc hiện nay hình như tên là Phượng Lâm Duệ… Phượng Lâm Duệ? Phượng Lâm Ca?

Trác Diệp than nhẹ trong lòng một tiếng, trong lòng đã có suy đoán, chẳng nhẽ là không ngoài dự liệu của mình sao…

Vậy Phượng Tam thì sao? Hắn và Phượng Thất là anh em ruột, thân phận tôn quý như nhau sao? Vì sao những người kia chỉ nhằm vào Phượng Thất? Nàng nhìn ra được mục tiêu của những kẻ này không bao gồm cả Phượng Tam…

Là ai ra tay với Phượng Thất, một người dịu dàng như ngọc đây? Còn có thân thể của hắn rốt cuộc là…

Trác Diệp lắc đầu, nghĩ những thứ này làm gì? Việc đó có quan hệ gì với nàng đâu. Nàng căn bản không muốn bị cuốn vào bên trong những vòng xoáy khó hiểu này, vẫn là nhanh chóng tìm cơ hội rời đi.

Tuy nhiên, trong lòng Trác Diệp vẫn hi vọng Phượng Thất có thể bình an vô sự, dù sao ngày thường hắn đối xử với nàng cũng không tệ, hơn nữa hôm nay còn không để ý đến thân thể của mình mà đón mũi tên kia cho nàng…

Cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở, Phượng Tam đi ra từ bên trong, sắc mặt nhìn có phần mệt mỏi. Trác Diệp đứng dậy nhìn Phượng Tam, còn chưa chờ nàng mở miệng, Thanh Trúc đã bước đến nghênh tiếp trước, gấp gáp nói: “Tam gia… Công tử…”

“Tạm thời không ngại.” Phượng Tam lạnh lùng nói.

“Vâng…” Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc mặt Phượng Tam không được tốt, lại lo lắng mà nói: “Tam gia, ngài…”

“Không có việc gì!” Phượng Tam cắt đứt lời nói của Thanh Trúc, sau đó nhìn về phía Trác Diệp nói: “Cô có thể vào xem hắn.”

“Ồ.” Trác Diệp sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Được.” Nói xong liền nhấc chân đi vào phòng ngủ Phượng Thất.

Phượng Thất thấy Trác Diệp tiến vào liền mỉm cười ra hiệu cho nàng ngồi ở ghế gần giường. Trác Diệp nhìn khuôn mặt không có chút máu nào của Phượng Thất, trong lòng không khỏi run lên, lo lắng hỏi: “Huynh… Cảm thấy thế nào?”

Phượng Thất nhìn nàng, nhàn nhạt cười: “Yên tâm, chỉ là bệnh cũ tái phát, bây giờ không có việc gì rồi.”

“Huynh bình thường thân thể không tốt, là… Do bệnh cũ này?”

Bệnh cũ sao? Rõ ràng là trúng độc… Trác Diệp âm thầm than nhẹ trong lòng. Phượng Thất gật đầu: “Đã vài năm, không có gì đáng ngại, chú ý điều dưỡng là tốt rồi.”

Trác Diệp mím môi, nhìn Phượng Thất, hắn không muốn nói với nàng sao? Có phải là không muốn nàng lo lắng? Được rồi, bọn họ… vốn cũng không quen thuộc… Im lặng một lúc, bỗng nhiên Trác Diệp lại hỏi: “Tại sao lại đón mũi tên kia?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.