Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 20: Rời khỏi Phong thành



Thì ra Phong Thành không phải nơi cư trú nhàn hạ, cũng không phải chỗ ở của bọn họ.

Trở lại kinh thành? Hồi kinh… Họ Phượng …Kinh thành … Mí mắt Trác Diệp nhảy mấy cái, cảm giác có điều gì đó rất lạ …

“À … Ta có thể không đi không?” Trác Diệp cẩn thận từng li từng tí hỏi. Nàng vốn không muốn có quá nhiều dây dưa cùng huynh đệ họ Phượng. Hôm nay trong lòng có suy đoán, càng có suy nghĩ mau chóng rời khỏi bọn họ. Nàng thầm muốn có một cuộc sống gia đình tạm ổn, yên bình, tránh xa vòng xoáy nguy hiểm của sự giàu sang, phú quý càng xa càng tốt.

Phượng Tam nghe vậy ngẩng đầu thâm trầm nhìn nàng.

“Trác cô nương không muốn đi kinh thành hay là không muốn ở chung một chỗ với chúng ta?” Phượng Thất nhìn Trác Diệp, giọng điệu y hệt như nói việc trong nhà, mang theo dáng tươi cười, ôn hòa như trước.

Cả hai nguyên nhân đều có! Kinh thành là nơi tụ tập của các quan to, người có chức tước cao, nhỡ đâu lại rước họa vào thân nên tốt nhất là không nên đến đó, đến cùng hai người bọn họ, còn phải nói sao? Một người là núi băng lạnh lẽo có thể đông chết cóng người, một người lúc nào cũng cười nhưng đều là hư tình giả ý. Ngoại trừ ngày thường bề ngoài còn có chút đẹp mắt, nàng nhìn không ra bọn họ còn có gì đáng khen, huống hồ thân phận lại không rõ, nàng làm sao có thể đồng ý ở cùng một chỗ với bọn họ.

Trác Diệp suy nghĩ trong lòng, trên mặt lại không để lộ nửa điểm mánh khóe: “Không muốn lại chạy nữa, quá mệt mỏi, ta rất ưa thích Phong thành, chỉ muốn yên tĩnh sinh sống ở chỗ này.”

“Không được!” Phượng Tam lạnh lùng bác bỏ.

Trác Diệp nhướn mày, giọng nói lạnh lùng nói: “Phượng công tử, ta nhớ ta không kí văn tự bán mình cho các người!” Dừng một lúc lại nói: “Lúc trước các người giữ ta lại cũng chỉ là sợ thuốc của ta có vấn đề, hôm nay bệnh phong hàn của Phượng Thất công tử đã khỏi nhiều ngày, các người còn điều gì lo lắng hay sao?”

“Cô có hộ bằng hả?” Phượng Tam nhàn nhạt hỏi.

“Hộ bằng?” Trác Diệp nghi hoặc lặp lại lời nói của Phượng Tam.

“Là một loại công văn quan phủ khai mở, bên trên có ghi danh tính, năm sinh, quê quán,các đặc thù tướng mạo.” Phượng Thất ôn hòa giải thích, lại bỏ thêm một câu: “Đi xa, buôn bán, chế tác … Khắp nơi đều dùng đến.”

Thì ra triều đại này cũng có CMND! Trác Diệp cười khổ, trong ví tiền của nàng có CMND của nhân dân cộng hòa Trung Hoa, đáng tiếc tại nơi này không dùng được. Nói cách khác, nàng bây giờ không có hộ khẩu.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trác Diệp suy sụp, Phượng Thất vội trấn an, dịu dàng nói: “Trác cô nương không cần lo lắng, chuyện hộ bằng, chúng ta sẽ giúp cô, cô nương hãy yên tâm cùng chúng ta trở lại kinh trước đã.”

Trác Diệp thở dài, đứng lên thả sách trong tay lại trên giá sách, trở lại nói: “Ta về phòng thu dọn đồ đạc trước.” Về sau cũng không nhìn hai huynh đệ kia nữa, trực tiếp rời khỏi thư phòng.

Bọn họ biết rõ nàng không có hộ bằng, xem ra là đã điều tra nàng, chắc là không điều tra ra được gì, lai lịch của nàng cũng không thể tưởng tượng được, bọn họ làm sao có thể tra được. Trác Diệp cười lạnh, điều tra nàng làm cái gì? Là bọn họ quá rảnh rỗi sinh nhàm chán? Có phải thân phận của bọn họ khiến cho tính tình bọn họ trở nên mẫn cảm, đa nghi?

Ngày thứ hai xuất phát, ngoại trừ người đánh xe và Thanh Trúc ở bên ngoài, đằng sau còn có bốn thị vệ nghiêm túc, điềm tĩnh đi theo.

Trác Diệp vén rèm xe nhìn đường phố bên ngoài, trong lòng có chút tiếc nuối. Phong thành, nàng sau khi xuyên không, đây là nơi đầu tiên nàng đến, thời gian ở lại hơn nửa tháng cũng không kịp đi dạo một lần. Lúc này rời đi thật sự là đáng tiếc, về sau nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ trở về đây thăm quan …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.