Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 7: Ta là người của nàng



Dạ
Nguyệt Sắc cầm túi tiền nhìn chung quanh, nghĩ tới nên đến đâu để tiêu hết số
tiền phi nghĩa này, chợt thấy một tấm biển khổng lồ đề “Sòng bạc” Dạ Nguyệt Sắc
hưng phấn cười một tiếng. Nghĩ rằng danh tiếng không tốt của Dạ Nguyệt Sắc
trước kia, nhất định sẽ không có người yêu. Có câu nói cái gọi là tình trường
thất ý, sòng bạc đắc ý, Dạ Nguyệt Sắc vui sướng vén màn vải lên đi vào. . . . .

Sòng
bạc rộn vang tiếng người đặt cược, các loại bàn đặt cược đều đầy ắp cả người,
Dạ Nguyệt Sắc quan sát một vòng, quản sự sòng bạc đương nhiên cũng nhìn thấy Dạ
Nguyệt Sắc.

Một
giai nhân đơn thương độc mã bước vào nơi này, tới sòng bạc dĩ nhiên là làm
người khác chú ý .

“Vị
tiểu thư này, ngài muốn chơi trò gì?” Một nam tử trắng tinh, diện mạo coi
như thanh tú, đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, nhiệt tình chào hỏi.

“Đánh
cuộc lớn nhỏ!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua cả sòng bạc, phát hiện toàn bộ
thứ kia nàng đều không biết, đánh cuộc lớn nhỏ còn có thể miễn cưỡng biết chun
chút.

“Dạ
được! Tiểu thư xin mời bên này!” Nam tử trắng noãn kia dẫn Dạ Nguyệt Sắc
đi tới địa phương mua lớn nhỏ.

“Nhưng
là ta không rành lắm!” Dạ Nguyệt Sắc mặt vô tội nhìn người nọ, “Thôi,
hay ta không chơi thì tốt hơn !” Nói xong làm ra vẻ như muốn rời đi.

Người
nọ vội vàng nói: “Ta thấy tiểu thư hôm nay mặt mày hồng hào, nhất định
đánh cuộc sẽ rất may mắn!”

“Vậy
cũng tốt! Ta liền thử một lần!” Dạ Nguyệt Sắc nói có chút miễn cưỡng, nhìn
trên chiếu bạc một chữ lớn, một chữ nhỏ, đang hao tâm tốn sức nghĩ nên
mua lớn hay mua nhỏ đây, thì quản sự trắng noãn kia, hướng về phía nhà cái ra
hiệu bằng mắt, người nọ gật đầu một cái.

Dạ
Nguyệt Sắc mở túi tiền Vương Duẫn ra, do do dự dự lấy ra một nửa
bạc, đặt lớn!

“Tốt
lắm, mua lớn mua nhỏ? Mua rồi lấy tay
ra!” Nhà cái thấy Dạ Nguyệt Sắc đặt lớn, bắt đầu lệnh nói: “Tốt lắm,
mọi người mua rồi rời tay a, mua rồi rời tay, sẽ mở ra. Mở, lớn!”

“Mẹ
kiếp, tại sao lại là lớn!” Một số người cao hứng, một số người mất mác.
“Tiểu thư vận khí thật không tệ, ta nói đúng không! Hôm nay tiểu thư
đánh cuộc vận may nhất định sẽ đến!” quản sự trắng noãn kia ở một
bên nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói.

Dạ
Nguyệt Sắc chẳng qua là chậm rãi cười một tiếng, hưng phấn nhìn về phía người
kia nói: “Thật sao?”

“Dĩ
nhiên dĩ nhiên!” Người nọ nhiệt tình nịnh nọt nói. Dạ Nguyệt Sắc lại đem
năm mươi lượng bạc mua lớn.

“Tiếp
tục đặt cược, tiếp tục đặt cược đi, mua rồi rời tay, mua rồi rời tay!” Nhà
cái bắt đầu đổ xúc sắc, “Mở ra, lại, lớn!”

Mặt
Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn vô cùng, thu về năm mươi lượng bạc đặt cược, chỉ
chốc lát sau trước mặt liền chất một đống lớn ngân phiếu cùng bạc.

“Tiểu
thư vận khí tốt như vậy, ta xem lần này đặt cược toàn bộ được không?” Quản
sự kia ân cần nói.

Mặt
Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nhìn một đống bạc lớn trước mắt, mắt khẽ chuyển lòng
vòng, phóng khoáng nắm lên tất cả ngân lượng, ra vẻ tiêu tiền như nước,
“Được. . . . . .”

Trên
mặt quản sự tràn đầy vui mừng, hướng về phía nhà cái nháy mắt lần nữa. Nào biết
lúc này, Dạ Nguyệt Sắc lấy ra một đồng tiền, phóng khoáng đặt ở trên
chiếu bạc: “Ta lần này đánh cuộc một đồng! Mua lớn!”

Những
tay chơi còn lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nãy giờ luôn gặp may mắn đem toàn bộ
tiền trên người móc ra đặt lớn.

“Ta
đặt lớn!”

“Ta
cũng đặt lớn!”

. . .
. . .

Đa số
mọi người đều đặt lớn lớn, ngân lượng trên chiếu bạc trong lúc nhất thời chất
đống như núi, quản sự kia cười toe toét, mặc dù Dạ Nguyệt Sắc chỉ đặt một
đồng, nhưng mục đích của hắn đã đạt đến một nửa.

Trong
lúc đám dân cờ bạc ý chí chiến đấu sục sôi, quản sự mặt cười gian, Dạ
Nguyệt Sắc cầm toàn bộ bạc còn lại trong tay đặt ở bên nhỏ, trên mặt cũng lộ ra
nụ cười giống như Tiểu Hồ Ly, nghĩ rằng sẽ thay trời tính sổ, để cho các ngươi
trộm gà không được còn mất nắm gạo!

“Tốt
lắm, mua rồi rời tay, mở ra, nhỏ!”

“Mẹ
kiếp, xui quá!” Toàn bộ người mất tiền tâm tình mất mác bắt đầu chửi
mắng.

“Tốt
lắm tốt lắm, toàn bộ bạc thuộc về nhà cái!” Nhà cái đưa tay đinh gom toàn
bộ bạc chuẩn bị toàn bộ thu về . Lúc này, Dạ Nguyệt Sắc lên tiếng:

“Chờ
một chút, nơi này phải chung bạc chứ! Bản tiểu thư mua một đồng bên lớn,
còn lại toàn bộ mua nhỏ!”

Tầm
mắt của mọi người toàn bộ đặt ở trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, mặt của quản sự
kia càng thêm giận đến trắng bệch, lúc đen lúc trắng , màu sắc biến hóa cực kỳ
phong phú!

“Xú
Nha Đầu, ta thấy ngươi chính là tới quấy rối đấy!” Quản sự kia rốt
cuộc cởi xuống lớp da dê, lộ ra bản tính, “Hôm nay nếu như không đem bạc
toàn bộ lưu lại, ngươi đừng mơ tưởng đi ra khỏi cánh cửa này!”

“Bản
tiểu thư rất sợ hãi, các ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc khủng
hoảng nhìn trước mắt đột nhiên toát ra một đống đại hán vạm vỡ, nhưng thanh âm
lại không có nửa điểm khủng hoảng!

“Mau
đem bạc giao ra đây, nếu không thì. . . . . . Hừ hừ!”

“Các
ngươi ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy, cùng cướp bóc có gì khác nhau!”
Dạ Nguyệt Sắc gom tiền, lùi dần về hướng cửa, một đôi mắt to liếc qua chung
quanh, chuẩn bị tìm thời cơ chạy trốn!

“Các
ngươi nhìn kìa, là cái gì vậy?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên chỉ vào sau lưng
đám đại hán vạm vỡ kia, sau đó nhấc chân chạy nhanh ra khỏi cửa.

“Nha
đầu chết tiệt kia, dám gạt chúng tao! Đuổi theo cho ta, bắt được thì ngươi sẽ
thấy Lão Tử giáo huấn ngươi thế nào!” Quản sự kia bị lường gạt, giận
đến đỉnh đầu bốc khói, vội vàng sai người đuổi theo.

Dạ
Nguyệt Sắc nhắm mắt lại, sử dụng khí lực toàn thân, đôi tay ôm lấy bạc thắng
được, chạy thục mạng về phía trước, nào biết lúc này. . . . . .

“Ai
da!” Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy chạm mạnh vào gì đó, bắt buộc phải dừng
lại, đợi thấy rõ người trước mặt, vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt a, ta không
có thời gian, chạy mau đi. . . . . .”

Vừa
nói liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám người dáng vóc vạm vỡ, luôn miệng
kêu: “Không được chạy, đứng lại!”

Dạ
Nguyệt Sắc mắng một tiếng thầm, ngu ngốc mới không chạy!

Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc thu hồi nụ cười trong mắt, mặt u oán nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, “Gặp ta bỏ chạy sao. . . . . .”

“Không
phải vậy, không phải vậy. . . . . . Ta thật sự muốn chạy trốn để giữ
mạng. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc vội vàng giải thích, về phần tại sao phải
giải thích, đoán chừng đó là bản năng. . . . . .

Khóe
mắt Nguyệt Vô Thương quét qua truy binh đã đi tới trước mặt, cười đầy vẻ yêu
nghiệt, khóe miệng nhếch lên, sâu kín nói: “Nhưng bọn họ đã đuổi tới
rồi!”

“Cái
gì?” Dạ Nguyệt Sắc xoay đầu lại, nhìn thấy một đám người đang chống bụng
thở hổn hển, lập tức, chạy đến trốn sau lưng Nguyệt Vô Thương, “Các ngươi
đừng tới đây a!”

“Mau.
. . . . .” Quản sự thở hổn hển một hơi, “Mau đem tiền giao ra
đây. . . . . . Nếu không ta bắt được ngươi, sẽ đem ngươi bán cho Ỷ Thúy
các!”

“Các
ngươi đừng làm loạn a!” Dạ Nguyệt Sắc từ sau lưng Nguyệt Vô Thương thò đầu
ra, nhìn đám người hung thần ác sát kia, tựa hồ lúc nào cũng đều có thể trả
tiền, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói: “Ngươi biết hắn là ai không?”

“Hắn
là ai?” Đám người kia nhìn thấy Nguyệt Vô Thương ăn mặc đều là hàng thượng
phẩm, nghi ngờ hỏi.

“Hắc
hắc, nói ra hù chết các ngươi đó!” Dạ Nguyệt Sắc đắc ý hồ li giả uy
hổ cười nói: “Nhưng hắn là. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc lập tức bối rối,
chỉ biết hắn là Vương gia, nhưng không biết là Vương gia gì, Dạ Nguyệt Sắc
ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai thế?”

Nguyệt
Vô Thương chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có đàn quạ bay qua, ngay sau đó yêu nghiệt
cười một tiếng, thanh âm mềm mại mất hồn đến tận xương nói: “Ta là người
của nàng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.