Thực ra, muốn giải được độc này rất đơn giản, chỉ cần húp lòng đỏ của một quả trứng gà là khỏi. Nhưng nàng muốn cho họ nếm thử mùi vị cay đắng.
“Tiểu Tuyết à! Cô định sắc thuốc bằng mấy thứ đó sao?” Tiểu Lam tròn mắt nhìn nàng hỏi.
“Chính xác! Cô giúp ta chuẩn bị. À quên mua luôn một ít hoàng liên nhé” Hàn Tuyết cười gian.
***
Sáng sớm hôm sau.
Hàn Tuyết dậy sớm, chỉnh trang cho nghiêm túc rồi ra vẻ đạo mạo khoan thai đi tới đại sảnh.
Lạc gia có mặt đông đủ, khuôn mặt ai nấy xám xịt. Khi vừa nhìn thấy ‘thần y’ bước vào, họ như nhìn thấy vị cứu tinh, nhào ra ôm quỳ dưới chân Hàn Tuyết khóc lóc van xin:
“Thần y, ngài đại nhân đại lượng mau mau cứu chúng ta. Nếu không chỉ sợ chúng ta sẽ sớm vong mạng”
Để cho bọn họ khóc lóc chán chê, nàng mới chậm rãi nói:
“Đứng hết lên đi. Ngay bây giờ ta sẽ đi sắc thuốc. Khi ta sắc thuốc rất ghét ai làm phiền. Mấy người các ngươi cứ yên lặng chờ ở đây”
Cả Lạc gia gật đầu như gà mổ thóc.
Hàn Tuyết tới phòng bếp, chỉ cho Tiểu Lam vào phụ giúp còn những người khác đuổi hết ra ngoài.
Tiểu Lam lôi ra một cái bọc bằng vải bố giấu trong một hốc kín. Với những thứ khác thì bình thường như khi Tiểu Lam lôi cái hộp đựng nước đái ngựa ra làm nàng thật sự buồn nôn.
Tiểu Lam vừa bịt mũi vừa nói:
“Thứ này là ta phải vất vả lắm mới dám lấy về cho cô đấy”
“Cảm ơn cô! Vậy bây giờ cô giúp ta nhóm bếp nhé”
Hai người tất bật trong bếp hơn một canh giờ cuối cùng cũng xong. Tiểu Lam rót thứ nước đen xì tanh hôi ra mấy cái bát nhỏ.
Sau đó Hàn Tuyết gọi người đưa lên cho mấy người Lạc gia.
Lạc Thiển Hoa và Lạc Thiển Hương nhìn thấy thứ nước đen xì sủi bọt ấy mặt nhăn lại. Lạc Thiển Hoa nhìn Lạc Đường rồi nhìn bát thuốc và dè dặt hỏi:
“Cha, thật sự phải uống thứ này sao?”
Lạc Thiển Hương cũng hùa theo:
“Thứ tanh hôi này sao gọi là thuốc chứ. Con không uống đâu!”
“Tanh hôi cũng phải uống. Mấy nghìn lượng bạc của ta đổ hết vào mấy bát thuốc này đấy”Lạc Đường tức giận nói. Ông ta làm gương nhấc bát lên một hơi uống sạch thuốc trong bát.
Đến khi thuốc chảy xuống cuống họng, ông ta mới cảm nhận vị của nó. Một thứ hôi nồng tanh tưởi còn có mùi trứng sống nhưng hơn tất cả là nó thật sự rất đắng.
Tất cả những hương vị đó xộc lên làm Lạc Đường suýt tống hết ra ngoài. Nhưng vì tiếc tiền lại muốn làm gương cho mọi người nên ông ta cố ép xuống.
Những người khác thấy vẻ mặt vặn vẹo của Lạc Đường thì hiểu thứ này rất khó uống.
“Thấy chưa? Ta vẫn uống hết được vậy tại sao các ngươi lại không thể. Mau uống đi, nếu không từ giờ đừng hòng bước ra khỏi viện nửa bước” ông ta trầm giọng hăm dọa.
Nghe vậy các phu nhân tiểu thư cuống quýt cầm bát thuốc lên bịt mũi học theo Lạc Đường uống hết một hơi.
Và cũng giống như Lạc Đường, khi cảm nhận hương vị của thuốc liền muốn ói ra.
Lạc Đường thấy vậy vội vàng nói:
“Không được nhổ ra. Ép xuống, nuốt xuống đi”
Tại một góc khuất có hai người. Một người ôm bụng cười nắc nẻ còn một người dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn màn kịch của Lạc gia.
“Nhìn bọn họ kìa ha ha! Cái thứ nước trộn nhọ nồi, nước đái ngựa, lòng đỏ trứng gà và hoàng liên đó mà cô cũng nghĩ ra được. Haha tức cười quá”Tiểu Lam vừa cười vừa nói.
Hàn Tuyết không đáp chỉ cười nhạt. Đó là họ tự làm tự chịu thôi. Nàng còn một việc quan trọng phải làm.
Nàng trở về phòng của mình thay bộ trang phục nha hoàn. Xong, nàng nhét bọc thảo dược quý hiếm vào trong tay áo tay xách giỏ đi ra cửa chính.
Gia đinh thấy cô có ý đi ra ngoài liền chặn lại nghiêm giọng hỏi:
“Ngươi muốn đi đâu?”
Hàn Tuyết cười nịnh nọt:
“Ai da, đại tiểu thư nói thèm ăn canh hạt sen mà phòng bếp không đủ nguyên liệu. Tôn ma ma sai ta đi mua. Vị huynh đệ này cho ta qua đi”
Tên gia đinh đang định há mồm ra nói thì một giọng nói kiêu căng vang lên:
“A, đây chẳng phải Tiểu Tuyết sao? Ba hôm nay ta không thấy ngươi đâu. Ta đang định nhờ ngươi qua phòng giặt đồ giúp đỡ”
Hàn Tuyết thật sự ngứa tay lắm rồi. Chẳng lẽ cô ta thích trêu chọc tính nhẫn nại của nàng. Dù nghĩ thế nhưng cô vẫn cười ngọt ngào:
“Thanh Nhu tỷ, thật xin lỗi nhưng muội phải đi mua đồ rồi. Nếu chậm trễ sẽ bị phạt”
“Ngươi muốn mua cái gì ta sẽ sai người khác đi mua” Thanh Nhu bình thản nói.
“Muội không dám làm phiền người khác đâu muội…” Hàn Tuyết đang cố biện giải thì một giọng nói mềm mại vang lên:
“Có chuyện gì thế?”