Nam tử lười biếng nhếch mép.
“Thôi được rồi, Huyết Hồn”
Ngay lập tức, một bóng đen xuất hiện như ma quỷ.
“Có thuộc hạ”
“Tìm được người đó chưa?”
Y cúi đầu dõng dạc đáp.
“Thuộc hạ bất tài, vẫn không thấy tung tích. Giống như là bốc hơi vậy”
Nam tử hơi nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Tên thuộc hạ liền quỳ xuống.
“Xin chủ nhân ban chết”
Nam tử chỉ nhẹ nhàng nói.
“Cả hai người các ngươi đi Hình đường lĩnh phạt”
Cả Huệ Ảnh và Huyết Hồn đều đồng thanh quỳ xuống.
“Tạ chủ nhân tha chết”
Nói rồi nhanh chóng lui ra. Đợi đến khi chỉ còn một mình, hắn mới lẩm bẩm.
“Nhóc con, ngươi thật sự bốc hơi sao?”
***
Một con đường nhỏ trong rừng.
“Chủ nhân, chúng ta đi đâu?”
Thiếu nữ lạnh lùng đáp.
“Chủ nhân, trông ngươi rất đáng sợ”
Ánh mắt thiếu nữ trở nên bén nhọn.
“Phải, ta đang rất muốn giết người”
Con rắn nhỏ nào đó sợ rúm nguời lại. Những như thế này, tốt nhất là không nên động vào chủ nhân. Nếu không sẽ chết không toàn thây. Đột nhiên,
ở đằng xa, tiếng kim loại va chạm ngày một rõ ràng.
“Hừ Long Hổ môn các người thật hống hách. Hôm nay, ta, Diệp Thanh phái Hoành Sơn sẽ thay trời hành đạo diệt trừ đám tà môn ngoại đạo”
Đám người Long Hổ môn nở nụ cười thô bỉ đáp.
“Phái Hoành Sơn các ngươi thì có gì giỏi. Trưởng môn Tưởng Hào của chúng ta chỉ cần một cái búng thì cả núi Hoành sơn cũng tàn lụi. Trông nha đầu cũng sáng sủa, chi bằng theo ta về làm phu nhân oai phong. Hơn là ở lại môn phái đã mục nát đó”
Kèm theo câu nói đó là nụ cười dâm ô của gã được coi là thủ lĩnh của đám đó. Nghe vậy, Diệp Thanh đang định mắng lại thì một bóng người cao lớn chắn ở trước người nàng. Giọng nói trầm thấp vang lên đầy vẻ giận dữ.
“Muốn gì thì bước qua xác ta trước”
Diệp Thanh ngỡ ngàng.
“Tất Bằng, huynh chưa đi sao?”
Tất Bằng thở dài.
“Ta biết thế nào muội cũng gây chuyện nên ta đã bí mật đi theo muội. Ta đoán không sai chứ?”
Diệp Thanh nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi.
“Muội có gây chuyện đâu. Là bọn chúng chọc muội trước mà”
Tên thủ lĩnh có vẻ mất kiên nhẫn. Hắn gắt lên.
“Đợi xuống âm phủ mà cãi nhau. Chúng bay, giết chúng nó”
Gần 20 tên đầu trâu mặt ngựa cầm đại đao lao về phía hai huynh muội. Bọn chúng áp đảo về số lượng khiến hai người có chút bối rối. Nhưng dù sao họ cũng là tinh anh của Hoành Sơn nên giao đấu với đám tạp nham này cũng không quá chật vật. Thế nhưng sức người có hạn, thể lực của họ nhanh chóng giảm xuống. Trong khi đang gắng sức đối phó kẻ địch, Diệp Thanh không hề hay biết tên thủ lĩnh đang âm thầm tiến gần nàng. Trên tay hắn là thanh loan đao sáng choang. Đến khi khoảng cách thật gần nàng mới phát hiện ra thì lưỡi đã vung lên. Nhưng khi nó sắp găm vào lưng Diệp Thanh thì đột nhiên bị chặn đứng lại bởi bàn tay rắn chắc. Thấy nàng sững ra, Tất Bằng liền lo lắng hô lớn.
“Sư muội, còn đứng đó sao? Không mau chạy đi. Xử lý bọn chúng xong ta sẽ đuổi theo muội”
Diệp Thanh cả người đầy hào khí đáp.
“Không. Muội sẽ giết hết chúng. Một mình huynh làm sao đối phó được”
“Huynh đường là đại đệ tử phái Hoành Sơn cơ mà. Đám ô hợp này là cái gì chứ”
Nghe vậy, tên thủ lĩnh tức giận. Thanh đao càng ghì xuống mạnh hơn khiến đầu gốt Tất Bằng run rẩy. Hắn hô lớn.
“Bọn chết hết cả rồi sao? Còn không mau giết chúng nó”
Bọn đàn em bừng tỉnh, chúng đồng loạt lao về phía hai người. Đột nhiên, gió mạnh nổi lên khiến cả khu rừng nghiêng ngả. Chim chóc kinh hãi bay loạn xạ. Một giọng nói lạnh lùng vang lên như xa như gần.
“Long Hổ môn các ngươi bao năm qua vẫn bỉ ổi như vậy. Một đám người xúm lại đánh hai người. Thật vô liêm sỉ”
Gã thủ lĩnh dè chứng lên tiếng.
“Ngươi là ai? Có giỏi ra đây phân cao thấp”
Hàn Tuyết đang ngồi vắt trên ngọn cây cao gần đó nghe hắn nói vậy thì bật cười châm chọc.
“Haha, hạng như ngươi ta phẩy nhẹ tay là xong”
Nàng kiêu ngạo đấy. Nhưng nàng kiêu ngạo bởi nàng làm được điều đó. Gã thủ lĩnh thấy mình bị khinh rẻ, hắn tức điên lên.
“Mẹ nó, mặt không dám lộ thì kiêu ngạo gì chứ. Có giỏi thì lộ diện đi”
Hàn Tuyết lại nở một nụ cười nhạt. Bàn tay hơi nhấc lên. Ngay lập tức, những phiến lá nhỏ bay lên. Ngón tay nàng xoay vòng tròn. Những chiếc cũng xoay tròn tạo thành một cơn lốc nhỏ. Bàn tay của nàng nắm lại rồi xoè ra. Đột nhiên những phiến lá đanh lại giống những mũi tên lao rất nhanh về phiá đám người Long Hổ môn. “phập” chiếc lá tưởng như vô hại đã găm sâu vào giữa ấn đường của một tên đàn em đứng ngay bên cạnh gã thủ lĩnh. Tên đó trợn trừng mắt và ngã xuống. Phiến lá cũng ngay lập tức rũ xuống. Tiếp đến là tất cả đám đàn em ngã xuống với một chiếc lá trên trán. Tên thủ lĩnh nhìn xung quanh, hắn có cảm giác lưỡi hái thần chết đang kề trên cổ mình. Tất Bằng thốt lên.
“Nội lực thật thâm hậu, vượt xa cả sư thúc