Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 1



Edit:Mèo Mạnh Mẽ

Trong kinh thành, nói đến gian khách sạn cao cấp nhất, nếu không phải là Phú
Quý lâu kia thì nơi đâu có thể hơn. Mặt tiền lộng lẫy, món ăn xuất sắc,
tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi
không đến một năm, đã khiến Phú Quý lâu trở thành khách sạn lớn số một ở kinh thành. Nhân sĩ kinh thành, thương nhân từ Nam chí Bắc không có ai
là không muốn được tới Phú Quý lâu ăn uống một lần.

Nhưng Phú
Quý, phú quý, tên như ý nghĩa, chi phí hiển nhiên cũng không hề tầm
thường. Nếu không phải là phú thương, quan to hay kẻ quyền thế, người
bình thường chỉ sợ ngay cả cửa lớn Phú Quý lâu cũng chẳng dám bước qua.

Thế mà hôm nay, có hai người khoác Bố Y – dường như là hai ông cháu, ăn
mặc còn nghèo nàn hơn những kẻ gia cảnh bình thường, lại dám lớn mật như vậy, lần lượt vượt qua cửa cao ba tấc kia.

Nếu là bình thường
thì hai người đã sớm bị tiểu nhị ngăn cản ở cửa, cho dù có mặt dày vào
cửa chỉ sợ cũng không tránh được phải bị những kẻ tự cho mình là vương
công quý tộc cao quý chế nhạo một phen. Nhưng mãi cho đến khi hai ông
cháu kia bước lên thang gỗ, đi vào một gian phòng trang nhã ở lầu hai,
trong Phú Quý lâu vẫn là một mảng im ắng.

Hóa ra hai ông cháu nọ
tuy ăn mặc bình thường, nhưng cô cháu gái đi theo sau ông lão tuổi thất
tuần kia thì tuyệt đối không hề tầm thường! Đôi mày duyên dáng như vầng
trăng, không vẽ mà đẹp, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo như củ ấu không tô
điểm mà vẫn đỏ thắm, đôi mắt như vì sao trong đêm đông, như làn thu
thủy, rực rỡ mà liễm diễm, cái mũi nhỏ thẳng thanh tú như viên ngọc đẹp, mà so với ngọc lại càng tinh tế hơn, thêm vào đó là da thịt trắng nõn
như sương tuyết, nếu lấy quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không
quá đáng chút nào.

Chẳng qua, ánh mắt và vùng giữa trán thiếu nữ lộ ra vẻ nghiêm nghị, anh khí, trong lúc giơ tay nhấc chân lại mơ hồ
tản ra sự lạnh nhạt không nói nên lời. Bọn nam tử bị mê hoặc đến thần
hồn điên đảo, tuy tâm trí đều hướng về nàng nhưng cũng chỉ dám đứng xa
ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn.

Lúc này, thiếu nữ – Ấn Hoan
đã theo sau ông lão đi tới căn nhã gian cạnh lan can. Một làn gió mát
đúng lúc thổi tới, khiến mái tóc đen và ống tay áo nàng phất lên nhẹ
nhàng tung bay, càng làm cho vẻ quyến rũ, phong tình của nàng tăng lên,
khiến mọi người không khỏi kinh ngạc tán thán. Nhưng nàng lại không để ý đến việc đó, vừa vào ngồi liền bắt đầu khuyên: “Sư Phụ, thảo dược cũng
đã bán xong, chúng ta nên nhanh chóng trở về cốc mới đúng.” Thì ra thiếu nữ cũng không phải là cháu gái ông lão, mà là đồ đệ của ông.

“Không vội” Ấn Phong khí định thần nhàn khoát tay áo. “Con xem kinh thành này
quả là náo nhiệt, mới sáng tinh mơ trên đường đã đầy ắp người, nghe nói
tối nay còn có hội chùa đấy, chúng ta khó được tới kinh thành một
chuyến, đương nhiên không thể bỏ lỡ chuyện tốt bực này.”

Người
như ông, cái gì cũng không thích, lại thích náo nhiệt, hôm nay gần đến
ngày Tết, Kim Huyễn vương triều một khung cảnh vui mừng, vừa gõ chiêng
vừa đánh trống, không chỗ nào mà không náo nhiệt, mới chơi có hai ngày
thì làm sao mà ông đã nghiền. Tối nay đi dạo hội chùa xong, sang ngày
mai ông còn muốn chạy đi nhìn thứ này thứ nọ một chút đấy.

“Tâm
nhi và Hỉ nhi còn ở trong cốc.” Thầy trò làm bạn mười năm, sao nàng có
thể không hiểu cá tính ham chơi của người, nếu theo ông cụ làm ẩu như
thế chỉ sợ năm nay cũng trôi qua luôn. Bọn họ còn chưa bước ra cổng kinh thành, bởi chuyện lần này mới làm xong, nàng tìm lí do thúc giục ông.

“Vậy thì sao?” Ấn Phong mới lơ đễnh.

“Họ không biết võ công.” Nàng nói ra trọng điểm.

“Hai tiểu nha đầu kia đúng là không biết võ công, nhưng mà một đứa sức lực
vô cùng lớn, chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh chết cả một con gấu, đứa khác lại biết bói toán, am hiểu xu cát tị hung, có chỗ nào cần người lo lắng?” Ấn Phong vẫn thờ ơ. Ông vuốt râu dài, lúc thì nhìn gian hàng nhỏ trên đường rao hàng, lúc lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng tiểu nhị, loay hoay cực kì vui vẻ, rõ ràng không muốn nghe lời khuyên của nàng.

(*)Xu cát tị hung: Theo may mắn, tránh nguy hiểm.

Mắt thấy sư phụ dường như quyết tâm muốn ở lại kinh thành, Ấn Hoan không khỏi thầm thở dài.

Khác hẳn với cá tính của sư phụ, nàng từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, năm
trước mua sắm đồ Tết, đều là do Ấn Tâm và Ấn Hỉ xuất cốc với ông, mà năm nay sư phụ lại kiên quyết muốn nàng đi cùng.

Có câu nói sư mệnh nan vi, mặc dù nàng không muốn nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ
là kinh thành náo nhiệt này thật sự không hợp với tính cách của nàng,
thừa dịp bữa cơm này, nàng phải bàn bạc kĩ hơn, nghĩ biện pháp khuyên sư phụ trở về Tiếu Tiếu cốc mới được. Lông mi dài hơi khép, đang lúc Ấn
Hoan nghĩ nên bắt đầu kế hoạch, thì tiểu nhị cũng đỏ mặt đến hỏi thức ăn rồi.

Chạy bàn ở Phú Quý lâu năm năm, kiểu mỹ nhân nào hắn cũng
đều đã gặp qua, nhưng yên tĩnh mà tao nhã như đóa hoa lan trong u cốc,
lạnh lùng như sương tuyết giống mỹ nhân trước mắt, hắn thật đúng là lần
đầu tiên được gặp. Thân là nam tử, mỹ nhân như thế gần ngay trong gang
tấc, hắn thật sự khó mà thơ ơ, càng không cần phải nói trên người tiểu
mỹ nhân này có một làn hương hoa mai thanh lãnh.

Tiểu nhị vừa rót nước trà, vừa say mê ngửi mùi hương, kết quả mất tập trung, bình sắt
trong tay mất chính xác, mắt thấy nước trà nóng hổi sắp vẩy lên tay nhỏ
trắng như tuyết, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, tay nhỏ lại không báo trước dời đi, hướng về phía ống đũa rút ra một cây đũa trúc

Vèo! Cùng với động tác không kịp nhìn thấy là một âm thanh xé gió, đường phố bên dưới Phú Quý lâu, một tên nam tử trong nháy mắt ôm lấy tay kêu lên
một tiếng đau đớn, túi tiền nắm trong tay, loảng xoảng một tiếng rơi
xuống mặt đường đá, không ít người đi đường vội vàng quay đầu lại, trong đó có một nam tử ăn mặc giống thương nhân, nhận ra túi tiền trên mặt
đường đá kia là của mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng túm lấy
cổ áo tên nam tử kia mà chất vấn.

Trên đường phố bởi vì bất thình lình xảy ra sự việc này, lại càng thêm ồn ào, náo động, không ít người
đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người nọ, nghị luận ầm ĩ, lại không có
ai chú ý, nằm trên đường đá là một cây đũa trúc.

“Xin lỗi! Xin
lỗi! Cô nương, người không sao chứ?” Trên Phú Quý lâu, tiểu nhị lại bị
sơ suất của bản thân làm cho sợ hãi, giơ bình sắt lên, cuống quýt giẫm
chân tại chỗ.

“Ta không sao”. Ấn Hoan lạnh nhạt liếc tiểu nhị
một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo không có vẻ đau đớn. Đôi tay nhỏ nhắn trắng tựa tuyết đặt trên bàn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu,
không đỏ cũng không sưng, tiểu nhị thấy vậy vừa sợ vừa nghi hoặc.

“Thật, thật không có việc gì? Nhưng tôi mới vừa — ”

“Thiếu chút nữa đã như thế, thiếu chút nữa đã như thế!” Ấn Phong cười hì hì
nói chen vào. “Ta nói tiểu nhị à, lão già ta đói bụng, ngươi nhanh nhanh mang món ăn thượng hạng lên đi, lão đây không ăn kiêng, cứ việc bưng
toàn bộ món ăn ngon nhất tốt nhất nơi này của các ngươi lên đi!” Cốp một tiếng, vài thỏi bạc bị ném lên bàn.

Nhìn bạc trắng bóng kia, tiểu nhị đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày liền hớn hở lên.

Không nhìn ra, hai ông cháu ăn mặc như thế này, lại rộng rãi như vậy, hắn phải tiếp đón nồng nhiệt mới được.

“Được! Lập tức tới ngay, xin ông cháu ngài chờ một chút!” Thu bạc vào, tiểu
nhị cũng không quan tâm vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vội vã xuống
lấy thức ăn cho khách.

Nghĩ đến thức ăn ngon sẽ lên bàn ngay lập
tức, Ấn Phong càng vui vẻ, quay đầu đi nhìn tòa phủ đệ hoa lệ xa xa
ngoài cửa sổ một lát, rảnh rỗi không có việc gì, lại đột nhiên hỏi: “Ta
nói, Hoan Nhi à, con có biết tòa phủ đệ này là của ai không?” Nhãn lực
Ấn Hoan vô cùng tốt, liếc nhìn theo hướng ngón trỏ một cái, liền đã rõ
ràng.

“Phủ Duệ Vương gia” nàng lạnh nhạt nói.

Hai ngày
nay, nàng theo Sư Phụ chạy ngược chạy xuôi trong kinh thành, đối với địa lí ở đây, đại khái hiểu biết một chút, mặc dù không tới mức tỉ mỉ cặn
kẽ, nhưng đi qua chỗ nào, nàng sẽ không quên.

“Không sai! Đúng
là phủ Duệ Vương gia.” Ấn Phong không khỏi gật đầu khen ngợi. “Nói đến
Duệ Vương gia này thì không ai không biết, không ai không hiểu, ai cũng
hiểu được hắn là Hoàng thúc của đương kim Hoàng thượng, tình cảm hai chú cháu vô cùng tốt”. “Vậy sao?” Thu hồi tầm mắt, nàng không hề hứng thú
với đề tài này, so với chuyện ấy nàng thà rằng suy nghĩ xem nên làm thế
nào để thuyết phục Sư Phụ hồi cốc.

Trong mắt nàng, kinh thành
phồn hoa này thua xa Tiếu Tiếu cốc thanh tịnh đẹp đẽ, thay vì nàng phải
đợi ở nơi này để cùng sư phụ chơi đùa khắp chốn, nàng thà rằng về cốc
sớm một chút để luyện công còn hơn.

“Có điều tuy nói là chú
cháu, nhưng trên thực tế tuổi tác hai người gần bằng nhau, từ nhỏ đã
cùng nhau học tập mà trưởng thành, tình như thủ túc, chỉ tiếc Hoàng
thượng đã cưới mười mấy người vợ, mà người làm chú như Duệ Vương gia lại chậm chạp không có ý muốn lập thành gia thất, bởi vậy trên phố phường
bắt đầu có người đồn đại rằng Duệ Vương gia yêu thích nam giới đấy.”

“Lời đồn đãi nhảm nhí, không đáng để tin.”

“Ta cũng không tin, cho nên mấy ngày trước ta đã bói cho hắn một quẻ, con đoán xem kết quả thế nào?”

Mặc dù không có hứng thú, Ấn Hoan vẫn làm tròn bổn phận của người đệ tử, thuận theo câu chuyện mà đặt câu hỏi: “Thế nào?”

“Vị Duệ Vương gia xưa nay thanh tâm quả dục, tấm lòng rộng mở này, năm nay
ấy vậy mà lại gặp phải một tử kiếp! hơn nữa còn là một đào hoa kiếp
đấy.” Ấn Phong lại bắt đầu cười bừa bãi, chòm râu dê trắng xóa rung rung theo tiếng cười.

“Sống chết có số, phú quý do trời.” Ấn Hoan
không hề xúc động, chỉ có thể nói như vậy. “Nhưng mà nếu người ta sắp
chết, người cũng đừng cười đến vui vẻ như vậy.”

“Phi! Phi! Phi!
Ai nói ta cười là vì vui mừng?” Ấn Phong lập tức liếc mắt. “Sở dĩ ta
cười là bởi vì Duệ Vương gia này thật có phúc, có Ấn lão ta ở đây, hắn
nhất định có thể gặp dữ hóa lành!”

Đôi mắt trong suốt hơi thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền bình tĩnh trở lại.

Từ nhỏ, Sư Phụ trong ấn tượng của nàng chính là điên điên khùng khùng như
thế, từ trước đến nay làm việc không theo một nguyên tắc nào, luôn hành
động tùy ý, muốn làm gì thì làm. Chuyện ông không muốn làm, cho dù có
dắt tám con ngựa đến kéo, ông cũng không thèm nhúc nhích, trái lại,
chuyện mà ông muốn làm, xưa nay chưa một ai có thể ngăn cản được.

Được Sư Phụ thu dưỡng mười năm, ông đến từ nơi nào, kế thừa môn phái gì,
những năm tháng đã từng trải qua, nàng hoàn toàn không biết, chỉ biết
ông không chỉ trên thông thiên văn, dưới rành địa lí, mà còn tinh thông
mọi thứ kỹ năng.

Do trong ba tỷ muội, nàng là người có xương cốt
tốt nhất, vì vậy từ nhỏ đã theo sư phụ tập võ, về phần Ấn Tâm và Ấn Hỉ , tùy theo tư chất tự nhiên mà phân ra học tập Trù nghệ và Huyền Hoàng
thuật.

Ngoài mặt, Sư Phụ lúc nào cũng làm bộ dáng điên điên khùng khùng, trên thực tế lại là một người thâm tàng bất lộ, xem ra, sở dĩ
năm nay Sư Phụ phải đường sá xa xôi đến kinh thành bán thảo dược, đúng
là có mục đích.

“Ý của người là, muốn giúp Duệ Vương gia một tay?”

“Đúng vậy, chỉ có điều kinh thành này, thật sự nhiều trò vui lắm, vi sư sợ là không có thời gian đâu.” Ấn Phong xịu mặt, ra vẻ phiền não, nhưng ánh
mắt lại không giống vậy.

Đôi mắt sáng rực dưới hàng mày trắng xóa thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Ấn Hoan, dường như có điều muốn nói “…..”

“Cho nên vi sư đã nghĩ, trong ba đồ nhi, võ công của Hoan nhi con là tốt nhất!” Nói xong Ấn Phong lại cười lên.

Tuy rằng đời này ông chưa từng cưới vợ sinh con, nhưng lại vô sự tự thông,
có thiên phú nên học cái gì cũng đều tinh thông hơn người, ông tự cảm
thấy, cả trên phương diện nuôi dạy đồ nhi này cũng không có ai làm được
tốt hơn so với ông.

Người bình thường lấy cầm kì thi họa dạy nữ
nhi, ông lại lập dị, đổi thành đao thương kiếm kích đến thay thế, nhìn
đi! Tỉ mỉ nuôi dạy mười năm, không phải đã để ông dạy nên một kì tài võ
học rồi! Dõi mắt khắp Kim Huyễn vương triều, ông có tự tin, tuyệt đối
không có nữ nhi nhà nào có thể xuất sắc hơn so với Hoan nhi.

Lần này, Ấn Hoan vẫn yên lặng như cũ, tuy bề ngoài chưa từng từng gợn sóng, nhưng trong lòng đã không khỏi giận.

Nàng đã nghi ngờ mà, vì sao năm nay Sư Phụ lại quấn quýt bảo nàng xuất cốc, thì ra đúng là có mục đích.

“Là Sư Phụ dạy tốt.” Nàng rũ mi xuống, che giấu sự tức giận trong mắt, nhàn nhạt đáp lại.

“Đây đương nhiên là ta dạy tốt, có điều tinh thần chính nghĩa là do trời
sinh, không thể dạy.” Chuyện vừa mới xảy ra trên đường cũng đủ để chứng
minh đồ nhi này của ông có lòng dạ hảo tâm. “Con cũng không muốn Duệ
Vương gia tuổi trẻ mất sớm chứ?” “Về Duệ Vương gia, đồ nhi cũng không
hiểu rõ”. Nói cách khác, Duệ Vương gia sống hay chết, liên can gì tới
nàng? Nàng và Duệ Vương gia kia căn bản là có bắn đại bác cũng không
tới. Ngay cả hắn họ gì tên chi nàng cũng đều không biết, cho dù nàng
không thể nhìn người khác làm chuyện xấu, nhưng cũng không có nhiệt tình đến mức giống như gà mẹ.

“Không sao, sau khi vào Vương phủ, còn có nhiều cơ hội để hiểu rõ Duệ Vương gia.” Ấn Phong thản nhiên nói, nụ
cười trên mặt bỗng nhiên trở nên thật gian xảo.

Nheo mắt, Ấn Hoan chợt có dự cảm xấu “Ý người là ….…..”

“Chính là sau hôm qua đi?” Vuốt bộ râu trắng, Ấn phong lại cười càng gian, “Vi sư dùng một chút quan hệ, khiến cho Tổng quản phủ Duệ Vương gia đồng ý
cho con vào phủ làm việc, bây giờ dùng xong cơm, con nên đến Duệ vương
phủ trình diện bắt đầu làm việc đi!”

Ấn Hoan ngàn tính vạn tính, lại không hề tính đến việc Sư Phụ nhà mình sẽ làm một phen tiền trãm
hậu tấu. Con ngươi lạnh nhạt yên tịnh, trong giây lát nhuốm vẻ giận dữ.
Khuôn mặt trong trẻo, tao nhã của nàng bởi vì tức giận mà nổi lên một
màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn lại càng say lòng người. “Sư phụ, người
— ——-”

(*)Tiền trảm hậu tấu: chém người trước, tâu lên vua sau
(một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với
phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo
cáo, không xin ý kiến trước

“Phải phải phải, ta anh minh thần võ,
xuất quỷ nhập thần, hôm qua con đi theo ta nhưng hoàn toàn không phát
hiện được ta làm động tác nhỏ ấy, con kính nể ta, vi sư đều hiểu được.”
Ấn Phong khoát khoát tay, cố tình nói cắt ngang.

Ấn Hoan lạnh mặt.

“Thoạt nhìn đồ nhi, có vẻ đang kính nể người sao?” Trợn mắt nói dối, nàng rõ
ràng là đang tức giận. “Dĩ nhiên, nhìn con kính nể đến mặt mày đỏ rần,
ngưỡng mộ như thế, vi sư sẽ xấu hổ thật đó” Ấn Phong bưng mặt, làm bộ
chớp mắt mấy cái.

Thấy Sư Phụ giả ngây giả dại, nhiều lần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, Ấn Hoan càng giận hơn, nhưng lại thông minh không hề lãng phí lời lẽ nữa.

Thu mắt ngắm nhìn vằn nước dao động trong chén, nàng nén tức giận xuống, cố gắng để cho mình bình tâm trở lại.

Sư phụ làm việc theo ý mình, nhưng ít nhiều có lí do của ông.

“Tại sao?” Hít sâu một hơi, nàng thử lí giải nguyên nhân.

“Mệnh trung chú định.” Nói đến việc chính, Ấn Phong rốt cuộc khôi phục bình
thường. “Đời này của con đã định sẽ có một đoạn duyên phận với Duệ Vương gia kia.” Nếm một ngụm trà nóng, ông cười hì hì nói.

(*)Mệnh trung chú định: Trong vận mệnh đã có định sẵn.

Duyên phận? Ấn Hoan nhíu mày, không khỏi quay đầu nhìn tòa phủ đệ tráng lệ xa xa.

Năm ấy tám tuổi, nàng bị mẹ đẻ vứt bỏ trong ngôi miếu đổ nát, mặc dù may
mắn được Sư Phụ đi ngang qua thu dưỡng làm đồ đệ, nhưng mười năm trời,
nàng hầu như đều sinh sống, luyện võ ở Tiếu Tiếu cốc, mấy lần xuất cốc,
cũng chỉ đến thôn trang nhỏ dưới chân núi, đã bao giờ lưu lại kinh thành phồn hoa đâu? Hôm nay, nàng lại phải bước vào phủ Vương gia kia, bảo vệ tính mạng Duệ Vương gia, số mạng kì lạ biết bao nhiêu! Nhưng nói trở
lại, chỉ cần bàn luận hàng ngày hai nha đầu Ấn Tâm, Ấn Hỉ, cũng đã đủ
biến Tiếu Tiếu cốc trở thành cái chợ, đường đường Vương gia phủ, tính
người làm thôi chỉ sợ cũng có hơn trăm, thanh âm của những người này cả
ngày lượn quanh tai —— trời! chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã muốn nhức đầu.

“Không thể thay đổi số mạng sao?” Vuốt mi tâm, nàng không khỏi suy yếu hỏi, chân thành chờ đợi Sư Phụ có thể nghĩ biện pháp.

(*)Mi tâm: Vùng giữa trán.

“Số mạng trời đã định trước, vi sư thật sự không còn kế sách, nhưng nếu con chịu giúp người không tiếc cả mạng sống, hành hiệp trượng nghĩa, vi sư
ngược lại có thể mang『 Tật Quang tàn ảnh 』tặng cho con xem như là khen
thưởng”. Vuốt chòm râu trắng, Ấn Phong cười ha hả quăng ra một món mồi.

“Người nói thật?” đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quả nhiên sáng lên.

Từ nhỏ nàng đã yêu thích tập võ, võ công Sư Phụ tự nghĩ ra, nàng cơ hồ đã
học hết, chỉ riêng có“Tật Quang tàn ảnh” bất kể nàng năn nỉ thế nào, Sư
Phụ cũng nhất định không chịu truyền thụ, vậy mà hôm nay, chỉ cần nàng
nhẹ nhàng gật đầu, thì liền có thể cầm kiếm phổ trong tay —— “Lời hứa
quân tử đáng giá ngàn vàng, vi sư có khi nào lừa gạt con?”

Đúng là không có, chẳng qua thích làm việc sau lưng người cũng là sự thật.

Tuy rằng rục rịch, Nhưng Ấn Hoan vẫn cẩn thận, quyết hỏi cho rõ ràng mọi
chuyện rồi mới quyết định. “Thật sự chỉ cần có thể bảo vệ Duệ Vương gia
vượt qua kiếp nạn, là đồ nhi có thể được tập ‘Tật Quang tàn ảnh’ ư?”

“Lời hứa quân tử đáng giá ngàn vàng.”

“Khi nào Duệ Vương gia kia gặp kiếp nạn? Đồ nhi với Duệ Vương gia là loại duyên phận gì?”

“Thiên cơ bất khả lộ, con đây là hỏi khó vi sư rồi?” Ấn Phong cười hi hi,
không cho đáp án, nhưng sâu trong đáy mắt, lại thoáng qua một tia sáng
thần bí.

Cắn đôi môi đỏ mọng, Ấn Hoan không hề phát hiện ra ánh sáng kì quái kia, chỉ toàn tâm toàn ý tính toán.

Dựa vào bản lĩnh của nàng, bảo vệ một người vốn dễ như trở bàn tay, tuy
thời hạn không xác định nhưng giỏi lắm cũng chỉ trong một năm này, so
với việc nàng tốn năm năm trời, vẫn không xin được kiếm phổ, một năm
ngắn ngủi này, giá trị tuyệt đối lớn.

Đôi mi nhã nhặn mở ra,
miệng hồng nhỏ nhắn nở nụ cười tươi như hoa, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng vì nụ cười thoáng nở ấy mà càng thêm kiều diễm, lập tức làm nam tử cả phòng say mê, từng người một nước miếng chảy dài, mắt lộ sắc dục.

Nhưng Ấn Hoan cũng không để ý, chỉ thản nhiên đưa ra quyết định —— “Đồng ý!”

Ven hồ Lạc Hà phía nam kinh thành, hoa đào hồng phấn tươi đẹp đang nở rộ.

Làn gió xuân thổi phơi phới, nước hồ gợn sóng lóng lánh, hoa rụng rực rỡ,
đẹp không sao tả xiết, chỉ là so với quang cảnh xuân sắc của hồ, thì một dãy tường gạch trắng, trùng điệp không dứt dọc theo bờ hồ lại càng thu
hút sự chú ý của người khác.

Bờ hồ dài bao nhiêu, tường gạch
trắng kia cũng dài bấy nhiêu, bức tường vững chắc cao vút, bao quanh vô
số đình đài lầu các, tuấn vũ điêu tường, dẫu đứng ở bên kia bờ hồ cũng
có thể cảm nhận được sự hùng vĩ tráng lệ của tòa nhà.

(*)Tuấn vũ điêu tường: Mái hiên to lớn, tường chạm trổ điêu khắc cầu kì

Đó chính là phủ Duệ Vương gia.

Để được luyện tập “Tật Quang tàn ảnh” Ấn Hoan đã vào phủ ba ngày, bởi
không có kinh nghiệm nên bị phái đến sài phòng làm những chuyện vặt như
chẻ củi, nấu nước.

(*)Sài phòng: Phòng củi

Nha hoàn khác thấy
là việc nặng, sợ bị nàng cầu xin giúp đỡ, nên hầu như không có ai dám
đến gần nàng, mà như thế lại trúng ý của nàng.

Không có ai quấy
rầy, một mình nàng vui vẻ nhàn hạ, bình thường chỉ cần làm hết công
việc, sẽ đến dưới bóng đại thụ cạnh sài phòng hóng mát, tu hành. Nhưng
có mấy nha hoàn hình như rất vừa ý sài phòng tĩnh mịch, rảnh rỗi không
có việc gì liền chạy tới đây.

Một đám người xúm lại ở bờ hồ, ríu rít cười giỡn, tán chuyện, khiến nàng không thể nào tĩnh tâm cho được.

“Này! Này! Cô nghe nói rồi hả?”

“Nghe rồi! Đêm nay Hoàng thượng muốn ở lại dùng bữa đấy.”

“Đúng rồi đó! Không biết Lôi đại nương sẽ cử ai mang thức ăn lên, nếu mà chọn trúng ta thì tốt rồi.”

“Thế nào? Mơ tưởng Hoàng thượng?”

“Mới, mới không phải đâu!”

“Còn nói không phải, mặt đỏ rần rồi kìa.”

“Đáng ghét! Cứ nói ta, cô cùng Cúc nhi lại không có ý nghĩ khác à? Lần này
Hoàng thượng giá lâm, Vương gia nhất định sẽ bày tiệc ngắm trăng ở Cúc
Nguyệt hiên, không lẽ các cô không muốn nhân cơ hội này gặp được Vương
gia ư?”

“Đương nhiên là muốn, nhưng Lôi đại nương chẳng bao giờ chịu nghe ai thuyết phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nói đến Lôi đại nương, đám nha hoàn đều không khỏi thở dài.

Lôi đại nương là đầu bếp nữ của phòng bếp, vào phủ đã ba mươi tám năm, tư
cách và kinh nghiệm cũng ngang với Tề tổng quản, làm việc lợi hại, tay
nghề nấu ăn lại càng không cần phải nói, nhưng thái độ lại rất nghiêm
túc, quản giáo nha hoàn phòng bếp cực kì nghiêm khắc, bình thường nếu
không có sự cho phép của bà, các nàng không được đi lung tung trong phủ. Trong Vương phủ chú trọng đẳng cấp, nên ngay cả người hầu cũng có sự
phân chia cấp bậc, bình thường chỉ có những nha hoàn tương đối có kinh
nghiệm tại phòng bếp mới được sai khiến mang thức ăn đến tiền viện,
thỉnh thoảng có khách đến phủ, phải cực kì bận rộn mới đến phiên các
nàng, bởi vậy dẫu các nàng có lòng mến mộ cũng chỉ có thể ở hậu viện mà
mơ tưởng hão huyền. Giữa lúc cả đám đang cau mày thở dài, Ấn Hoan ở dưới bóng cây lại đột nhiên mở mắt ra bởi nghe thấy tiếng bước chân, sau
cánh cửa hướng đông, có ba người đang nhanh chóng tiến đến, mà rừng đào
cách đó hơn sáu trượng về hướng tây, cũng có một người tới, hơn nữa,
nghe tiếng bước chân thì là một nam tử.

Hôm nay thật là ngày tốt, phòng củi hẻo lánh này vậy mà lại kéo tới một đống người.

“Mấy người các ngươi, dám trốn ở chỗ này để lười biếng! Phòng bếp không còn việc để làm nữa sao?”

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Lôi đại nương trong miệng đám nha
hoàn, bước ra từ cửa đông, thân người bà nhanh nhẹn, động tác gọn gàng,
trong chốc lát đã đi tới con đường đá trước mặt hồ nước, gặp cả đám
người xúm lại cạnh hồ mà tán chuyện, sắc mặt trở nên âm trầm.

“Đại, đại nương!” Đám nha hoàn không thể ngờ sẽ bị bắt gặp đang lười biếng,
cả đám sợ tới mức mặt mày trắng bệch, đồng thời co rúm lại như ve sầu.

“Ta đã nghi ngờ sao phòng bếp lại có chuột, thì ra là do các ngươi lo tán
dóc, không vệ sinh phòng bếp cho sạch sẽ mà trốn tới nơi này để lười
biếng.” Lôi đại nương ưỡn ngực lớn tiếng mắng to.

Bọn nha hoàn thấy tình huống không tốt, lập tức thùng thùng thùng chạy đến, ngoan ngoãn đứng thành hàng trước mặt đại nương.

“Không, không phải chúng con lười biếng, từ sớm, đều đã làm xong công việc
thuộc bổn phận của mình rồi.” Cho dù sợ hãi, nhưng có mấy nha hoàn phản
ứng khá nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã bịa ra lời nói dối.

“Còn
dám nói dối?” Lôi đại nương khôn khéo hơn người, ánh mắt nhìn chằm chằm
vào đám người kia. “Nếu như các ngươi dọn dẹp sạch sẽ, thì làm sao nhà
bếp lại có chuột xuất hiện?”

“Vương gia cao quý cỡ nào, không cần nói đến nhà bếp có chuột, chỉ cần thức ăn có một chút xíu không sạch
sẽ, cũng đã là tội lớn, đừng nói chi là có chuột.”

Việc này
nếu không nghiêm khắc trừng trị, những nha hoàn này sẽ vĩnh viễn không
biết sợ! “Là thật, chúng con thật sự có mang chén bát, mâm đũa đi tẩy
sửa sạch sẽ.” Một nha hoàn trong số đó ấp úng giải thích. “Mà ngay cả
bàn ghế, tủ bát cũng cẩn thận lấy vải ẩm thấm dấm chua lau bên trong bên ngoài, tuyệt đối không chút nào sơ sẩy.” Một nha hoàn khác cũng nói.

“Đúng vậy, chúng con cũng không hiểu vì sao lại có chuột, A! Chắc là do hai
tỉ muội mới tới lười biếng, không làm công việc đại nương dặn dò cho
đàng hoàng, nên mới dẫn tới có chuột thì phải.”

Cúc nhi cầm đầu
đám nha hoàn thông minh nhất, vừa suy nghĩ trong chốc lát, đã vội đem
toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người khác.

Mắt thấy đám nha hoàn ngươi một lời, ta một lời viện cớ, Lôi đại nương cũng không cố bắt tội, mà phất phất tay: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, ra đây!”

“Dạ…!”

Cùng với hai âm thanh nhỏ nhát gan, có hai người hình dáng mượt mà, chậm
chạp bước ra từ cửa đông, đó là hai tỉ muội, trông cả hai đều ngọt ngào, mặt mày ưa nhìn, kết hợp với da thịt trắng nõn thơm mềm, thoạt nhìn tựa như hai cái bánh bao nhỏ thơm ngon.

Đáng tiếc lúc này hai tỉ muội lại mang vẻ mặt đưa đám, đôi mắt to tròn khóc đến nỗi đỏ lựng.

Hai tỉ muội rụt rè đi tới sau lưng đại nương, mắt ngó đông ngó tây, không
dám nhìn về phía đám người Cúc nhi. Hai tay nhỏ bé xoắn tới xoắn lui,
gần như xoắn thành một cục luôn rồi.

“Cúc nhi nói hai ngươi lười
biếng, có việc này không?” Lôi đại nương nghiêm mặt, đanh giọng chất
vấn, quyết định thừa dịp tất cả đều có mặt ở đây mà hỏi cho ra lẽ.

“Không có không có, đại nương, chúng con không dám lười biếng.” Đoàn Đoàn sợ
hãi, ra sức lắc đầu. Đôi mắt tròn xoe phảng phất lại trào ra nước mắt.

“Công việc ngài giao, thực sự chúng con đều làm hết.” Viên Viên cũng nghẹn ngào theo.

“Nếu không có lười biếng, vậy các ngươi nói xem tại sao phòng bếp lại có chuột?”

“Đó là tại vì ——” hai tỉ muội rất ăn ý, đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng, đều không đủ can đảm nói ra sự thật.

“Phòng bếp không sạch sẽ mới có chuột, các ngươi nói xem Cúc nhi các nàng có
làm tốt việc thuộc bổn phận của mình hay không?” “Cái này ……….” Hai tỉ
muội ngập ngừng, hoàn toàn không biết có nên nói ra sự thật hay không.

Nếu nói thật, sau này hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị mấy người nọ chỉnh
đến chết đi sống lại, còn nếu như không nói thật, thì đổi lại sẽ bị đại
nương trừng phạt, rốt cuộc họ nên làm cái gì bây giờ, ô ô ô…… …..

Hai cặp mắt vô cùng do dự, chần chừ dao động giữa Lôi đại nương và Cúc nhi. Mắt thấy cuối cùng sắp rơi xuống hướng Cúc nhi. Cúc nhi thông minh lại
đánh đòn phủ đầu mà hét lớn lên.

“Đoàn Đoàn, Viên Viên, các người đừng có hãm hại chúng tôi đấy! Ai làm nấy chịu, hôm qua rõ ràng tới
phiên trực của các người, phòng bếp sao lại có chuột, các người chắc
phải biết rõ nhất!”

“Hả?”

“Phải đó, bình thường các người
hay ở sau lưng mà oán trách Lôi đại nương phân quá nhiều công việc, cố
tình không làm việc đàng hoàng, bây giờ xảy ra chuyện thì lại muốn đổ
lên người chúng tôi!”

“Không! Không phải! Chúng tôi chưa từng oán trách ——”

“Cô đừng vì chúng tôi không giúp một tay mà vu hại chúng tôi đấy!”

“Chúng tôi, chúng tôi không ——”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Không ngờ chỉ một chuyện mà lại kéo ra nhiều nội tình bên trong đến thế, Lôi đại nương cũng không kiềm được giận dữ. Chưa từng thấy Lôi đại nương tức giận đến như vậy, hai tỉ muội bị dọa
cho vô cùng sợ hãi, từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây ồ ồ
chảy ra ngoài hốc mắt. Làm sao còn nhớ đến chuyện giải thích. Bọn Cúc
nhi bên cạnh thấy mình chiếm thế thượng phong bèn đắc ý cười trộm. Nhưng vào lúc ấy, Ấn Hoan lại bước ra từ sau cây đại thụ. Hai tỉ muội vừa
nhìn thấy nàng, lập tức quên cả khóc, đôi mắt đỏ hồng, dường như nhìn
thấy cứu tinh mà phát ra ánh sáng.

“Đại nương.”

Nhìn vẻ
mặt giận dữ của Lôi đại nương, nàng hơi hơi thu lại lông mày, nhẹ nhàng
khom người, bên trong sự lạnh nhạt ẩn giấu vẻ uy nghi, khiến nàng thoạt
nhìn không hề giống một nha hoàn hèn mọn, mà trái lại giống một đại tiểu thư có giáo dưỡng.

Không ngờ hơn phân nửa hạ nhân đều kéo đến sài phòng, sắc mặt Lôi đại nương càng thêm khó nhìn.

“Tại sao ngay cả ngươi cũng lười biếng? Bổ củi xong rồi sao?” Bà hùng hổ
hỏi, không tránh khỏi hoài nghi nguyên nhân Ấn Hoan lười biếng đến dưới
tàng đại thụ.

“Đều đã xong, đủ phần cho cả ba ngày.” Ấn Hoan thản nhiên trả lời, mắt không gợn sóng.

“Phần ba ngày?” Đại nương kinh ngạc trừng to mắt, nhưng lập tức lại đanh mặt. “Đừng có nói dối!”

“Ngài có thể kiểm tra.”

Thấy Ấn Hoan thản nhiên như thế, sắc mặt Lôi đại nương mới hòa hoãn lại.

Nha hoàn này là do Tổng quản bỗng nhiên nhận vào, sau khi vào phủ liền ném
cho bà dạy dỗ, tuy thoạt nhìn là một nha hoàn ngoan ngoãn nghe lời,
nhưng vấn đề là ở khuôn mặt nàng.

Mặt đẹp răng trắng, mắt hạnh má đào, không cười đã thế, cười lên còn khuynh thành đến cỡ nào, ngay
chính bà là nữ nhân mà lần đầu gặp nàng cũng phải choáng váng, huống chi trong cái phủ đệ này có hơn trăm tên gia đinh, hộ vệ? Vì tránh cho gặp
phải sóng gió, bà đành phải sai nàng đến nơi hẻo lánh nhất là sài phòng. Thứ nhất, khỏi phải xuất đầu lộ diện; thứ hai, cũng là hi vọng làm việc nặng nề sẽ khiến nàng trở nên tráng kiện hơn một chút, ai ngờ đâu, lại
không được như mong muốn. Nha đầu kia, nhìn như yếu đuối, trên thực tế
lại có thể làm được thật.

Chính mắt bà đã thấy, nàng bổ củi với
tốc độ cực kì nhanh, nàng nắm búa nặng trong tay nhẹ nhàng còn hơn dao
bếp, nhẹ một cái, khúc củi cứng rắn đã thành hai nửa, trừ việc đó ra,
nàng còn có thể xách theo hai thùng nước chạy qua chạy lại giữa phòng
bếp và phòng củi mà mặt không đỏ, thở không gấp.

Bây giờ nàng
đã bảo đảm, bà sao có thể hoài nghi? “Đại nương tới phòng củi, là đến
tìm con sao?” Nàng giả vờ không biết, đưa tay an ủi hai tỉ muội, đôi mắt lại ý vị thâm trường chăm chú nhìn nhóm người Cúc nhi.

(*)Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm xúc, hứng thú.

Vừa chạm phải ánh mắt nàng, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch. Cả
đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoảng hốt dùng ánh mắt trao đổi
lẫn nhau.

“Không, ta tới tìm Cúc nhi các nàng.” Lôi đại nương
khôn khéo, sao có thể để sót động tác nhỏ kia, nháy mắt đã hiểu ra. “Ấn
Hoan, ba ngày nay, Cúc nhi các nàng có thường chạy đến nơi này không?”

“Cái này………….” Nàng cúi đầu suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại lắc đầu. “Làm việc mệt, sau khi làm xong con liền đến dưới tàng cây nghỉ ngơi, thỉnh
thoảng có người đi qua, con cũng không đặc biệt chú ý, nên không biết
được.”

“Vậy sao?” Lôi đại nương nhíu mày, làm sao lại tin tưởng lời nàng.

Nha đầu này khôn khéo, ngoại trừ đem nước tới phòng bếp, ngày thường đều ở
đây chẻ củi, quét rác, kế bên này có động tĩnh gì nàng rõ nhất, nhưng
lúc này có điều chần chừ, chỉ sợ cũng giống tỉ muội Đoàn Viên, có miệng
mà khó nói đây. Chết tiệt, rốt cuộc bình thường đám người Cúc nhin kia
đã làm những gì, khiến mấy nha đầu mới tới đều sợ các nàng? Xem ra sau
này bà phải để ý kĩ chút, tránh cho bọn chúng gây ra chuyện lớn! “Đại
nương, nghe nói đêm nay Hoàng thượng muốn ở lại dùng bữa, phòng bếp nhất định là bề bộn nhiều việc, hay là để con đến hỗ trợ nhé?” Ấn Hoan bỗng
nhiên thay đổi đề tài.

“A?”

Lời này giống như một tia sấm sét, bổ cho đại nương sắc mặt lập tức biến đổi, giờ mới nhớ tới việc này.

Việc có nặng có nhẹ, đây là chuyện thị phi, làm sao quan trọng hơn Hoàng
thượng. Vẻ mặt đại nương nghiêm chỉnh, vội vã ra lệnh, dẫn mọi người đi
về phía phòng bếp.

Giữa lúc rối loạn, Ấn Hoan đang theo sau đám người, lại cố ý thả chậm bước chân.

Lúc bước đi, nàng như vô ý quay đầu liếc nhìn rừng hoa đào một cái, sau đó
mới dường như nghĩ tới việc gì, nhanh chóng cất bước rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.