Ngày đại hôn đã đến, khắp kinh thành nhộn nhịp hẳn lên, người dân đứng dày đặc hai bên đường chờ đoàn rước dâu của Tiêu Dao Vương qua.Trên đường phố, một đám rước lớn nhất từ trước đến nay xuất hiện. Nam nhân ngồi trên ngựa, một thân hỉ phục đỏ thẫm, gương mặt anh tuấn mê người không hề che dấu tâm tình vui sướng. Hắn khẽ nhếch bạc môi, nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Nhìn thấy mĩ nam tuấn mĩ như vậy, các cô nương trong thành đều không nhịn được chao đảo trái tim. Mộ Dung Phong chỉ khẽ liếc mắt một cái là một đoàn người đổ rạp xuống, ai nấy đều giương con mắt si mê lên nhìn hắn, khóe miệng vương một thứ chất lỏng gọi là nước dãi. Tiếng kèn, tiếng pháo nổ rộn ràng, vang vọng khắp nơi. Bên cạnh kiệu hoa có khoảng hơn mười tì nữ, tay cầm những giỏ hoa tươi không ngừng rắc cánh hoa lên trời.
Vì hôm nay là ngày vui của Tiêu Dao Vương nên hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng đã đại giá quang lâm, tới góp vui cho đệ đệ thân yêu của mình. Nếu không có bạn hoàng đế thì kẻ kì thị loài người như Mộ Dung Phong còn lâu mới chịu ra bên ngoài đón khách. Thậm chí người ta đến chúc mừng hướng hắn nói vài câu, hắn đến liếc cũng không thèm liếc, lập tức phủi mông bỏ đi. Bái đường xong, Mộ Dung Triệt khó khăn lắm mới giữ được hắn ở bên ngoài uống rượu mừng. Trời vừa ngả chiều, Mộ Dung Phong đã lên tiếng đòi đuổi khách, đuổi cả ông hoàng huynh nhiều chuyện về cung.
***
Mộ Dung Phong bước vào tẩm phòng, hắn cước bộ chậm rãi tiến đến bên giường, một tay vén lên tấm màn che mặt của nữ nhân trước mắt. Một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ẩn hiện dưới những dải châu ngọc nhỏ li ti rủ xuống từ chiếc mũ phượng. Nàng mặc giá y đỏ thẫm, tơ vàng óng ánh theo những đường chỉ thêu khéo léo làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Giá y vừa vặn ôm lấy thân hình nàng làm lộ ra chiếc eo thon gọn cùng những đường cong hoàn mĩ. Nước da trắng ngần nổi bật trên nền đỏ của y phục và ánh vàng của trang sức hoa lệ, lộng lẫy. Mộ Dung Phong ngây ngẩn ngắm nhìn tiểu mĩ nhân còn đang e lệ cúi đầu. Hắn chưa từng thấy nàng xinh đẹp như thế. Vẻ đẹp của nàng làm hắn rung động cực điểm. Hắn cúi thấp đầu cười nhẹ, bàn tay thon dài nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên :
– Hiểu Hiểu, nàng thật đẹp.
Mộ Dung Phong lên tiếng tán thưởng làm cho gò má ai kia vì ngượng ngùng mà nổi lên một tầng hồng đào. Đôi thủy quang trong suốt linh động khẽ đảo một cái câu mất hồn phách của hắn. Mộ Dung Phong trong lòng có điểm sung sướng, hắn thầm khẳng định nữ nhân này là của hắn, đời này kiếp này thuộc về hắn.
Huỳnh Hiểu vươn đôi bàn tay búp măng nhỏ bé đẩy hắn ra, nàng tháo xuống mũ phượng cùng trang sức trên đầu, lập tức mái tóc dài đen nhánh rủ xuống như thác nước. Huỳnh Hiểu vào buồng tắm phía trong phòng rửa sạch phấn son trên mặt rồi mới bước ra ngoài. Nàng kéo Mộ Dung Phong ngồi xuống bàn, giọng nói có phần trách móc :
– Tiểu Phong, cậu làm gì mà lâu vậy? Mũ phượng kia rất nặng đó. Cậu chỉ vào chậm một chút nữa thôi, ta chắc chắn gãy cổ rồi.
Nhìn vẻ mặt giận hờn đáng yêu của Huỳnh Hiểu, Mộ Dung Phong cười sủng nịnh. Hắn đưa tay xoa xoa gò má mềm mịn của nàng :
– Chẳng phải giờ ta đã về rồi sao?
Huỳnh Hiểu không đáp lại hắn, nàng lập tức hướng thức ăn trên bàn giải quyết. Nàng đã nhịn đói cả ngày rồi, cái dạ dày đáng thương đang không ngừng kêu gào đây này. Huỳnh Hiểu lấy một miếng bánh hồng hoa đút cho Mộ Dung Phong :
– Tiểu Phong, mau ăn đi. Hôm nay cậu vất vả như thế, chắc là đói lắm.
Mộ Dung Phong ngoan ngoãn há miệng ăn. Hắn rót hai ly rượu nhỏ, một ly cho hắn, ly còn lại cho nàng, dịu dàng nói :
– Hiểu Hiểu, phải uống rượu giao bôi.
Huỳnh Hiểu cầm lấy chiếc ly sứ tinh xảo vòng qua tay hắn cùng hắn uống rượu. Khè …khè, eo ôi nàng uống phải cái gì kinh khủng thế này? Huỳnh Hiểu cảm thấy một cỗ nóng rát truyền xuống cổ họng mình, trong khoang miệng một mùi thơm nồng đậm đọng xuống. Nàng lắc đầu choáng váng, gương mặt đỏ ửng lên, khóe mắt mang theo một mảng ươn ướt.
– Tiểu Phong, cái này thật khó uống nha. Ta uống nước sấu ngâm còn ngon hơn nhiều.
Huỳnh Hiểu chu môi nói, xong nàng đứng dậy bước về giường. Ăn no bụng rồi, giờ nàng phải đi ngủ thôi. Huỳnh Hiểu hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày thành thân của nàng và Mộ Dung Phong, giờ là thời khắc hai người động phòng. Nàngcho là Mộ Dung Phong không hề biết mấy cái chuyện gì gì đó đâu nên vẫn cứ an tâm leo lên giường. Mộ Dung Phong nhanh chóng theo nàng bước lên giường, hắn lặng lẽ thoát y phục của hai người, bàn tay to lớn vuốt ve thân hình mảnh mai của Huỳnh Hiểu. Huỳnh Hiểu giật mình nhìn hắn, nàng ngượng đến chín người, lắp bắp nói :
– Cậu…cậu…định làm cái gì?
– Động phòng.- Mộ Dung Phong nói ngắn gọn.
Hắn không cùng nàng dây dưa, trực tiếp cúi xuống hôn nàng. Đầu lưỡi của hắn xâm nhập vào trong khoang miệng nàng cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho không ngừng dây dưa, ra sức mút mát cánh môi hồng. Hắn hôn rất nhiệt tình như muốn thu hết ngọt ngào của nàng vào trong miệng. Huỳnh Hiểu hoàn toàn choáng váng trước kĩ xảo của hắn, cả người nàng vô lực để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Mộ Dung Phong đè lên người nàng di chuyển bờ môi tới cổ nàng gặm cắn, bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt trơn mềm.
Một đêm xuân sắc kích tình xảy ra. Huỳnh Hiểu trong phòng không ngừng la hét. Tiếng rên rỉ, tiếng gầm thúc phát ra bên ngoài làm ai nghe cũng phải đỏ mặt tim đập.
Sáng hôm sau, Huỳnh Hiểu sớm tỉnh dậy, vừa mới động đây toàn thân nàng liền đau nhức, các khớp xương trên người dường như sắp vỡ vụn ra. Nàng giương con mắt oán hận lên nhìn tên cầm thú nào đó đang say ngủ. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, nàng rất muốn đánh cho hắn một trận. Hắn hại nàng thê thảm thế này đây, đã thế còn không ngừng đòi hỏi. Nghĩ tới đêm qua nàng xấu hổ muốn chết. Nhìn vết máu xử nữ ở dưới ga giường, nàng khẽ thở dài, nàng đã hoàn toàn thuộc về nam nhân trước mặt này rồi. Huỳnh Hiểu cố gắng lết thân mình xuống giường, bước vào phòng tắm.