“Đứa bé là con của tôi với cô ấy” Phía cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.Dược Khải Minh, Vương Gia Hân cùng lúc quay về phía cửa, nhìn Lã Tử Nam.
Hắn ta bước đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào anh.
Dược Khải Minh buông thõng hai tay, anh nhìn cô, đôi mắt đậm nỗi buồn, tuyệt vọng tận sâu trong đó Vương Gia Hân còn cảm nhận, ánh mắt ấy như ngầm nói với cô:
“Vương Gia Hân em phản bội lại tôi, tôi yêu em, tìm kiếm tung tích em không ngừng nghỉ, còn em…em lại vui vẻ mang thai đứa con của người đàn ông khác, còn trở về đây, để tôi gặp lại em”
Vương Gia Hân bất ngờ đến cả đang khóc cũng bị Lã Tử Nam doạ cho ngừng lại.
Cô nhìn Lã Tử Nam đang đứng trước mặt.
Anh ta chẳng phải đang bên Mỹ sao, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây, còn cả gan nói Tiểu Du là con của cô và anh ta.
Dược Khải Minh chắc chắn là đang có ý nghĩ cô phản bội lại anh..
“Tử Nam, sao anh lại ở đây”
“Anh về thăm con và em”
Con và em sao? Vương Gia Hân lặp lại trong đầu. Cô không muốn bị anh biết sự thật nhưng mà cô cũng không muốn dùng cách này để anh từ bỏ ý định truy cứu chuyện của Tiểu Du.
“Thăm con…anh …” Vương Gia Hân còn chưa kịp nói xong câu thì Lã Tử Nam đã xen vào:
“Anh là..Dược Khải Minh”
Dược Khải Minh không nói gì, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Dược Khải Minh tức giận, nắm chặt hai tay, bỏ ra khỏi phòng cô.
Anh xuống nhà, đối diện với ông bà Vương chỉ biết nói lời xin lỗi vì đã làm phiền, rồi bỏ về.
Ông bà Vương hỏi hai người đã có chuyện gì thì anh chỉ cười buồn.
“Khải Minh, bác nghĩ hai đứa cần có thời gian để suy nghĩ, bác biết cháu yêu con bé, con bé cũng vậy nhưng hiện tại hai đứa đang có hiểu lầm rất lớn” bà Vương nhìn anh.
Ông Vương cũng lên tiếng:
“Chuyện buổi tôi hôm Gia Hân bỏ sang Mỹ, trước đó con bé đã đến nhà cháu, có thể là chuyện khi đó. Bác chỉ có thể giúp cháu được đến vậy”
“Cảm ơn hai bác, chaú xin phép về trước”
Anh nói rồi đi ra xe, Tiểu Na cũng chào tạm biệt ông bà Vương rồi theo anh ra xe.
******
Trong căn phòng, chỉ còn lại Vương Gia Hân và Lã Tử Nam.
Cô giờ tay tát vào mặt hắn ta:
“Anh biết anh ấy là người em yêu, tại sao còn nói vậy”
“Gia Hân anh xin lỗi, anh chỉ là muốn hắn từ bỏ suy nghĩ Tiểu Du là con của hắn”
“Có rất nhiều cách anh không cần phải nói con bé là con của anh, em mệt rồi, giờ em muốn nghỉ ngơi”
Nói rồi cô bỏ xuống nhà, giới thiệu Lã Tử Nam và Vân Nhi cho ông bà Vương, rồi chào mọi người lấy cớ ru Tiểu Du ngủ rồi bỏ lên phòng.
Trong phòng, Vương Gia Hân không ngừng nhớ lại cảnh anh đứng sững người, rồi lúc anh bỏ ra ngoài bóng dáng lẻ loi cô độc.
Cô phải làm sao đây???
Mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối.
“Sao hả, gặp lại nhau rồi phải vui lên chứ, sao lại rầu rĩ thế kia”
Ả Vương Tú không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng cô, cất giọng mỉa mai.
“Em đến chỉ để nói vậy thôi sao”
Ting tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Xem ra, anh ta đã giận thật rồi, còn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, sao hả muốn đọc thử tin nhắn của người yêu cũ không hả???’
Ả ta tuỳ hứng giơ điện thoại lên, cười lớn với cô.
“Em muốn đi thì đi đi, chị không cản” Vương Gia Hân nói rồi bế Tiểu Du đặt vào nôi, rồi bỏ vào phòng tắm.
Ả ta tức giận bỏ đi, rời khỏi phòng cuả cô, ả ra ngoài, đúng là ả đi gặp anh. Nhưng lí do mà anh đồng ý gặp ả thì ả không biết.
Nhưng ả chắc chắn anh hỏi về cô, bởi anh sẽ chẳng có chuyện gì nói với ả ngoài chuyện của cô cả.