*************************************
Chia tay rồi, anh sống thế nào
Có nhớ đến em không
Hay anh vẫn còn giận em
Em thì không tốt chút nào
Lúc nào anh cũng trong tâm trí của em
Quên anh em không làm được
Ngừng yêu lại càng không
Chỉ có thể càng ngày càng yêu, càng nhớ mà thôi
Phải làm sao để quên anh đây
*******************************
Suốt bữa ăn, Lã Tử Nam không nói một câu nào, thỉnh thoảng gắn lại nhìn cô, rồi cười, Vương Gia Hân chợt có dự cảm xấu.
Ăn cơm xong, hắn ta ngỏ ý đưa cô về , Vương Gia Hân cũng không tiện từ chối.
Vừa bước vào nhà Lã Tử Nam đột nhiên nắm lấy tay cô, một nỗi sợ trào lên trong cô.
Cô che giấu nỗi sợ cô lên tiếng:
“Tử Nam, anh ngồi đi”
Cô đưa tay rút lại.
“Gia Hân, anh có chuyện muốn nói”
“Có chuyện gì, anh từ từ nói, anh buông tay em ra trước được không?” Cô nói với hắn.
Thấy co nhăn mặt, lúc này Lã Tử Nam mới dần dần nới lỏng ray cô ra, đột nhiên hắn ta quỳ xuống trước mặt cô, Vương Gia Hân lúc này thật sự là sợ hãi.
Cô vội nói:
“Anh đứng dậy đi, có gì từ từ nói”
“Gia Hân”
Lã Tử Nam gọi tên cô, rồi rút trong túi quần ra một chiếc nhẫn, giơ lên trước mặt cô.
***********
Một chuỗi kí ức lại ùa về.
Dược Khải Minh ôm cô vào lòng, trên tay anh cầm một chiếc nhẫn.
Anh hôn lên trán cô, hai tay siết chặt lấy eo của cô.
Anh chậm rãi nói:
Em có biết, nếu người đàn ông hôn lên trán chính là muốn bảo vệ người con gái đó, hôn lên môi như thay cho câu nói “anh yêu em”, hôn lên mắt chính là anh sẽ mãi ở bên em, hôn lên cổ là anh muốn em, hôn lên tai là em thật quyến rũ, hôn lên tay là anh tôn trọng em, nắm tay là anh cần em, nếu ôm là anh cần em, còn ôm người con gái đó mà ôm chặt lấy eo chính là muốn nói…”
Vương Gia Hân cướp lời anh:
“Đừng lo, anh ở đây, sẽ mãi bên em,” cô cười hôn lên môi anh, Dược Khải Minh bật cười, ôm chặt lấy cô.
“Gia Hân, lấy anh nhé”
Anh cười rồi nói tiếp:
“Sau này, anh sẽ mãi ở bên em, làm chồng của em, làm ba của con em, sẽ không làm em khóc, sau này, em không muốn nấu cơm anh sẽ nấu, em không muốn chăm con anh sẽ chăm con, em chỉ cần làm vợ anh, yêu anh vậy là đủ”
“Em yêu anh, nhiều hơn những gì anh nghĩ” Hai mắt cô ngập nước, nói:
“Em đồng ý”
Nói rồi cô nhào vào người ôm chặt lấy anh.
Dược Khải Minh nhẹ nhàng đeo nhẫ vào ngón tay cô, ấm áp hôn nhẹ lên bàn tay cô.
Anh và cô hai người yêu nhau, còn dự tính cả tổ chức hôn lễ nhưng cuộc sống mà, cuối cùng hai người vẫn phải chia tay nhau.
Có ai biết lúc ây cô hạnh phúc như thế nào.
*****************
Kí ức đẹp đẽ mà đau khổ ấy chợt ùa về, Vương Gia Hân đứng đó, trướ mặt Lã Tử Nam cô đưa tay vội lau nước mắt.
Nướ mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng cô cố cười.
Vừa cười vừa khóc, cô khó xử nói với hắn ta:
“Tử Nam, em xin lỗi, em không xứng với anh, thực ra, người mà em yêu từ trước tới nay vẫn chỉ có một mình anh ấy, về sau cũng vậy, anh….đừng làm em khó xử được không?.
Lã Tử Nam khuôn mặt trở nên nặng nề,hắn buông thõng hai tay, vẫn quỳ trước mặt cô.
“Em xin lỗi!!”
Cô nứ nở nói.
“Không sao đâu, thực ra ngay từ lúc trước anh không nên làm vậy, làm em khó xử rồi, vâỵ ..em…nghỉ ngơi đi…anh….về…đây…”
Nói rồi, hắn ta đứng dậy, mỉm cười với cô, coi như không có chuyện gì, khi Lã Tử Nam về, Vương Gia Hân mới oà khóc.
Cô lại khiến người khác đau khổ, trước là anh bây giờ là Lã Tử Nam.
Lã Tử Nam ra về, hắn ta cố gắng nở nụ cười thật tươi giống như không có chuyện gì, đã biết trước cô không đồng ý nhưng hắn vẫn làm, để bây giờ khiến cả hai phải khó xử.