"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 25: Im lặng _ sợ hãi



******Thà em cứ khóc thật to để anh ở bên dỗ dành, an ủi, được ôm em vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt của em nhưng xin em đừng im lặng như vậy*******Dược Khải Minh ôm Vương Gia Hân chờ cho đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ anh mới nhẹ nhàng bước xuống giường. Từng động tác của anh đều rata cẩn thân, ánh mắt đầy sự cưng chiều.

Anh lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn người con gái mà anh yêu thương vì khóc mệt mà ngủ thiếp đi. Ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, đã bắt được kẻ đâm vào cô, anh nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

“Tiểu Na, em ở lại, giúp anh chăm sóc cô ấy, Hướng Ân cậu đi cùng với mình” Dược Khải Minh ra khỏi phòng nói với Tiểu Na và Hướng Ân đang ở bên ngoài.

Tiểu Na gật đầu rồi đi vào phòng bệnh.

——————–

Tại sở cảnh sát, Dược Khải Minh và Hướng Ân đang ngồi đối diện với kẻ đã đâm vào cô

“Nói, ai là người sai khiến anh làm chuyện này?” Anh nói, anh đã từng suy nghĩ tai nạn này chỉ là vô tình xảy ra, nhưng không anh đã dẹp bỏ ngay cái suy nghĩ đó. Anh biết cô sẽ rất cẩn thận khi sang đường, không thể có chuyện tai nạn xảy ra là bất cẩn được. Chắc chắn là có kẻ chủ mưu đã thuê hắn đâm vào cô, anh sẽ khiến hắn phải ngồi tù đến rục xương .

“Tôi không cố ý, là cô ta đột nhiên sang đường nên tôi mới không kiểm soát được tay lái” Hắn kẻ đã đâm vào cô nói..

“Nếu anh không nói người thiệt nhất sẽ là anh, hãy nhớ kĩ điều này” Dược Khải Minh đứng bật dậy hai tay chống mạnh lên bàn dồn người lại gần kẻ đó rồi lạnh lùng gằn từng chữ .

“Tôi.. tôi nói rồi” Hắn ta sợ hãi dựa người vào ghế cố gắng tránh khỏi ánh mắt của anh.

“Vậy thì chúc anh có những ngày tháng vui vẻ ở – trong – tù” Dược Khải Minh nói nhấn mạnh ba từ cuối khiến cho tên đó run bần bật, lắp bắp miệng mãi mà không dám phát ra tiếng. Anh xoay người hai tay đút túi quần chậm rãi rời khỏi phòng giam của hắn, bỏ lại phía sau một con người hai tay bị còng nắm chặt lại lộ rõ vẻ sợ hãi.

Trước sở cảnh sát Dược Khải Minh đang đi đột nhiên dừng lại, anh nhíu mày nói với Hương Ân:

“Cậu giúp mình theo dõi Vương Tú mình về bệnh viện trước”

“Được, cậu về trước đi, có gì cứ bảo tớ, tớ sẽ giúp” Hương Ân vỗ nhẹ lên vai anh rồi lên tiếng.

Anh ta xoay người đi theo ả Vương Tú một lần nữa vào trong sở cảnh sát với đầy vẻ tò mò và nghi hoặc.

Dược Khải Minh lái xe đến bệnh viện anh rất sợ khi thấy cảnh cô tỉnh lại rồi ngồi thẫn thờ ở trên giường bệnh, anh phải về bệnh viện thật nhanh trước khi cô tỉnh dậy.

Vừa bước vào phòng, Dược Khải Minh chợt khựng lại anh đã cố lái xe rất nhanh để về bệnh viện nhưng cô vẫn đã tỉnh dậy trước khi anh tới. Vương Gia Hân ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cô nhìn về phía cửa sổ bên ngoài rất đẹp có vẻ như cô có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố từ căn phòng này. Khuôn mặt cô trắng bệch không có một chút sức sống đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mắt.

Anh bước lại gần nắm lấy bàn tay cô, anh cứ vậy ngồi nhìn cô còn cô lại vô hồn không có một chút phản ứng nào.

Anh nói chuyện, kể cho cô rất nhiều tin về cha mẹ công ty nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng và thái độ thờ ơ của cô. Anh biết hiện tại cô rất khó có thể chấp nhận sự thật nhưng anh sẽ cùng cô vượt qua nó.

Dược Khải Minh đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, Vương Gia Hân cũng không phản đối lại, cô ngồi tựa vào lồng ngực của anh, cảm nhận được mùi hương và nhịp tim của anh, một giọt nước mắt khẽ chảy xuống thấm vào áo sơ mi của anh, cô vòng tay ôm lấy hông anh, quay mặt áp vào ngực anh, cô và anh hai người họ lẳng lặng ngồi như vậy cho đến lúc hoành hôn chiếu những tia nắng cuối cùng vào căn phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.