“Khụ khụ . . . Tiểu Phàm, đừng khóc.” Đúng lúc này, một giọng nói khàn
khàn vì bị sặc khói bỗng vang lên, lại thấy Ân Tịch Ly mặt mũi đen thui
đang bước ra từ trong Quỳnh Hoa viện, trong tay ôm chặt Hạ Thiên đã hôn
mê bất tỉnh, từng bước từng bước một đi tới.
Hắn đi rất chậm, mỗi bước đều như đánh vào trong lòng mọi người, bọn họ
rất sợ đây chỉ là ảo giác, chỉ cần chớp mắt thì bóng dáng trước mắt sẽ
tan biến.
Nhậm Diệc không thể gượng thêm được nữa, cả người ngã xuống, hắn ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời, miệng tuy cười nhưng vành mắt đỏ hoe.
Thật may.
Thật may là nàng còn sống.
Lúc này mọi người mới lộ ra sắc mặt vui mừng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Phàm lập tức ngừng khóc, cố gắng mở to mắt nhìn bóng người đang đi
về phía mình, bé cố gắng để nhìn rõ, nhưng mọi thứ trước mắt đều mơ hồ,
bé không cam lòng, giơ tay gạt đi nước mắt, Ân Tịch Ly bước đến bên cạnh bé, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm Hạ Thiên vẫn còn đang hôn mê ngồi xuống trước mặt bé.
Tiểu Phàm mấp máy môi, một giây sau, bé nhào lên ôm chặt lấy Hạ Thiên,
tiếng khóc thất thanh lại vang lên, như thể rất sợ một giây sau nàng sẽ
biến mất: “Mẫu thân . . . mẫu thân . . . huhu . . . mẫu thân . . .”
Bé bổ nhào vào như vậy khiến Hạ Thiên đang bị sặc khói bỗng ho khù khụ, sau đó tỉnh lại.
“Hức, mẫu thân, mẹ sao rồi, có đau nhức chỗ nào không?” Tiểu Phàm nước
mắt nước mũi đầm đìa thế nhưng vẫn không quên quan tâm đến thương thế
của mẫu thân mình.
Hạ Thiên khó khăn lắc lắc đầu, chậm rãi vươn tay ra, yếu ớt nói: “Thật khó chịu. . . .”
“Khó chịu ở đâu? Ở tay sao? Hay là chân? Để con xem một chút . . . Huhu, có bị thương nghiêm trọng hay không? Mẫu thân, mẹ ngàn vạn lần đừng nên xảy ra chuyện gì . . . .”
Hạ Thiên cắn răng, khuôn mặt vốn đã đen lại càng thêm tối sầm: “Ta muốn . . . muốn đi nhà xí . . . nhanh lên . . . sắp nhịn không nổi rồi!” Con
mẹ nó! Bà nội nhà nó! Hướng Linh Lung chết tiệt, muốn bắt người thì cũng nên đợi nàng đi nhà xí xong rồi mới bắt chứ, hại nàng phải nhịn khổ sở
như vậy!
“. . .”
Ngay lập tức, mọi người đều câm nín.
***
Vương triều Vũ Trinh năm 27, ngày mùng 6 tháng 10.
Hôm nay là ngày đại hôn của Ly vương điện hạ, cũng là một ngày vô cùng đặc biệt.
Vì sao lại đặc biệt? Thật xin lỗi, cái này tạm thời phải giữ bí mật.
Mới sáng sớm, Hạ Thiên đã bị nha hoàn kéo dậy rửa mặt trang điểm đến vô
cùng vui vẻ, kẻ chạy tới người chạy lui khiến cho đầu óc nàng choáng
váng.
Theo đúng phong tục thì ba ngày trước khi thành thân, tân nương không
được gặp mặt tân lang, vậy nên nàng phải ở trong hoàng cung, đi theo một đám phi tần học không ít thuật ‘ngự phu’. (ngự phu này ko phải là dạy
chồng, ngự phu này là … khụ … nữ trên nam dưới ) )
Đặc biệt là khi nói đến chuyện vui vẻ đêm động phòng, Hạ Thiên quả thực
chỉ muốn tìm một cái động để chui vào, đám phi tần trong hậu cung này cứ thích nói đến những chuyện ‘người lớn’, so với thời hiện đại của nàng
thì còn phóng khoáng hơn nhiều, nàng thật muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh,
ai dám bảo cổ đại là xã hội phong kiến chứ? Phong kiến ở chỗ nào? Người
ta rõ ràng là có tư tưởng còn phóng khoáng hơn cả nàng đấy.
Kỳ thực, nàng muốn nói cho đám quý phi này hiểu rõ, nàng căn bản cũng
không cần phải học mấy cái thuật ‘ngự phu’ kia làm gì, bởi vì lần nào
nàng cũng bị đại thúc ‘lăn qua lăn lại’ đến chết đi sống lại, làm gì còn cơ hội để thực hành cái thuật ‘ngự phu’ gì đó chứ?
Huống hồ, nàng còn ước gì đại thúc đừng chạm vào nàng nữa ấy, lần nào
làm xong cái chuyện gì kia thì thắt lưng của nàng lại đau tới nỗi cả
ngày hôm ấy không xuống giường được . . . Khụ khụ, nàng không muốn,
không muốn.
***
Hạ Thiên ngồi trong kiệu hoa để đại thúc đón vào Ly vương phủ, sau khi
được đưa vào trong tân phòng, cả một ngày bận rộn, cuối cùng cũng có thể ngừng lại để thở rồi.
Mà Tiểu Phàm cũng rất vội, vô cùng vội, bé mang một cái bàn đặt ngay
trước cổng Ly vương phủ, mỗi lần có ai đến thì bé đều nhiệt tình nghênh
đón: “Ơ, đại nhân, trông ngài rất quen nha . . .”
“Haha, tiểu thế tử, hạ quan là Lưu Hà, chúng ta đã gặp nhau ở tiệc sinh nhật của thái hậu.”
“Ồ. . . thì ra là Lưu đại nhân, ngài tới thật đúng lúc, sư phụ ra lệnh
cho ta phải ngồi đây bán thuốc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng mà sư phụ cũng có nói, hôm nay là ngày vui của mẫu thân và phụ vương,
cho nên sẽ được giảm giá gấp đôi! Giảm giá gấp đôi đó! Vậy nên đại nhân, ngài chỉ cần bỏ ra một đồng bạc là có thể mua được một hộp rồi! Có phải là rất rẻ không?”
“Hả? À à, đúng đúng đúng, quả thực là rất rẻ.” Hắn vội vàng cười xòa,
trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, sư phụ của tiểu thế tử mà còn phải bán
thuốc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình sao? Làm sư phụ của tiểu thế tử mà vì sao lại nghèo túng đến mức này? Huống hồ, nghe nói sư phụ của
tiểu thế tử và hoàng thượng tình như cha con, chẳng qua những lời này
hắn không dám nói ra, dù sao cũng chỉ có một đồng bạc, mua thì mua.
Vì vậy, hắn thò tay vào vạt áo trước ngực —— lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Không còn cách nào khác, hắn làm quan, trong người làm gì có một đồng
bạc lẻ? Trên người chỉ có tờ ngân phiếu một trăm lượng này là nhỏ nhất
mà thôi.
Tiểu Phàm nhận lấy tờ ngân phiếu, sau đó lại sờ sờ túi của mình, rồi lại ngẩng đầu cười cười ra vẻ xin lỗi: “Ai da, làm sao đây Lưu đại nhân,
người ta không có tiền lẻ để thối lại cho ngài rồi, hay là ngài cho ta
thiếu có được không? Để ta trở về nói với phụ vương đem tiền thối lại
cho Lưu đại nhân ngài nhé?”
“A, không cần, không cần đâu, chỉ có một trăm lượng thôi mà.” Nói xong,
hắn vội vàng cầm lọ thuốc không biết tên rồi xoay người vào trong.
Nói đùa sao, bảo Ly vương điện hạ trả lại tiền cho hắn? Hắn có ăn gam
hùm mật gấu thì cũng chả dám. Đối phương là ai? Là Ly vương điện hạ đấy! Vậy nên hắn cũng không cần tiền nữa, chỉ có thể vội vàng bỏ chạy.
Tiểu Phàm đắc ý nhét tờ ngân phiếu vào trong ngực, cười gian trá, há há, là tự ông nói không cần trả lại đấy nhé, không phải là ta không muốn
trả lại cho ông đâu. . . .
Sau khi cất kỹ tờ ngân phiếu, bé lại tiếp tục thực hiện mưu kế: “Oa, đại thúc, trông ngài rất quen nha. . . Ừ, đúng rồi . . . Giảm giá gấp đôi
đấy, chỉ có một đồng bạc mà thôi . . . Ai da, thật ngại quá, ta không có tiền lẻ để thối cho ngài . . . Oa, thật sự không cần sao? Đại thúc,
ngài thật tốt, vậy cám ơn nha. . .”
Vì vậy, bé thật sự rất bận, cũng vô cùng cao hứng, từ sáng sớm đến tối muộn, ngân phiếu cất trong áo càng lúc càng nhiều. . . .
Bé là một đứa trẻ yêu tiền, là một tiểu thế tử tham những cái lợi trước
mắt, thế nhưng cũng tuyệt đối không để cho mình phải chịu một chút thiệt thòi nào.
Sau ngày hôm đó, trong kinh thành lại vụng trộm truyền ra một câu, tiểu
thế tử của Ly vương phủ là thần tài —— thần tài keo kiệt.
***
Sáp nến chảy xuống từng giọt, từng giọt đỏ thẫm, ánh nến chập chờn thắp
sáng căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ, cánh cửa nhẹ nhàng bị mở ra,
mang theo từng làn gió mát, ùa vào bên trong tân phòng.
Trên giường lớn, Hạ Thiên đột nhiên căng thẳng, hai tay lặng lẽ siết chặt, trái tim nhỏ bé âm thầm đập loạn.
Nàng không muốn căng thẳng, càng cảm thấy chả có gì mà phải căng thẳng,
nàng và đại thúc đã quen thuộc đến như vậy rồi, cho dù có kết hôn hay
không kết hôn thì cũng giống nhau đấy thôi?
Nhưng mà, lúc cánh cửa bị đẩy ra, mùi hương của hắn lại hòa vào trong
gió, vờn quanh chóp mũi nàng, nàng lại không thể kìm chế mà trở nên căng thẳng.
Nàng cảm thấy người đó đang từ từ đến gần mình, sau đó lại ngồi xuống
bên cạnh mình, Hạ Thiên cảm thấy trái tim nàng như sắp vọt ra ngoài.
“Haha. . .” Ân Tịch Ly đột nhiên khẽ bật cười, vén lên chiếc khăn voan đỏ rực, say mê nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng.
“Thiên nhi.” Hắn thì thào khẽ gọi một tiếng: “Nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
Hôm nay không chỉ là ngày bọn họ thành thân, mà còn là một ngày vô cùng đặc biệt.
Hạ Thiên chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Ngày gì?”
Hôm nay là ngày bọn họ thành thân nha, hẳn là một ngày tốt lành chăng?
Ân Tịch Ly dịu dàng cười, nghiêng người hôn lên chóp mũi của nàng, sau
đó đứng dậy rót hai chum rượu: “Uống rượu giao bôi trước đã.”
Rượu giao bôi này vốn phải đợi hỉ nương* kể một ít chuyện may mắn rồi
mới uống, nhưng Ân Tịch Ly đều bỏ qua hết, hắn không muốn bị bất kỳ kẻ
nào quấy rầy, bởi vì ngày hôm nay hoàn toàn thuộc về bọn họ.
(*hỉ nương: người săn sóc cho cô dâu)
Hạ Thiên đỏ mặt uống rượu giao bôi cùng hắn, sau đó lại không quên hỏi vấn đề vừa nãy: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?”
Ân Tịch Ly thâm tình nhìn nàng, cong môi cười: “Ngày này bảy năm về trước là ngày định tình của chúng ta.”
“Định, định tình?” Trong phút chốc, đầu óc của Hạ Thiên như ngừng hoạt
động, rồi sau đó, mặt mũi của nàng bỗng đỏ bừng, ngày này bảy năm trước, nàng và đại thúc . . . . làm, làm cái chuyện kia?”
Đúng rồi, nàng nhớ ngày hôm sau là ngày Hướng Linh Lung gả sang Hoằng
Việt quốc, như vậy tính ra, hôm đó đúng là ngày mùng 6 tháng 10.
“Bảy năm gian nan trắc trở, Thiên nhi, rốt cuộc nàng đã trở về bên cạnh
ta rồi.” Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói nhỏ, trong giọng nói
tràn đầy sự thỏa mãn.
Hạ Thiên nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, khẽ nói: “Khi đó ta còn tưởng là
cái tên nam nhân kia. . . Vậy nên ta không dám đến gặp chàng, thật xin
lỗi . . . .”
“Vậy bây giờ, nàng sẽ ở bên cạnh ta một đời một kiếp, đúng không?”
“Đời đời kiếp kiếp ta đều muốn!” Hạ Thiên bá đạo nói, một đời một kiếp làm sao đủ?
“Haha, được.” Ân Tịch Ly mỉm cười. trên khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại tràn ngập tình ý ngọt ngào.
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, nóng đến kỳ lạ, loại cảm
giác này, giống như . . . giống như là uống phải xuân dược!
Nàng trợn mắt nhìn Ân Tịch Ly, khó tin nói: “Đại thúc, chàng, chàng, ly rượu vừa rồi . . . .”
Đáy mắt Ân Tịch Ly ánh lên tia lửa nóng, thế nhưng giọng nói vẫn luôn
rất dịu dàng, hắn khẽ lắc đầu cười: “Thiên nhi, không cần sợ hãi, đây
chỉ là thuốc trợ tình, không phải xuân dược. . . .”
Hạ Thiên đen mặt, cảm giác cả người nóng ran, mẹ nó, trợ tình . . . .
trợ cái bà nội chàng, vậy mà còn bảo không phải là xuân dược?
“Thiên nhi . . .” Ân Tịch Ly nghiêng người, hôn nàng từng chút từng chút một, nụ hôn nhẹ tựa như lông vũ: “Ta chỉ muốn cho nàng biết, bảy năm
trước, chúng ta đã ‘định tình’ như thế nào. . . .”
“. . .” Hạ Thiên rơi lệ, hoàn toàn không thể nói gì, hắn đây là muốn lặp lại cái chuyện đã làm với nàng bảy năm về trước sao . . . .
Nhưng mà, nàng không chịu nổi uy lực của thuốc, cũng nhiệt tình đáp lại từng nụ hôn của hắn, cùng hắn trầm luân.
Trong thoáng chốc, nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn vừa thở dốc, vừa nói một câu.
“Thiên nhi, ừm, giúp ta. . . . sinh một đứa bé . . .”
Trong phòng, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. (1)
Ngoài phòng, sương lạnh thấm bạc mái đầu.
— ——–
Chú thích
(1) Câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Đêm xuân ấm áp trong trướng phù dung (màn phù dung êm ái đêm xuân)
– Hoàn chính văn –