Vu Minh đi tới gần khách sạn của người mua bên Mỹ. nhưng ở nơi này người nước ngoài rất nhiều, người Mỹ cũng không có ít, vậy rốt cuộc kẻ nào mới là người mua hàng đây?
Hử? Chiếc taxi kia có vấn đề. Bình thường ở các khách sạn cao cấp thì bên ngoài thường có vài chiếc taxi, do mấy đứa nhóc hoặc là tự bản thân khách gọi, bọn họ sẽ theo đó mà chạy qua cửa khách sạn mà đón khách. Ở nơi đó sẽ có một người cầm đèn vàng để chỉ lối cho xe taxi đón khách.
Không thể phủ nhận, trên xe hơi chính là nơi giao hàng và kiểm hàng tốt nhất. Một người phụ nữ nước ngoài khoảng hơn ba mươi xuất hiện ở trước cửa khách sạn. Lần này cái xe taxi ở đầu hàng kia không hề từ tốn mà lao thẳng tới bên người phụ nữ kia. Cô ta bước lên ghế lái phụ, cho nên Vu Minh nghĩ rằng có vấn đề. Hiện giờ đã là mười giờ tối rồi, mà theo lý luận, người Mỹ, đặc biệt là phụ nữ đều thích ngồi ở hàng ghế sau, chứ không phải là lên ghế lái phụ.
Vu Minh gọi:
– Diệp Chiến, xe số XXX, hướng về phía đường Đông Thăng.
– Tới liền.
5 phút sau, ô tô của Diệp Chiến xuất hiện, Vu Minh vẫy, Diệp Chiến liền trực tiếp đánh xe qua khiến Vu Minh giật thót, có bằng lái không vậy má?
Chuối thông báo:
– Cam, Vu Minh bắt xe rồi, xe đang tăng tốc liên tục về phía đường Đông Thăng.
– Bám theo.
Vu Minh bất đắc dĩ, chuẩn bị gọi Đỗ Thanh Thanh lại đón mình, thì phát hiện ra ở cửa khách sạn lại có thêm một người nước ngoài. Người này khá là khẩn trương, trên tay có mang theo một cái vali nhỏ màu bạc, tay cầm khăn lau lau mồ hôi trên trán. Trên đầu đội một cái mũ, phía trước đeo một cặp kính khung vàng, tên da đen này liền nhanh chóng cúi đầu đi ra khỏi khách sạn, bộ dáng gấp gáp nói với người nước ngoài kia cái gì đó. Người kia khẽ gật đầu, cho nên gã da đen kia bắt lấy một cái xe đạp leo núi dựa ở bên ngoài khách sạn mà bắt đầu chạy đi.
Chẳng lẽ đây mới là chính chủ? Vu Minh báo về:
– Lý Phục, tới đón tôi.
– Ok.
Xe taxi ngừng ở bên cạnh người ngoại quốc kia, rồi hắn lên xe. Vu Minh cũng vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe thì bảo tài xế:
– Bác tài, làm phiền đuổi theo chiếc xe kia.
Tài xế nghi hoặc nhìn Vu Minh, Vu Minh cầm điện thoại lên báo tiếp:
– Lý đội, nghi phạm lên xe rồi.
Tài xế khởi động xe rồi hỏi:
– Thường phục à?
Vu Minh cười:
– Làm phiền rồi.
Tôi cũng không có nói là không phải nha.
Khoảng 20 phút sau, Vu Minh cảm giác không đúng, gọi cho Lý Phục:
– Lý đội, nghi phạm dường như muốn tới sân bay thì phải? Biển số xe XXXX.
– Cái gì Lý đội thế?
Lý Phục hỏi lại một câu:
– Tôi đuổi kịp rồi, mà Vu Minh này, cho dù có đuổi kịp thì làm sao ta bắt được đối phương đây? Chúng ta cũng không phải là cảnh sát mà.
– Bắt hay không còn phải nghe theo cấp trên chỉ thị xuống.
Vu Minh hỏi lại:
– Tra thử xem, chuyến bay về Mỹ là mấy giờ?
Lý Phục báo lại:
– Khoảng vào hai giờ.
…
Nghi phạm đã tới bàn đăng ký, nhưng cũng chưa vào bộ phận kiểm tra trước khi lên máy bay, mà vẫn diễn xuất cho đúng kiểu Mỹ, có thời gian thì lên quán cà phê ở tầng hai làm một ly cà phê.
– Á đù, một ly cà phê mà những 120 tệ cơ á.
Vu Minh run run nói:
– Anh đãi đi.
Lý Phục cười hỏi lại:
– Vu Minh này, tôi thấy ở Trung Quốc người ta hay giành giật nhau trả tiền mà, sao lần nào cậu cũng khiêm nhường thế?
– Linh tinh, lần trước mua Cô ca là tôi trả còn gì.
Vu Minh ngẫm lại:
– Khiêm tốn với hiếu khách cũng là do giá cả quyết định mà thôi.
Lý Phục cười, hỏi:
– Tay hắn vẫn không ngừng sờ cái vali thì làm sao bây giờ?
– Tôi đang nghĩ tới việc đụng phải người bán hàng để làm đổ cà phê lên người hắn, nhưng mà với sinh ý của quán này thì khó lắm. Vóc người của hắn, hẳn là thích ăn đồ ngọt.
Một ly cà phê mà thả những ba cục đường, chẹp, Vu Minh nhìn thực đơn, sau đó vẫy người phục vụ lại:
– Làm phiền đưa tới mỗi bàn trong đây một phần bánh dâu tây.
Người phục vụ sửng sốt.
Vu Minh tựa đầu vào vai Lý Phục, ngọt ngào nói:
– Hôm nay, chúng tôi sẽ qua Mỹ kết hôn.
Nhân viên phục vụ lạnh sống lưng, gật đầu:
– Dạ được.
Lý Phục cũng sởn hết cả tóc gáy, (ta buồn nôn a), Vu Minh tựa như con chim nhỏ nép mình vào bên người Lý Phục, Lý Phục nhỏ giọng nói:
– Ông tướng, buồn nôn quá đấy.
– Anh có thể thân thiết một tí được không?
Một đôi vợ chồng ngoại quốc, nhìn về phía Vu Minh và Lý Phục, giơ ly cà phê lên tỏ vẻ cám ơn và chúc phúc. Lý Phục cũng cố rặn ra một nụ cười tươi, đưa tay vuốt tóc Vu Minh, Vu Minh khẽ nói:
– Đừng có sờ, sắp ói rồi.
– Anh cũng thế, cưng à…
Lý Phục mỉm cười nói.
Bánh dâu tây được đưa lên, mục tiêu kia nhìn về phía Lý Phục với Vu Minh, thấy hai người này đang âu yếm thì cười, chúc phúc cho họ, rồi bỏ cái vali qua, cầm dao nĩa bắt đầu xử lý cái bánh.
Vu Minh gật đầu, Lý Phục liền chui vào nhà vệ sinh, đi qua người kia thì dùng tiếng Anh tiêu chuẩn Mỹ nói:
– Có phải là anh làm rơi tiền không?
– Ồ?
Người ngoại quốc kia quay đàu nhìn về phía mặt đất, thấy một tờ một trăm tệ liền nhặt lên:
– Cám ơn.
Sau khi ăn bánh ngọt xong, mục tiêu có vẻ giảm hồi hộp đi nhiều, đồ ngọt có công dụng giúp người khác bình tĩnh mà. Thuận tay sờ cái vali bên cạnh mình thì không thấy gì, quay lại nhìn cái vali đã không biết bay về phương nào rồi.
Đây là một dạng kinh điển, là thủ đoạn dạy ăn trộm đầy rẫy trên mạng. Một người chuyên tâm chơi game, để di động lên bàn. Có người đi qua nhắc nhở một câu là người này rơi cái gì đó. Khi người này quay người nhặt đồ thì bị một tên trộm khác đi qua thó mất cái điện thoại trên bàn, theo như định nghĩa của pháp luật thì đó là ăn cắp, nhưng xét theo phương diện thủ pháp thì đó là lừa đảo tiếp cận.
Lý Phục với Vu Minh vác cái vali ra khỏi sân bay. Lúc này có một chiếc xe hơi dừng trước mặt họ, lái xe bịt khẩu trang, đội mũ lao xuống, Vu Minh lập tức nhanh chân bỏ chạy, kêu với lại:
– Lý Phục, giữ lấy.
– Cái gì?
Lý Phục còn chưa hiểu thì lái xe đã đẩy hắn ra. Lý Phục cũng không phải là hàng mềm, cho nên bắt lấy tay đối phương, xong vật hắn ngã ra đất.
Lái xe rất kinh ngạc nhưng phản ứng nhanh, liền bò ngay dậy, bắt lấy Lý Phục, sau đó đánh hắn ngã xuống, Lý Phục trả lại một đấm thì bị lái xe tránh được. Hắn nắm áo Lý Phục mà ném về phía cái xe. Sau khi nhìn lại thì Vu Minh đã chen lên được xe buýt từ sân bay đi rồi. Lái xe lập tức bỏ qua Lý Phục, lao theo Vu Minh.
Sân bay của thành phố A ở vùng ngoại thành, phụ cận có không ít người dân sống, hơn nữa lại còn là thời gian giữa trưa cho nên người lên xe nhiều, lái xe thuận lợi chui lên được xe buýt.
Vu Minh chen vào sâu, thì lái xe cũng đi theo, sau đó hai người bọn họ kẹt lại một chỗ, lái xe đưa tay qua nói nhỏ:
– Đưa cái vali đây.
Vu Minh vươn tay trái, sờ vào đùi của một cô gái trẻ, sau đó nhanh chóng thu tay về. Cô gái giận dữ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một bàn tay đang ở bên đùi mình, không nói lời nào, ngẩng lên liền tát thẳng một cái rồi hét:
– Dám sờ chị mày à, có dê già!!!
Lái xe bụm mặt kêu:
– Không phải tôi.
Vu Minh:
– Tôi thấy là hắn sờ cô đó.
Cô gái lại tát thêm một cái, nhưng bị lái xe bắt được tay, chỉ là cái gáy hắn đã ăn một giày cao gót. Quay đầu lại thì bị một cô gái khác cho ngay một đấm vào mắt:
– Chị có đẹp thì mày cũng không được sờ loạn.
Ba cô em gái ở bên cạnh cũng động thủ, cầm túi với giầy đánh liên hồi. Lái xe ngồi xổm xuống ôm đầu, Vu Minh thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, thừa dịp có khoảng cách cũng nhòi chân vào đá cho mấy cái. Vì chính nghĩa a!
– Súng, hắn có súng.
Một cô gái hét lên.
Lái xe cầm súng đứng lên, mọi người đều lùi về sau.
Vu Minh kinh hãi, hô lên:
– Bác tài ơi, mở cửa cho mọi người chạy đi.
Xe buýt thắng gấp, lái xe hô lớn:
– Bà con chạy mau.