Vương Bài

Chương 39: Ân oán nhà giàu



– Đương nhiên là tìm viên kim cương rồi. Ân oán nhà giàu là phiền toái nhất. Năm anh chị em này bình thường đã không hòa hợp rồi. Nghe nói trong di chúc của ông cụ có một điều, nếu di sản thừa kế mà không còn thì có thể đổi thành tiền tệ cùng giá trị, lấy từ tài sản của những người con còn lại để bổ sung cho đủ. Viên kim cương kia vốn được để lại cho bạn của tôi, nếu không tìm thấy thì bốn người còn lại phải chi ra hai triệu. Hiện giờ cả bốn người này đều nghi ngờ bạn tôi lấy kim cương đi, sau đó lại đòi tiền từ bọn họ. Bởi vì căn cứ theo lời quản gia, hai giờ trước khi phát hiện thi thể ông cụ, bạn của tôi đang cãi nhau với ông ta trong mật thất.

Vu Minh nói:

– Chuyện này có thể mời cảnh sát tham gia, kiểm tra thi thể, giám định thời gian tử vong. Sau đó căn cứ thời gian nghi phạm rời đi mà kết luận.

– Anh nói đùa hả? Tám triệu mà muốn tiến hành kiểm tra thi thể? Những người này đều là tinh anh của xã hội, sao dám bắt ai.

Vu Minh buồn bực:

– Nhưng hiện giờ anh em phản bội không phải càng mất mặt hơn sao?

– Anh đầu đất à!

Hải Na giận:

– Kiểm tra thi thể sẽ khiến công chúng biết, chỉ vì hai triệu mà xích mích với nhau ai biết?

Vu Minh giật mình, muốn có cả đền thờ và kỹ nữ đây mà.

Lúc này có rất nhiều người đang ở vườn sau của biệt thự, nơi đây bày biện nhiều ghế dựa, còn có một chiếc quan tài thượng đẳng làm lạnh chạy bằng điện. Vu Minh nhìn quan tài mà thở dài. Chiếc quan tài này thôi cũng đủ cho hắn mua một căn phòng mười mét vuông rồi. Nghĩ tới sẽ đưa chiếc quan tài này vào hỏa táng, Vu Minh bỗng thấy thương cảm.

– Anh được hay không?

Hải Na nhìn Vu Minh, hỏi.

– ….

Vu Minh còn lâu mới trả lời câu hỏi đàn ông có được hay không như vậy.

– Vị này là quản gia, đây là lái xe, người làm vườn…

Hải Na giới thiệu người làm thuê trong biệt thự, sau đó năm người con đang vừa lau nước mắt vừa nói chuyện với người thân. Cuối cùng cô ta hỏi:

– Có phát hiện gì không?

– Năm người con này có ít nhất hai bà mẹ.

– Oa, thế mà anh cũng đoán được?

Hải Na kinh ngạc:

– Là ba người mẹ. Anh cả anh hai cùng một mẹ, anh ba anh bốn là cùng một mẹ, còn người phụ nữ bên cạnh bạn tôi kia chính là mẹ của anh ấy.

– Thêm bà vợ cả đã chết kia là bốn người?

– Ê này, tôi bảo anh tìm kim cương hay điều tra ngoại tình?

Vu Minh không thèm trả lời, chỉ nói:

– Đi xem mật thất.

Mật thất nằm trong thư phòng, phía sau một tủ sách có thể di chuyển. Bên trong rộng chừng năm mươi mét vuông. Có một bàn làm việc, trên tường có treo nhiều ảnh chụp. Xem những ảnh chụp này có thể hiểu kết cấu và lịch sử của gia đình này. Toàn bộ đều là ảnh gia đình, ảnh chụp năm đứa con từ lúc còn bế ẵm cho tới khi trưởng thành. Nhưng không có ảnh của mẹ bọn họ. Ở vị trí chính giữa treo ảnh kết hôn trông rất cũ. Hải Na nói:

– Đây là người vợ cả.

– Nếu tôi đoán không sai, kim cương vốn để trên chiếc bàn bên dưới bức ảnh kết hôn này?

– Ừ, cái bàn này vốn để đặt di vật của bà vợ cả. Bà ấy qua đời năm bốn mươi tuổi. Nghe nói người đàn bà này không hề đơn giản. Giang sơn mà ông cụ đánh chiếm được có tám phần là công lao của bà ta. Nhưng lại không thể mang thai. Những người phụ nữ kia đều là bà ta chọn lựa làm tiểu thiếp cho ông cụ.

Vu Minh hỏi:

– Mối quan hệ giữa ông cụ và những người con thế nào?

– Quan hệ không tệ, nhưng ông ta rất ghét mẹ của bọn họ.

Vu Minh nói:

– Dựa theo phán đoán bước đầu của tôi, trong ba người mẹ kia, chắc chắn có một người đã khiến bệnh tim của ông cụ phát tác.

– Lý do.

– Kim cương đi theo vòng cổ, nếu là trộm cướp thì đã lấy đi hết rồi. Kéo đứt vòng cổ, có thể là do xảy ra tranh chấp. Bà nào yêu ông cụ nhất?

– Làm sao tôi biết được?

Hải Na phất tay nói:

– Mà đừng có làm loạn thêm nữa, tìm viên kim cương quan trọng nhất.

– À…

Vu Minh nhìn Hải Na, cười.

– Cái vẻ mặt gì đây? Cẩn thận không tôi tẩn cho đấy.

– Có người chột dạ.

Vu Minh đi dưới bức ảnh kết hôn:

– Nếu tôi đoán không sai, mẹ của bạn cô yêu ông cụ nhất.

– Anh… anh nói bậy.

Vu Minh nói:

– Nghe nói ai đó ghét nhất là bị dối trá.

Kỳ quái, nếu hai người cãi nhau, vì sao vòng cổ còn được đặt nguyên vẹn trong hộp, mà lại chỉ thiếu viên kim cương? Giả thiết rằng nếu thật sự một người mẹ nào đó vì yêu thành hận làm ra, như vậy sẽ không chỉ vì một viên kim cương tám triệu. Không logic.

– Ồ?

Vu Minh ngồi xổm xuống nhìn thùng rác dưới bàn làm việc, ngẩn người.

– Ồ cái gì?

Hải Na cũng ngồi xổm xuống, thò đầu nhìn.

Vu Minh quay đầu:

– Hải đại tiểu thư, một mình tôi điều tra là được rồi.

– Tôi… tôi lo lắng chứ sao. Nơi đây có rất nhiều thứ quý giá. Lỡ mất đi thì tôi có thể làm chứng.

– Quả nhiên.

Vu Minh gật đầu.

– Quả nhiên gì cơ?

– Không có gì.

Hải Na cấu cổ Vu Minh, đầu lại đụng vào bàn làm việc, vội bỏ Vu Minh, xoa đầu. Vu Minh gật đầu:

– Quả nhiên.

Hải Na giơ hai tay lôi Vu Minh ra khỏi gầm bàn, sau đó hung ác hỏi:

– Quả nhiên cái gì?

Vu Minh không hề chớp mắt nhìn Hải Na:

– Nếu cô không nói với tôi quả nhiên cái gì, tôi sẽ đem quả nhiên cái gì mà tôi nghĩ nói cho bọn họ.

– Là anh luôn miệng nói quả nhiên chứ.

Vu Minh lau mặt:

– Cô đang phun mưa xuân kìa.

Hải Na im lặng một lát:

– Nếu anh nói cho tôi, chuyện hôm qua tôi sẽ bỏ qua cho.

– Vậy còn chuyện cô vứt bộ âu phục của tôi vào thùng rác thì sao?

– Thì mua bộ mới cho là được chứ gì.

Hải Na liếc hai bên, trông có vẻ thậm thà thậm thụt.

– Là mẹ người bạn của cô cãi nhau với ông cụ, ông cụ chết rồi, bạn của cô quá kinh hoảng, bởi vì bà ta không được chào đón, tôi nghĩ hẳn là người bị xa lánh nhất. Trái lại, bạn của cô hẳn là người con mà ông cụ yêu thương nhất. Đáng lẽ ông cụ tái phát bệnh tim, như vậy hỏa táng là xong việc. Nhưng kim cương bỗng nhiên mất. Mẹ bạn của cô và ông cụ tranh cướp viên kim cương, cho nên sợ sự thật này bại lộ. Bởi vì theo tôi được biết, mẹ người bạn của cô khiến ông cụ tái phát bệnh tim, có tiếp xúc cơ thể, như vậy tội danh chính là tội vô ý khiến người tử vong, lại còn đánh mất tư cách kế thừa gia sản. Tôi tin rằng ông cụ cho mỗi bà mẹ một khoản phí dưỡng lao vô cùng xa xỉ.

Vu Minh nói:

– Cho nên cô liền tới tìm tôi nhờ tìm viên kim cương, lại giám thị tôi, còn nói dối nữa. Đó chính là vì che giấu chuyện cô cũng biết chân tướng.

– Ha ha, anh đang nói bậy bạ gì vậy.

Hải Na gượng cười buông Vu Minh ra, cầm lấy một quyển sách trên bàn, dùng sức xé thành hai nửa:

– Có biết kết cục của nói linh tinh là gì không?

– Biết chứ, nên không cần uy hiếp, tôi tự có đạo đức nghề nghiệp của mình. Nếu ủy thác tôi tìm kim cương mà không phải tìm hung thủ, như vậy tôi sẽ chỉ tìm kim cương.

Sợ cưng rồi, hôm qua anh bị dí súng vào gáy, nhưng vẫn còn đi tiểu được nhé.

Hải Na nặn ra một nụ cười, vỗ về khuôn mặt Vu Minh:

– Ngoan, đừng có nói lung tung.

Bà nó chứ, Đỗ Thanh Thanh tiến cử vị tiến sĩ Lý Phục, nhưng mình đã từ chối. Lại đề cử tên có tiền án Nghê Thu, vẫn bị mình từ chối, vì sợ hai người họ nhìn ra chân tướng. Ai ngờ chọn kẻ này cũng không may mắn tránh được. Nàng ta lại chẳng hề tự trách khả năng diễn xuất của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.