Vương Bài

Chương 160: Nghi ngờ lấy cắp



Hải Na, Đỗ Thanh Thanh, Vu Minh và một cô gái trông khá xinh xắn nữa. Hải Na vừa xáo bài vừa nói:

– Đây là Điền Vân, thư ký của em trai tôi. Đây là Vu Minh, đối tác của công ty thám tử Tinh Tinh.

– Xin chào.

Vu Minh nhìn Hải Na, hắn trở thành đối tác từ khi nào vậy? Hoặc cũng có thể nói như vậy, bởi hắn có 10% cổ phần. Nhưng nếu nói như thế, hắn mua cổ phiếu của Microsoft thì có nghĩa hắn là đối tác của Microsoft chăng? A… Chơi khó nhau rồi, rõ ràng đây là kéo mình đi xem mắt mà.

Hải Na nói:

– Ôi chao, Thanh Thanh tới giúp tôi cái, tuột móc rồi.

– Ừ.

Đỗ Thanh Thanh và Hải Na dùng lời nói dối cấp vô cùng thấp như vậy để bước đi, chẳng hề do dự.

Điền Vân nói trước:

– Chị Hải Na nói anh Vu Minh rất có nghiên cứu về văn học.

Hải Na ơi là Hải Na, cô có thể dùng lời nói dối nào mà tôi có thể làm cho trọn vẹn không đây? Cơ mà hình như mình đúng là tốt nghiệp khoa văn thật. Nhưng dù tốt nghiệp cái đó, hắn lại chẳng biết gì về văn cả. Vu Minh lễ phép nói:

– Có xem qua.

– Vậy anh thích đọc sách gì?

– Sách của Shakespeare, còn có các tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng như Cuốn Theo Chiều Gió, rồi Hội Chợ Phù Hoa.

Bốn năm không phải là không được gì, anh đây chỉ biết được tên của mấy cuốn nổi tiếng, ngay lúc ấy còn xé luôn chứng nhận tốt nghiệp. Nhưng cũng chỉ là thế, Vu Minh lập tức chuyển đề tài:

– Nghe Hải Na nói, cô thường hay luyện tập âm nhạc, nhất là đàn dương cầm, kia phải nói là âm thanh của thiên đường.

Đây không phải là xem mắt sao, sao thành trận so đấu thổi phồng nhau rồi?

Điền Vân sửng sốt:

– A, tôi không biết chị Hải Na còn biết chuyện này. Anh có suy nghĩ gì về âm nhạc?

Vu Minh cười:

– Cả đời này tôi không hiểu khuông nhạc là gì, tung xưng Mạnh bá cũng uổng phí.

– Âm nhạc tới từ tâm linh, không liên quan tới khuông nhạc.

Điền Vân khách sáo một câu rồi hỏi:

– Anh là người nơi nào?

– Thành phố B.

Xong rồi, bắt đầu tra hộ khẩu, xem ra cô nhóc này có ấn tượng không tệ với mình. Bạch Tiêu San đi qua, mỉm cười với Vu Minh. Vu Minh nhìn theo bóng dáng cô ta không chớp mắt, lẩm bẩm:

– Cặp giò ngon quá đi.

– Xin lỗi, tôi đi toilet chút.

Một câu tự hủy hình tượng của Vu Minh lập tức thu được hiệu quả, Điền Vân sử dụng “Bỏ chạy đại pháp” thường sử dụng trong các cuộc xem mắt. Dựa theo suy đoán của Vu Minh, Điền Vân sau khi đi ra khỏi toilet thì sẽ nhận được một cú điện thoại, sau đó chạy. Điền Vân còn chưa trở lại, Bạch Tiêu San đã trở lại trước.

– Có phiền nếu Tiêu San ngồi xuống không?

Bạch Tiêu San hỏi.

– Tất nhiên là không rồi.

Vu Minh nói:

– Nhưng vẫn thiếu hai người nữa.

Bạch Tiêu San khẽ cười, cầm lấy một quân mạt chược trên bàn, nói:

– Đỗ lão tiên sinh nói rằng ông ấy rất thưởng thức anh.

Vu Minh nói:

– Cô đừng nghe ông ta nói linh tinh, thưởng thức tôi mà đá tôi khỏi công ty?

Bạch Tiêu San hỏi:

– Mạt chược này có phải chữ phồn thể không? Đây là chữ gì?

Vu Minh nói:

– Chữ phát, phát trong phát tài.

Bạch Tiêu San cười:

– Như vậy chắc hẳn mọi người rất thích bài này.

Như có ý gì đó? Không thèm quan tâm. Vu Minh nói:

– Ừm, không thì tôi dạy cô chơi mạt chược nhé.

Bạch Tiêu San nhìn Vu Minh một hồi rồi nói:

– Thôi, gặp lại sau.

– Chào cô.

Đỗ Thanh Thanh và Hải Na trở về, hai người lập tức lên giọng dạy bảo:

– Có nhầm không vậy? Cậu nhìn đứa khác cũng được, nhưng sao lại đi phát biểu ý kiến hả?

Vu Minh nói:

– Các cô có nhầm không hả? Tôi không đồng ý liền kéo tôi tới xem mắt? Tôi còn là đối tác?

Hải Na nói:

– Này Vu Minh, bớt khôn vặt đi có được không? Chúng tôi đây là có ý tốt.

– Hai nữ thanh niên lớn tuổi thay tôi…

Vu Minh sáng suốt ngậm miệng lại bởi hắn cảm nhận được hai luồng sát khí đang dâng lên, Vu Minh hô:

– Lý Phục, tới chơi mạt chược.

Lý Phục chính là cây gậy Như Ý, có anh ta ở đây, dường như con mẹ đàn ông đều sẽ thùy mị hơn mấy phần.

Lý Phục bước tới, bốn người bắt đầu chơi mạt chược. Có ván thắng, có ván thua, không khí cũng khá hài hòa. Mãi cho tới khi Hạ Tri Vũ kích động khập khiễng bước ra từ trong biệt thự, tới thì thầm với Đỗ tiên sinh. Vu Minh nhìn thoáng qua, đánh ra một quân:

– Có trò hay để xem rồi.

– Trò gì?

Đỗ Thanh Thanh ăn một quân.

Hải Na bất mãn:

– Vu Minh, có phải anh cố ý thả bài không thế?

– Dù có thả hay không thì ván này cũng chơi không xong.

Vu Minh từ từ nói.

Quả nhiên, Đỗ tiên sinh đi tới, hỏi:

– Nãy có ai đi toilet không?

Vu Minh hỏi:

– Toilet nữ?

Đỗ tiên sinh kinh ngạc:

– Sao cậu biết?

Vu Minh nhìn Lý Phục:

– Tôi không đi.

Lý Phục vội nói:

– Tôi cũng vậy.

– Chúng tôi có đi.

Hải Na và Đỗ Thanh Thanh cùng trả lời.

– Có nhìn thấy chiếc vòng tay này không?

Đỗ tiên sinh lấy điện thoại ra, trên có ảnh của Hạ Tri Vũ, mà bên tay có đeo một vòng tay có gắn đầy kim cương màu đen. Đỗ tiên sinh nói:

– Viên kim cương này được gọi là Ngôi sao trong đêm.

Lý Phục kinh ngạc nói:

– Kim cương đen.

Bốn người khác nhìn Lý Phục, Lý Phục bèn giới thiệu:

– Kim cương đen vô cùng hiếm thấy, chỉ có một ít ở Trung Phi và Brazil. Nam Phi thì có cực ít. Các nhà khoa học cho rằng, kim cương đen là nguồn gốc của vũ trụ. Có thể nói kim cương đen là quý tộc của kim cương.

Đỗ tiên sinh nói:

– Ngôi sao trong đêm này được cắt ra từ kim cương nguyên viên, gia công thành vòng tay, là di vật mà bà ngoại Hạ Tri Vũ để lại cho cô ấy, không chỉ có giá trị cao, mà còn là quà kỷ niệm nữa. Ở những trường hợp không quan trọng thì Tri Vũ sẽ không đeo, lúc đi toilet, cô ấy bỏ xuống để vào bồn rửa tay, qua hơn một giờ sau mới phát hiện không thấy đâu. Tôi nghĩ người hôm nay có thể tới đây đều là người một nhà, cho nên muốn hỏi mấy người có nhìn thấy hay không?

Vu Minh hỏi:

– Vòng tay đó đáng giá bao nhiêu?

– Đại khái khoảng bốn triệu đô la Mỹ.

– Oa!

Vu Minh thán phục một tiếng, rồi đưa ra một tờ danh thiếp, nói:

– Công ty Tinh Tinh tận tình phục vụ ngài, chỉ cần 10% hoa hồng.

Quen biết đám tỉ phú cũng có chỗ hay, ba năm không khai trương, nhưng đã khai trương là ăn ba năm.

Đỗ Thanh Thanh xấu hổ, vội đè tay Vu Minh:

– Tiền cái gì chứ…

Vu Minh nói:

– Chuyển khoản cũng được. Công ty tôi cung cấp tài khoản giao dịch của ngân hàng Thụy Sĩ. Lý Phục, anh thấy sao?

Đỗ Thanh Thanh vội nói:

– Vu Minh, đừng làm rộn. Đỗ tiên sinh đối đãi không tệ với công ty chúng ta.

Vu Minh hỏi:

– Là Đỗ tiên sinh làm mất vòng tay?

– …

Đỗ Thanh Thanh sửng sốt.

– Đỗ tiên sinh thích nhất là kết bạn, toàn bộ nhân vật nổi tiếng, mỹ nữ xinh đẹp, các ông chủ ở khắp thành phố A này đều là bạn của Đỗ tiên sinh. Đỗ tiểu thư, sau này liệu chúng ta có còn làm ăn gì không?

Vu Minh hỏi.

Đỗ tiên sinh giảm tiếng xuống:

– Vu Minh, thế hơi bị ác đấy nhé. Mở miệng cái là đòi bốn trăm nghìn đô la?

Vu Minh nói:

– Không tìm thấy không thu một xu.

Đỗ Thanh Thanh nhìn Lý Phục, Lý Phục bèn nói:

– Tuy tôi cảm thấy Vu Minh có vẻ đục nước béo cò, nhưng Vu Minh nói rất có lý. Nếu Đỗ tiên sinh bị mất vòng tay, chúng tôi giúp ngài tìm kiếm là điều đương nhiên. Nhưng bạn của Đỗ tiên sinh… Tôi thấy Đỗ tiên sinh có nên thương lượng qua với Hạ tiểu thư hay không.

Hải Na nói:

– Tôi thấy Vu Minh nói không sai, chúng tôi với Hạ Tri Vũ có phải bạn bè gì đâu. Hạ Tử bình, thôi cứ báo cảnh sát đi.

– Ngày hôm nay mà cô bảo tôi báo cảnh sát?

Đỗ tiên sinh nhìn nhìn hai bên, thấp giọng nói:

– Tôi đi tìm Lưu Mãng.

Vu Minh nói:

– Đỗ tiên sinh, tôi gợi ý cho ngài một lần miễn phí đây.

– Hử?

Vu Minh nói:

– Người ở đây đều là của Đỗ thị quốc tế và tập đoàn Lâm Hải, ngài là đại ca của Đỗ thị quốc tế, mà Lâm Hà Y là đại tỷ của tập đoàn Lâm Hải. Nếu ngài thương lượng với Lâm Hà Y thì có thể thuận lợi giấu ba ông già mà tiến hành điều tra.

– Ừ!

Đỗ tiên sinh gật đầu, đi được vài bước thì liếc thấy bàn mạt chược, lại lộn trở lại, hạ giọng nói:

– Bớt chút, năm mươi nghìn Nhân dân tệ.

Vu Minh nghiêm túc nói:

– Bốn trăm nghìn đô la Mỹ.

Đỗ tiên sinh căm hận bước đi.

Hải Na dạy dỗ Vu Minh:

– Năm mươi nghìn Nhân dân tệ là không hề ít đâu nhé Vu Minh.

Vu Minh không nói lời nào, xáo hết chỗ mạt chược kia:

– Mọi người coi, đó là toilet mà hôm nay nhân viên phục vụ, ở bên ngoài biệt thự. Còn đây là toilet cho khách sử dụng, ở bên trong biệt thự. Ngoài một số khách ra thì ai sẽ để ý bốn trăm nghìn đô la chứ. Nếu muốn điều tra khách thì chắc chắn sẽ khiến ba ông già chú ý, mà một khi khiến bọn họ chú ý thì bốn trăm nghìn đô la chẳng là gì.

Lý Phục hỏi:

– Lỡ như Lưu Mãng tìm ra thì sao?

– Khả năng này là rất nhỏ, Lưu Mãng không dám đắc tội những người ở đây.

Vu Minh nói.

Lý Phục nhìn Vu Minh:

– Có phải cậu có ý kiến gì rồi không?

Vu Minh lắc đầu:

– Anh lo trinh thám, tôi chuyên chụp ảnh ngoại tình, anh đối phó đi.

Lý Phục mồ hôi chảy ròng ròng:

– Nhưng không thể báo cảnh sát, tôi lại không thể lấy vân tay, phá án thế nào đây?

Nói tới đây thì Lưu Mãng vào cuộc. Gã ngồi xuống hỏi Hạ Tri Vũ, Đỗ lão tiên sinh nhìn thấy Lưu Mãng liền cảm thấy không thích hợp, vì thế gọi Lâm Hà Y tới. Lâm Hà Y nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Đỗ lão tiên sinh nghe. Đỗ lão tiên sinh gọi Đỗ tiên sinh tới, mắng cho một trận. Đỗ tiên sinh nhìn Vu Minh, Vu Minh chỉ cười. Thông qua Lâm Hà Y khiến ba ông cụ kia biết chuyện đã xảy ra trước.

Vu Minh khẽ nói:

– Tôi quyết định tăng thù lao lên một triệu đô la Mỹ… Đừng nhìn tôi như vậy chứ, chỉ đùa thôi mà.

Giống như mình ôm hết vào ấy, tất cả mọi người đều có phần, mà mình được có một chút hà.

Đỗ lão tiên sinh để nhân viên đi ra ngoài trước, sau đó mời khách khứa vào trong biệt thự. Đỗ lão tiên sinh nhìn các vị khách rồi nói:

– Thật xin lỗi, đã xảy một chuyện khiến người ta không được vui vẻ gì. Tôi muốn hỏi, có ai nhặt được một chiếc vòng tay có khảm kim cương đen không?

Đỗ lão tiên sinh thấy mọi người không động tĩnh gì thì nói:

– Như vậy đi, nếu ai nhặt được thì tìm cơ hội đặt ở một chỗ dễ thấy. Đỗ thị quốc tế mời mọi người phối hợp điều tra.

Lâm lão tiên sinh nói:

– Tập đoàn Lâm Hải cũng như vậy, ai khiến chúng tôi đón cái Tết không vui, tôi cho người đó khỏi ăn Tết. Ngọc Trân, bà đưa túi cho công ty Vạn Sự Thông đi.

Ngọc Trân là vợ của Lâm lão tiên sinh, xuống đao với vợ mình trước tiên, ai dám ý kiến gì nữa. Năng lực làm việc của Lâm lão tiên sinh xuất sắc hơn Đỗ lão tiên sinh rất nhiều. Đỗ lão tiên sinh am hiểu nhất là nhìn người và dùng người, chứ năng lực bản thân lại không được. Lâm lão tiên sinh chỉ nhờ vào vài câu nói liền khiến việc điều tra có thể thuận lợi tiến hành.

Vợ của Lâm lão tiên sinh và Hải lão tiên sinh đều không tỏ ra bất mãn gì, đều để túi xách lên trên bàn. Lưu Mãng liên tục gật đầu:

– Xin lỗi, xin lỗi.

Đoạn cùng Trương Long đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra các thứ trong túi. Kiểm tra xong, Lưu Mãng mời các bà sang một bên, ngầm nói chuyện.

Vương Triều đang nói chuyện với người phục vụ rượu, bởi muốn đi toilet là phải đi qua trước mặt người phục vụ rượu. Người đi toilet sau Hạ Tri Vũ là những người đáng nghi nhất.

Vu Minh chuyển bật lửa trong tay, nhìn Hạ Tri Vũ. Hạ Tri Vũ tỏ ra đau lòng và hối hận, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn mọi người. Mà quan sát khách khứa thì không có ai tỏ ra khẩn trương kiểu “tôi là kẻ trộm”. Nghê Thu khẽ nói:

– May tôi là nam, không thì chắc khai đao với tôi mất.

Lý Phục nói:

– Nghê Thu, tôi thấy anh cứ như vậy là không tốt.

Vu Minh lại nói:

– Tôi cảm thấy Nghê Thu nói tới điểm then chốt, cho dù có trộm thì cũng không cách nào khẳng định được Hạ Tri Vũ sẽ để vòng tay trên bồn rửa tay, đây chỉ là một vụ phạm tội ngoài ý muốn. Đa số người ở đây không có kinh nghiệm về phản thẩm vấn, Lưu Mãng chỉ nói chuyện riêng như vậy, rất có thể sẽ đạt được hiệu quả.

Lý Phục thắc mắc:

– Đa số? Hình như ở đây không có người nào là có kinh nghiệm phản thẩm vấn cả.

Vu Minh nói:

– Có một người.

Lý Phục hỏi:

– Là ai?

Vu Minh đáp:

– Bạch Tiêu San.

– ….

Nghê Thu khẽ nói:

– Bạch Tiêu San? Nghe nói thu nhập của cô ta mỗi năm phải hàng triệu ấy, nhưng so với cái vòng tay kia… cô ta phải oằn lưng ra kiếm hai mươi mấy năm. Có khi thật sự là cô ta ấy chứ.

Vu Minh nói:

– Tôi không cho rằng là cô ta làm, cô ta càng có cách phát tài ổn thỏa hơn.

Vương Triều nói chuyện xong với người pha chế rượu, đi tới thì thầm vào tai Lưu Mãng một phen. Lưu Mãng nhìn về phía khách, răng có phần nhức nhức. Gã cân nhắc một lúc rồi vẫn đi lên trên bục nói:

– Phiền cô Bạch Tiêu San, Điền Vân, Hải Na và Đỗ Thanh Thanh.

Bốn cô gái đều ngồi ở khu dành cho khách nữ, hơn nữa đều cùng một bàn. Bốn người nhìn nhau, rồi cùng đi tới trước bục, để túi xách của mình lên bàn.

Đầu tiên là Bạch Tiêu San, xem ra Lưu Mãng cũng cho rằng Bạch Tiêu San là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng kiểm tra xong thì không phát hiện bất cứ cái gì. Tiếp theo là Điền Vân. Điền Vân chỉ là thành phần tri thức bình thường, khả năng thấy hơi tiền liền nổi máu tham là rất cao, nhưng cũng không có. Hải Na thì mọi người cho rằng không có khả năng, quả nhiên không có.

Nhưng điều khiến mọi người tròn mắt là Lưu Mãng lấy được chiếc vòng tay Ngôi sao trong đêm từ túi xách của Đỗ Thanh Thanh.

– Cái gì?

Vu Minh, Nghê Thu và Lý Phục đều đứng bật dậy. Điều này… hoàn toàn không khoa học. Không chỉ Đỗ Thanh Thanh, mà Lưu Mãng cũng cực kỳ kinh ngạc. Gã hiểu rất rõ Đỗ Thanh Thanh, tuy khó chịu với cô ta, nhưng gã không hề nghi ngờ gì Đỗ Thanh Thanh cả. Điều tra bốn người này là vì người pha chế rượu đã báo tên như vậy.

Hải Na lập tức chặn trước người Đỗ Thanh Thanh:

– Không phải là Thanh Thanh. Lúc ấy chúng tôi cùng vào toilet, vốn chẳng nhìn thấy ngôi sao ngôi xiếc gì hết. Chắc chắn có người vu oan.

Hải lão tiên sinh sầm mặt lại:

– Hải Na, câm miệng.

Hải Na quát lên:

– Ông câm miệng. Tôi đảm bảo không phải Thanh Thanh làm.

Đỗ Thanh Thanh nói:

– Tôi thật sự không biết.

Tiếng nghị luận vang lên. Vu Minh nhìn lên trên bục, Đỗ lão tiên sinh tỏ ra không tin, Lâm lão tiên sinh và Hải lão tiên sinh thì nửa tin nửa ngờ. Nhưng có ba ông già ở đây nên người bên dưới chỉ thì thào bàn tán với nhau, không ai dám hỏi.

Lý Phục đột nhiên bước lên trước:

– Tôi có chứng cớ chứng minh Đỗ tiểu thư không phải kẻ trộm.

Lưu Mãng hỏi:

– Chứng minh thế nào?

Lý Phục nói:

– Mười phút trước khi chuyện xảy ra, cũng chính là tầm bốn giờ năm mươi phút, Hải Na có mở túi của Đỗ Thanh Thanh ra tìm giấy ăn. Tôi và Vu Minh đều nhìn thấy, Hải Na có vẻ vội nên đã đổ hết tất cả đồ trong túi ra. Nếu như có vòng tay thì dù chúng tôi không phát hiện, Hải Na cũng sẽ thấy.

Lý Phục nói:

– Lý Phục, anh biết rõ đây vốn không phải chứng cứ gì.

Lý Phục hỏi:

– Lý Phục, vòng tay này được để ở vị trí nào trong túi?

Lưu Mãng nói:

– Ngay gần miệng túi, mở ra là thấy.

Lý Phục hỏi:

– Thử hỏi, nếu Đỗ tiểu thư quả thực trộm vòng tay này, sao có thể đặt ở chỗ dễ nhìn thấy như vậy?

Lưu Mãng nói:

– Lý Phục, anh đây là luật sư cãi láo. Cá nhân tôi đánh giá một câu thế này, Đỗ tiểu thư không phải người chuyên nghiệp, cho nên phạm sai lầm cấp thấp cũng là điều có khả năng.

– Anh có ý gì?

Hải Na giơ tay chỉ vào Lưu Mãng.

– Hải Na.

Hải lão gia tử quát lên.

– Im đi.

Hải Na trực tiếp quát lại.

Đỗ Thanh Thanh vội kéo Hải Na lại:

– Cậu đừng gây thêm rắc rối nữa, đi về trước đi.

Đỗ lão tiên sinh nói:

– Mọi người xin hãy thoải mái vui chơi, đây chắc chắn có hiểu lầm gì rồi. Thanh Thanh, theo ta tới tầng hai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.