Truyện đang trong giai đoạn sửa và viết lại toàn bộ.
Mời bạn quay lại vào ngày 30 tháng 2 năm 2016. Tks!
Những rặng san hô liên tiếp nối đuôi nhau nhấp nhô trên mặt biển. Chúng như hòa mình vào làn nước trong xanh, dịu mát, món quà đặc biệt của thiên nhiên ban tặng. Chúng bao quanh một hòn đảo rộng lớn, có cồn cát trắng mịn, và hàng dừa xanh bao phủ diềm lục địa. Thi thoảng một vài con sóng lăn tăn dạt bờ, đưa đến đây vài con vật nhỏ bé, xinh xắn… Gió hiu hiu thổi, dường như quanh năm suốt tháng không thay đổi, mãi vẫn là cơn gió hiền hòa, man mát, dịu nhẹ.
Đảo Khoa Học, từ xưa đến nay vẫn luôn được thiên nhiên ưu ái, ban tặng cho vẻ đẹp vô cùng, vô tận, đẹp hơn bất cứ nơi nào trên Trái Đất.
Trái ngược với sự tự nhiên hoang dã phía bên ngoài thì bên trong là một thế giới do con người làm chủ hoàn toàn…
Một thế giới tươi đẹp, với rất nhiều những hàng cây, những bông hoa được cắt tỉa, chăm chút cẩn thận từng li từng tý, qua bàn tay cực kỳ khéo léo và chuẩn xác của những chú robot làm vườn.
Giao thông hiện đại, được hình thành từ những con đường nhiều tầng, rất rộng và lớn. Mặt đường được làm bằng chất liệu cacbon narbyne trong suốt(một loại chất liệu cabon tổng hợp siêu bền, và rất cứng) cực kỳ mịn màng, lại được phủ lên lớp kính siêu cường lực bóng nhoáng. (Loại kính cường lực chuyên dụng để làm đường, có độ ma sát cao hơn nhựa đường truyền thống).
Toàn bộ đảo Khoa Học có tới 1000 cây trụ cao 1000 mét, được phân bố dải rác khắp nơi. Chúng có nhiệm vụ điều hòa, giúp cho nhiệt độ luôn ở mức tiêu chuẩn 25 độ c, và lọc không khí khỏi khói bụi, khí độc… đồng thời tạo màng bảo vệ ngăn cản độc tố từ bên ngoài xâm nhập vào.
Trong đảo có vô số công trình kiến trúc nổi tiếng, là nơi làm việc, vui chơi giải trí, ăn uống, mua sắm, nghỉ ngơi của các nhà khoa học, cư dân và du khách.
Trong đó phải kể tới Viện Công nghệ Tech Media Center, viết tắt là TMC. Nó có khuôn viên rộng tới 360 000 ha, đây là công trình kiến trúc lớn nhất và quan trọng nhất của đảo Khoa Học. TMC, là trung tâm nghiên cứu và phát triển toàn bộ kiến thức hiện có, sẽ có của loài người…
Trong phòng viện trưởng, tiến sĩ vật lý Jack, người đứng đầu đảo Khoa Học đồng thời cũng là viện trưởng. Anh đang tất bật, cặm cụi với ba chiếc màn hình vi tính trong suốt, anh hết quay ngang rồi lại quay dọc trông khá là vất vả.
Nguyên nhân là vì anh đang nghiên cứu một loại hạt nguyên tử mang tên Higgs, con người vẫn hay gọi nó là “hạt của Chúa”. Anh cho rằng, trong vụ nổ Big Bang, hạt Higgs và phản hạt vật chất, hạt vật chất được cho là ba loại hạt chính góp phần tạo nên Vũ Trụ. Mặc dù khái niệm hạt Higgs còn khá mơ hồ, nhưng trước đó vào năm 2012 trong máy gia tốc hạt Large Hadron Collidercủa phòng thí nghiệm hạt nhân Conseil Européenne pour la Recherche Nucléaire(Tổ chức nghiên cứu nguyên tử châu Âu, viết tắt là CERN) các nhà khoa học đã chứng minh được sự tồn tại của hạt Higgs, dù nó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi 1 zepto giây.
Nếu thật sự tìm ra được hạt của Chúa, con người sẽ có một bước tiến thần kỳ trong lĩnh vực năng lượng nguyên tử. Bởi đây là loại hạt có nguồn năng lượng tối thượng, khi được kích hoạt nó sẽ tỏa ra nguồn năng lượng gấp 1 tỷ lần phản hạt vật chất.
Trong khi nguồn năng lượng được giải phóng ra từ phản hạt vật chất sẽ lớn hơn 10 tỷ lần so với phản ứng hóa học oxy-hydro, và hơn 1000 lần so với phản ứng hạt nhân. Có thể hiểu nôm na là nó có sức mạnh gấp 1000 lần bom nguyên tử. Loại vũ khí đã từng một thời gây chấn động, khiến cả thế giới khiếp sợ, khi còn trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai.
Nghĩ đến đây lòng anh vui mừng không thể tưởng tượng nổi cái ngày cả thế giới vinh danh anh, người đầu tiên thực sự tìm ra cách tạo nên hạt của Chúa. Nhưng suốt một năm dài đằng đẵng đã trôi qua, anh thật sự vẫn không cách nào tìm ra được loại hạt thần thánh này.
Nguyên một đêm thức trắng, khoảng thời gian đó đã vắt kiệt gần hết năng lượng của anh, nó khiến cái bụng của anh đói cồn cào. Anh buộc phải tạm dừng viết các đoạn mã phân tử lại. Khoác vội chiếc áo vest, đánh răng, rửa mặt, chải chuốt lại đầu tóc, mở cửa bước ra ngoài, việc đầu tiên của anh là phải ăn một vài món gì đó thật ngon miệng.
Cách tốt để đi đến nhà hàng vào buổi sáng là đi bộ, thứ nhất nó giúp cơ thể chúng ta vận động, đốt cháy nốt phần năng lượng dư thừa, làm nóng bộ máy sinh học, từ đó chúng ta sẽ ăn ngon miệng hơn. Thứ hai là đi bộ để có thể ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên tươi đẹp. Nhưng ở đây, Jack không thể đi bộ từ phòng viện trưởng tới nhà hàng được, để đi từ phòng viện trưởng ra ngoài đường chính, là một khoảng cách quá dài, lên tới vài chục cây số.
Nhưng khoảng cách đó không là gì với thiết bị di chuyển được ưa thích nhất tại đây. Đó là một thiết bị bay tầm thấp, có hình dáng giống cái ván trượt, có tay cầm, và khi có người đứng lên nó sẽ di chuyển cực kỳ êm ái. Người ta đặt cho nó một cái tên gọi khá hài hước “ván bay”. Jack đứng trên nó, anh thích đi chậm, vì nếu đi quá nhanh anh không thể ngắm nhìn cảnh vật tươi đẹp vào buổi sớm ban mai được.
Con người anh rất hay hoài niệm, thích ngắm cảnh, thích đi du lịch… Dù mới chỉ ba mươi tuổi, nhưng anh đã có hơn nửa tuổi đời phiêu bạt khắp mọi ngõ ngách trên thế giới. Trong khoảng thời gian đó, anh đã kết giao với chín người bạn thú vị, đó là những con người kỳ cục, anh nghĩ thế. Họ giàu có, quyền lực, có tính cách chẳng giống ai, đôi khi lập dị… Giờ này, hẳn là mỗi người đang ở phương trời nào đó chính anh cũng không cách nào biết được.
Nhà hàng Ấn Độ Dương, cũng như cái tên gọi của nó, đây là nhà hàng lớn nhất, sang trọng và ngon nhất vùng biển Ấn Độ Dương. Đồ ăn ở đây ngon đến nỗi, có những thực khách phải vượt cả chặng đường dài mấy ngàn cây số chỉ để thưởng thức một bữa và sau đó sẽ không muốn quay trở về.
Jack bước vào, anh thưởng thức một bữa thịnh soạn, nó tiêu tốn tới 5 ngàn đô la Mỹ, nhưng anh thật sự hài lòng vì bữa ăn.
Công việc tiếp theo của anh thật sự cũng không có gì quá bận rộn nếu anh muốn. Hầu hết, tất tần tật mọi thứ anh đều giao phó cho hai trợ lý đắc lực, đó là một anh chàng người máy dễ thương, và một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Khi nghĩ tới Sara – cô trợ lý xinh đẹp, anh sẽ nhớ ngay tới khuôn mặt thánh thiện, mái tóc màu nâu ánh đồng, uốn lượn sóng mà anh rất ưa ngắm nhìn, mỗi khi cô không để ý. Làn da trắng mịn, đôi môi anh đào, đôi mắt rất dễ làm rung động trái tim con người, vẻ đẹp của cô thật sự có nhiều khi khiến anh ngẩn ngơ.
Ba mươi tuổi rồi, anh chưa một lần yêu ai. Công việc bận rộn, niềm đam mê nghiên cứu khiến anh quên mất tình yêu là gì. Anh không biết có phải anh đã đem lòng yêu Sara không nữa…
Cũng tại thời điểm này, phòng thí nghiệm hạt nhân Conseil Européenne pour la Recherche Nucléaire (Tổ chức nghiên cứu nguyên tử châu Âu, viết tắt là CERN), mới sáng sớm đã trở nên lộn xộn chưa từng có.
Trên bàn tròn, lãnh đạo John đang vò đầu bứt tóc, khuôn mặt hằn lên nhiều nỗi lo lắng. Ông không tài nào hiểu nổi, tên khốn nạn nào lại có thể lấy cắp được 1gram phản hạt vật chất vô giá, trong khi nơi này có hệ thống an ninh, bảo mật tối tân nhất nhì thế giới. Ông càng khổ tâm hơn, nếu loại hạt này rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được. Nhẹ nhất thì một phần tư lục địa Trái Đất sẽ bị thổi bay trong nháy mắt, đây là một thảm họa hủy diệt tàn khốc nhất trong lịch sử. Ông sẽ là tội đồ của nhân loại, và nếu chuyện này xảy ra ở châu Âu thì gia đình ông và toàn bộ châu Âu, thậm chí lan sang cả vùng Trung Đông sẽ bị hủy diệt, mọi thứ sẽ trở về với cát bụi.
Chợt có giọng nói của thành viên đối diện vang lên khiến ông giật mình:
– Lãnh đạo John, tôi nghĩ chuyện này nên giao lại cho FBI xử lý.
John bỗng đập mạnh tay xuống bàn, quả quyết:
– Không chỉ FBI, mà cả CIA, tổ chức điệp viên châu Âu nữa. Bằng mọi giá ta phải tìm, phải tìm cho bằng được.
– Ông đã báo cho đảo Khoa Học biết chưa? – Thành viên ngồi ở hướng ba giờ lên tiếng.
– Phải đó, chủ tịch Jack có trong tay những siêu thám tử lừng danh, những siêu điệp viên hạng nhất, những người lính tài ba… quan trọng hơn, tai mắt của anh ta có trên 200 quốc gia và vùng lãnh thổ, gần như hoạt động trên khắp địa cầu. – Thành viên ngồi ở hướng chín giờ lên tiếng.
– Có lẽ anh ta đã sớm biết chuyện của chúng ta rồi. – Thành viên ngồi ở hướng mười một giờ lên tiếng.
Cả bàn tròn bỗng nháo nhào lên, mỗi người mỗi tiếng, tất cả đều có chủ đề chung là Jack.
Riêng lãnh đạo John tỏ ra khá trầm lặng. Khi nghĩ tới Jack, John cảm thấy hợi e ngại. Bản thân ông thật sự rất ngại nhờ vả Jack, cũng chỉ vì anh ta quá quyền lực. Muốn nhờ vả một người như vậy là một điều không dễ dàng, mặc dù đảo Khoa Học là thành viên chủ chốt của CERN, việc mất cắp này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến đảo Khoa Học. Nhưng sau một hồi do dự, ông quyết định lấy hết can đảm rút điện thoại ra gọi trực tiếp tới phòng chủ tịch Jack.
Bên trong cung điện xa hoa, lộng lẫy, sang trọng và cực kỳ nguy nga tráng lệ. Phòng đặc biệt dành riêng cho chủ tịch Jack, lãnh đạo tối cao của đảo Khoa Học.
“Reng reng… reng reng… reng reng…”
– Alo, ngài chủ tịch hiện tại không có mặt. Tôi là trí thông minh nhân tạo Tizan, kiêm thư ký của ngài chủ tịch, xin tiếp nhận mọi thông tin của bạn.
Tizan chính là anh chàng trợ lý thứ hai của Jack, anh ta thực ra là một siêu máy chủ có trí thông minh nhân tạo, bản gốc được chia làm bốn phần.
Một phần nằm sâu dưới đáy Đại Tây Dương, một phần được chôn vùi dưới đáy Nam Cực, một phần chôn vùi dưới đáy Bắc Cực, phần còn lại được gửi lên Vũ Trụ.
Tizan được sao chép ra vô số phiên bản, tích hợp trong một số laptop, điện thoại, đồng hồ, xe hơi, máy bay… và cả phiên bản người máy. Anh ta thay Jack đảm nhiệm và xử lý 96 phần trăm số lượng công việc của đảo Khoa Học, trong khi Sara chỉ đảm nhiệm 2 phần trăm, và Jack còn lại 2 phần trăm quan trọng nhất.
Jonh thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì nói chuyện với máy móc sẽ dễ chịu hơn nói chuyện trực tiếp với một con người cực kỳ quyền lực, một người quá xa tầm với của ông:
– Tizan, hẳn là cậu đã biết việc chúng tôi bị mất trộm 1 gram phản hạt. Vì thế xin hãy nhắn lại với ngài Jack, chúng tôi cần sự giúp đỡ của đảo Khoa Học để nhanh chóng tìm ra số phản hạt bị đánh cắp, trước khi có điều xấu xảy ra.
– Đây là một thông tin quan trọng, tôi nghĩ ông nên nói chuyện trực tiếp với ngài Jack. Xin chờ chút, để tối kết nối tới ngài Jack.
Tizan nói.
Jonh thở dài, chuyện gì đến cũng phải đến, ông có chốn tránh cũng không được.
Lúc này Jack đang nằm thư giãn trên chiếc ghế dài êm ái ngoài bãi biển tươi đẹp, mùi hương hoa cỏ ngào ngạt bay lên mũi, tiếng gió thổi xào xạc xuyên qua những lá dừa. Mặt biển trong xanh, thi thoảng một vài đàn cá lượn lờ quanh những rặng san hô màu mè rực rỡ. Chợt chuông điện thoại reo. Anh nhanh chóng mở khóa khi biết đó là Tizan, vì nếu không có việc quan trọng Tizan sẽ không làm phiền anh.
– Chuyện gì thế Tizan?
Chiếc điện thoại trong suốt, bỗng chiếu lên cao hình ảnh ba chiều của một quý ông châu Âu, lịch lãm với bộ âu phục mang thương hiệu Kiton nổi tiếng của Italy.
– Chào ngài chủ tịch, xin thứ lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng lãnh đạo Jonh của CERN có việc rất quan trọng cần nói trực tiếp với ngài.
– Ta biết là việc gì rồi, giờ ông ta mới gọi điện nhờ vả thì đúng là quá chậm trễ đấy. Ta đã sớm có kế hoạch, nhưng cứ nối máy cho ta.
– Vâng, chuyển qua chế độ siêu bảo mật. Kết nối sau ba, hai, một…
Sau khi nghe điện thoại xong, Jack quyết định gọi cho những người bạn kỳ quái của mình, nhờ sự giúp đỡ.
Anh đã lường trước được điều xấu nhất có thể xảy ra với nhân loại. Nếu kẻ lấy cắp phản hạt vật chất là một kẻ điên rồ thì biết đâu đấy hắn có thể sẽ tìm cách tạo ra hạt của Chúa, vì phản hạt vật chất là manh mối để tạo ra hạt của Chúa. Nếu một kẻ điên có trong tay hạt của Chúa, và điên cuồng tìm cách trả thù nhân loại thì Trái Đất chắc chắn sẽ hoàn toàn bị nổ tung, biến mất vĩnh viễn trong Vũ Trụ.