Vũ Toái Hư Không

Chương 76: Hắc kỵ sĩ



– Đại nhân tôn quý, vâng lệnh của ngài, toàn bộ người trong tộc đã đi về phương Bắc lật lên từng tấc đấc trong suốt năm trăm dặm, cuối cùng cũng đã tìm được thứ ngài cần.

Lục Nguyên Yêu Tông, thực lực xứng tầm bá chủ một phương Xích Luyện Huyết Xà hèn mọn cúi đầu xuống, bò xuống dưới chân của hắc kỵ sĩ, há miệng nhả ra một khối Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Ngay tức khắc lại có một huyết xà khác tiến đến, đem nó lau sạch, chờ hắc kỵ sĩ kiểm tra.

– Tốt, yêu thú của hắn đâu?

Hắc kỵ sĩ quét mắt nhìn viên đá Hải Nạp Bách Xuyên một cái, hài lòng gật đầu.

– Tuân theo lệnh của ngài, băng hỏa độc hạt (Bò cạp băng hỏa) đã được phái đi phương nam tìm kiếm, nhưng thật không may là đã bị một nhóm người vây giết, nhiệm vụ thất bại.

Xích Luyện Huyết Xà giải thích thật cẩn thận.

– Như là Long Cốt thú, tuy rằng xem ra hắn đã hoàn thành giao phó nhưng theo như tộc nhân của tôi báo lại thì hắn đang bị ba người vây chặt trong hang núi, có vẻ rất khó để đem đồ đến đây.

– Vô dụng!

Hắc kỵ sĩ khẽ mắng.

Xích Luyện Huyết Xà vội vàng cúi đầu xuống.

– Long Cốt thú vốn là hài cốt của Long tộc mà lại để ba con người bình thường vây khốn, thật là làm mất hết thể diện của yêu thú, phụ đi kỳ vọng của ngài…

Lại ngẩng đầu lên nói tiếp.

– Nếu như ngài đồng ý thì để tôi đi giúp hắn một tay…

Hắc kỵ sĩ khẽ nghĩ một chút, bất ngờ phóng lên lưng Mộng Yểm thú, nhanh chóng phi tới.

– Đại nhân cao quý, tha mạng, tha mạng!

Xích Luyện Huyết Xà sợ run cả người, hắn còn tưởng rằng mình đã làm sai gì đó, chọc giận Hắc kỵ sĩ khủng bố này.

– Mặc kệ chuyện của ngươi, Long Cốt thú đã chết, vậ kia cũng đã rơi vào tay ba người bọn chúng!

Âm thanh của hắc kỵ sĩ đầy lạnh lùng.

– Dám lấy đồ của ta, dù có là Hoàng kim huyết mạch đi nữa thì cũng phải trả giá đắt!

Lời vừa nói ra thì đạo quân đang ở gần đó nhất cùng ồ lên, sắc mặt biến đổi.

Bọn chúng biết rõ ràng sào huyệt của Long Cốt thú ở một tòa núi lớn, cách đây khá xa. Hắc kỵ sĩ này là ai mà ở ngoài trăm dặm liền có thể biết được Long Cốt thú bị giết, lại còn khẳng định là do ba tên nhân loại làm, còn biết là ba tên này từ trên người Long Cốt thú đã ra tay cướp đoạt viên đá nào đó….

Có thể biết việc ngoài trăm dặm, hắc kỵ sĩ này phải chăng chính là thần tiên trong truyền thuyết?

Trong số mọi người đang hoảng sợ thì người lo nhất chính là Công Tôn Viễn!

Vì hắc kỵ sĩ đã chính miệng nói ra bốn chữ

“Hoàng kim huyết mạch”

, Công Tôn Viễn nghĩ thầm, chúng ta đúng là Hoàng kim huyết mạch, điều này chính là bí mật không ai biết ở Tân Nguyệt thanh! Vậy mà hắc kỵ sĩ ở ngoài trăm dặm đã có thể xác định hung thủ là người có hoàng kim huyết mạch. Vậy thì hắn ta nhất định đối với mười hai gia tộc Hoàng kim hiểu biết rất rõ, có khi còn chính là kẻ thù của lão tổ tông Công Tôn nhà mình không chừng!

Vừa nghĩ tới đó thì trong lòng Công Tôn Viễn như hóa đá, sợ hãi xoay người bỏ chạy.

Trong lúc vội vàng, thân hình mập mạp của hắn vướng vào hai nhánh cây trên thân đại thụ gần đó, phát ra hai tiếng

“rắc”

giòn giã.

– Công Tôn Viễn đáng chết, làm lộ chúng ta rồi!

Tô An Chi ngay cạnh khẽ mắng, nhưng hắn cũng hiểu mình không phải đối thủ của hắc kỵ sĩ, nhanh chóng hạ lệnh.

– Công Tôn Viễn, ở lại cản phía sau, những người còn lại lập tức rút lui!

Vừa nói xong thì hắn ta chính là người đầu tiên bỏ chạy, hơn nữa hắn lại am hiểu bùa phép, âm thầm kích hoạt hơn hai mươi đạo phù

“Thần hành”

, chạy nhanh hơn hắn người khác.

Nhưng mà mọi chuyện đều đã muộn!

Hắc kỵ sĩ cứ phiêu lãng mà tới, chỉ thấy chạy loạn trong đội quân, xiên ngang xẻ dọc, cũng không nhìn thấy hắn tấn công, nhưng lại cứ từng bộ đầu lâu rơi xuống đất, mặt đất nhanh chóng hóa đỏ như máu.

– Sau đó thì đạo quân thứ nhất chỉ còn có mỗi nhóm của ngươi, chạy về một cách nhục nhã?

Nghe xong Trầm Phù Đồ kể lại, Triệu Thương hừ một tiếng.

– Quân bỏ trốn! Đúng là quân đội tư nhân, không biết đạo lý vì quốc gia đổ máu!

– Cũng được rồi! Triệu tướng quân! Gặp phải đối thủ như vậy mà bọn chúng có thể trở về thì cũng xem như không tệ rồi!

Triệu Lạc Trần không trách mọi người lâm trận bỏ chạy, nàng hít sâu một hơi rồi nói.

– Trầm tiên sinh, cám ơn ông đã đưa tin tức về, theo ông thì hắc kỵ sĩ này có lai lịch thế nào?

– Hắn thoạt nhìn quả thực quá mạnh.

Trầm Phù Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.

– Nhưng theo như lời nói của hắn mà đoán thì hắn đã đến chỗ của Long Cốt thú, mục tiêu của hắn chính là ba kẻ đã giết chết Long Cốt thú, lấy đi đồ vật của hắn!

Đầu mối này là sao?

Triệu Lạc Trần cũng im lặng, mọi người đều chìm vào suy nghĩ, trong rừng cây vô cùng yên tĩnh.

Nhưng ngay lúc đó!

– Một mặt trời tròn, hai mặt trời, lại ba mặt trời…

A La cùng Công Tôn Lan đi tới, ngồi trên xe ngựa là Công Tôn Lan với nét mặt ngây ngô hát khẽ, giữa buổi tối có vài mặt trời.

– Biểu muội, em sao rồi?

Nhìn thấy Công Tôn Lan vì bị gãy cả hai chân mà điên dại, Công Tôn Viễn đang nằm trên băng ca lại ngồi dậy.

– Công Tôn Lan điên rồi…

Nguồn: http://truyenfull.vn

– Từ từ đã, thương tích nàng ta thế nào?

Trầm Côn vừa định mở miệng giải thích, Triệu lạc Trần, Công Tôn Y hai người này liền để ý thấy miệng vết thương của nàng, cũng như thân thể thối rữa, đầu óc điên loạn, xem ra rất giống thương tích của đạo quân thứ nhất!

Triệu Lạc Trần vội nói:

– Trầm Côn, nói cho rõ ràng, Công Tôn Lan là ai đả thương? Chẳng lẽ cũng là hắc kỵ sĩ?

– Tiểu quận chúa à, nếu như tôi gặp hắc kỵ sĩ còn có thể trở về sao?

Trầm Côn ra vẻ ủy khuất.

– Sau khi xuất phát, tôi ra đi cùng lúc với ba người Công Tôn họ, lúc về gặp nhau trên đường thì khi đó Công Tôn Sở và Công Tôn Thắng đã bay đầu, mà Công Tôn Lan đã ngã trên đất, điên điên dại dại, những túi tiền đều bị mở ra, giống như là bị cướp.

Nói xong thì như chợt bừng tỉnh.

– Thương thế của Công Tôn Lan và những người khác giống nhau, chẳng lẽ nàng cũng gặp phải hắc kỵ sĩ sao?

Nghe xong những lời này thì A La hung hăng liếc mắt nhìn Trầm Côn, đúng là tên mắt hí đáng ghét, nói dối cũng không biết đỏ mặt sao?

Mặt của Trầm Côn quả đúng là một chút cũng không đỏ! Đúng là hắn đã gặp qua hắc kỵ sĩ, còn lấy đi toàn bộ tinh hạch của Công Tôn Lan, nhưng hắn không thể không nói như vậy, nếu không Triệu Lạc Trần thế nào cũng bắt hắn ra nghiêm hình ép cung, hỏi cho ra thân phận của hắc kỵ sĩ.

Thế nên Trầm Côn cứ tự vẽ ra một lời nói dối, rằng khi nhìn thấy Công Tôn Lan thì nàng ta đã bị cướp sạch! Từ đó sẽ không có ai hoài nghi Trầm Côn và Hắc kỵ sĩ có quan hệ gì, càng không ai ngờ tới một túi tinh hạch của Công Tôn Lan đều bị Trầm Côn vơ vét sạch.

– Nếu như vậy, quả nhiên Công Tôn Lan chính là bị hắc kỵ sĩ đả thương.

Triệu Lạc Trần quả nhiên không hề nghĩ đến hắc kỵ sĩ và Trầm Côn có quan hệ, nàng suy nghĩ.

– Cao thủ cưỡi Mộng Yểm thú, chuyện này không phải chúng ta có thể xử lý. Triệu Thương!

Vừa nói vừ rút trên lưng ra một cây lệnh tiễn.

– Ngươi lập tức phá vây chạy về kinh đô, báo cho bệ hạ rằng trong Tân Nguyệt thành xuất hiện một cường giả cao thâm khó lường, đề nghị bệ hạ phái người xuống hỗ trợ!

– Vâng!

Triệu Thương nhận lệnh rời đi.

Những người khác thì hết nhìn nhau lại ủ rũ nhìn về cửa thành.

Hắc kỵ sĩ này đột nhiên xuất hiện, cứ như một đám mây đen bao trùm trên đầu bọn hắn, không ai biết được hắn ta sẽ còn đem đến chuyện xấu gì, càng không ai tưởng tượng được là có người nào chống lại nổi cường giả như vậy.

Trong không khí tràn ngập áp lực, Công Tôn Viễn trên băng ca đột nhiên nhìn Trầm Côn một cách quái dị, sao đó gọi con gái lại nói.

– Y nhi, con lại đây, cha nói cái này.

– Cha, Trầm Côn có vấn đề sao?

Công Tôn Y cũng chú ý tới ánh mắt của cha mình.

– Sao lại chỉ có vấn đề?

Công Tôn Viễn cười quái dị, thấp giọng.

– Vừa rồi Trầm Phù Đồ nói rất nhiều, nhưng nói chưa hết! Còn cha, lại thấy được nhiều hơn, thú vị hơn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.