NGUỒN GỐC BỊ PHONG KÍN
Tôi hát về Hỗn mang và Đêm dài vĩnh cửu
Bài hát được Nàng Thơ của địa đàng hạ thế dạy tôi
Nguồn gốc bị phong kín và tiết lộ…
– John Milton, Paradise Lost
1
XỨ QUỶ
“Cậu đùa tôi chắc,” tay bảo vệ khoanh tay trước bộ ngực hộ pháp và nói. Hắn trợn mắt nhìn xuống gã con trai mặc áo khoác kéo khóa màu đỏ mà lắc lắc cái đầu cạo trụi hủi. “Cậu không được mang thứ đó vào đây.”
Khoảng năm chục cô cậu choai choai đang lố nhố xếp hàng bên ngoài câu lạc bộ Xứ Quỷ nhoài người lên hóng chuyện. Phải đợi thật lâu mới được vào một câu lạc bộ dành cho đủ mọi lứa tuổi, đặc biệt lại vào một tối Chủ nhật thế này, mà xếp hàng thì lấy đâu ra nhiều chuyện hay ho cơ chứ. Đám bảo vệ thì hung tợn và luôn sẵn sàng lao thẳng tới bất cư kẻ nào có vẻ sắp sửa gây rối. Clary Fray 15 tuổi, đang đứng xếp hàng cùng cậu bạn thân, Simon, nhoài người theo những người khác, hy vọng tìm được chút phấn khích.
“Ôi, thôi nào.”Cậu con trai kia giơ cái vật kia lên cao quá đầu. Trông nó giống một thanh xà gỗ, nhọn một đầu. “Là một phần trong trang phục của tôi thôi mà.”
Tay bảo vệ nhướn mày. “Trang phục kiểu gì?”
Cậu kia cười toe toét. Anh chàng này trông khá bình thường như những ai đến cái Xứ Quỷ này thôi, Clary nghĩ bụng. Mái tóc nhuộm màu xanh chói tua tủa chĩa quanh đầu cậu ta như xúc tu của một con bạch tuộc bị giật mình, nhưng mặt mày thì không xăm vằn xăm vện còn môi và tai cũng chẳng có mấy thanh kim loại to tướng. “Tôi là thợ săn ma cà rồng.” Cậu ta đè món đồ gỗ xuống. Thanh gỗ dễ dàng bẻ cong như cọng cỏ giạt sang một bên. “Hàng giả ấy mà. Bằng mút thôi. Đấy thấy chưa?”
Đôi mắt to của cậu này mang màu xanh lá sáng quắc, Clary để ý thấy vậy: màu của cỏ mùa xuân không bao giờ bị đông cứng. Có lẽ là kính áp tròng màu. Tay bảo vệ nhún vvai, bỗng dưng cứ như là đã chán rồi. “Gì cũng được. Đi vào đi.”
Cậu ta lách qua tay bảo vệ mà đi vào, nhanh như chạch. Clary thích nhịp đánh vai, cái cách cậu ta hất tóc khi đi. Có một từ dành cho kiểu con trai này mà mẹ cô hẳn sẽ dùng – vô ưu.
“Cậu nghĩ thằng đấy dễ thương chứ gì,” Simon nói, có vẻ cam chịu. “Phải không?”
Clary chọc cùi chỏ vào mạng sườn bạn, nhưng không trả lời.
Bên trong, câu lạc bộ mù mịt khói băng khô. Những ánh đèn màu sặc sỡ nhảy nhót trên sàn nhảy, biến sàn thành một xứ sở thần tiên ngập tràn màu sắc những xanh lơ cùng xanh lục chát chúa, những hồng đào chói lọi cùng vàng kim lóng lánh.
Anh chàng mặc áo khoác đỏ vuốt vuốt con dao dài xọc sắc lẻm trong tay, môi cười hờ hững. Dễ quá đi mà – một chút ảo ảnh lên con dao, khiến nó trông vô hại. Thêm chút huyễn hoặc trong mắt, thế là khi tay bảo vệ nhìn thẳng vào mắt hắn, tay ấy lú ngay. Tất nhiên, thật ra hắn có thể đi vào chẳng chút khó khăn gì, nhưng như vầy mới vui một chút – trêu đùa đám người phàm, bày trò ngay trước mặt chúng, phủi tay ngay trước những đôi mắt mù tịt trên mấy khuôn mặt ngây ngay ngô ngô của chúng.
Không phải là loài người không hữu dụng. Đôi mắt xanh lục của gã thiếu niên lướt khắp sàn nhảy, nơi những tay những chân bọc trong lụa và vải da đen tuyền thoắt ẩn thoắt hiện trong những cột khói uốn lượn khi đám người thường uốn éo theo nhạc. Những cô gái hất mái tóc dài, những cậu trai lắc lắc cái hông quấn vải da, những làn da trần đẫm mồ hôi lấp lánh. Sức sống thanh xuân đang tràn khỏi chúng, những đợt sóng năng lượng cuộn lên trong hắn váng vất lâng lâng. Môi hắn cong lên. Bọn người phàm này không biết chúng may mắn đến thế nào đâu. Chúng nào hay phải khó nhọc thế nào để duy trì sự sống tại một thế giới chết, nơi mặt trời lơ lửng như một cục than cháy rực. Mạng sống của bọn người phàm cháy rực rỡ như ánh nến – nhưng cũng rất dễ thổi tắt phụt.
Hắn nắm chặt lấy con dao mang theo, vừa dợm bước vào sàn nhảy thì một cô gái rời khỏi đám đông đang nhảy nhót và bước về phía hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái. Cô ta xinh đẹp, so với tiêu chuẩn của con người – mái tóc dài đen huyền như mực, mắt đen như than. Chiếc váy trắng dài chấm đất, kiểu váy phụ nữ những thế kỷ trước thường mặc. Cổ tay áo viền đăng ten ôm lấy cổ tay nhỏ nhắn. Cô ta đeo một sợi dây chuyền bạc to bản, với mặt đá đỏ sậm cỡ nắm tay trẻ sơ sinh. Hắn chỉ cần liếc qua là biết nó là hàng thật – thật và quý hiếm. Mồm hắn bắt đầu ứa nước dãi khi cô ta tới gần. Sức sống hừng hực từ cô ta tràn ra như máu đang tuôn trào từ vết thương hở. Cô ta mỉm cười, đi qua hắn, nháy mắt với hắn. Hắn quay người đi theo, nếm lấy mùi vị của cái chết vô hình của cô gái xì xèo trên môi hắn.
Với hắn, hành sự bao giờ chẳng dễ. Hắn đã cảm nhận được năng lượng từ sự sống sắp tiêu tán của cô gái kia đang lan tỏa vào từng huyết mạch hắn giống như ngọn lửa vậy. Loài người quá ngu ngốc. Chúng có một thứ quý giá nhưng chẳng bao giờ buồn bảo vệ. Chúng vứt bỏ mạng sống vì tiền, vì mấy gói bột, vì nụ cười quyến rũ của một kẻ xa lạ. Cô gái kia là một bóng ma mờ ảo đang bước qua làn khói màu. Cô ta đi tới bức tường thì quay lại, hai tay túm tà váy, vừa nâng váy lên vừa cười với hắn. Bên dưới váy, cô ta đi đôi bốt cao tới đùi.
Hắn thong dong bước tới, da hắn ngứa râm ran vì sự gần gụi với cô nàng. Nhìn gần thì cô ta không hề hoàn hảo: hắn có thể thấy mascara lem nhem xuống dưới mắt, mồ hôi làm tóc cô ta bết vào cổ. Hắn có thể ngửi thấy mùi chết chóc nơi cô gái, cái thứ mùi thối rữa ngọt nào. Bắt được bé rồi nhé, hắn nghĩ.
Một nụ cười đẹp nở trên môi cô gái. Cô ta bước sang một bên, và hắn có thể thấy cô nàng đang dựa người vào một cánh cửa đóng. Dòng chữ CẤM VÀO – NHÀ KHO được viết nguệch ngoạc bằng sơn đỏ trên cửa. Cô nàng cho tay ra sau tìm lấy nắm đấm cửa, vặn mở, rồi lách mình vào trong. Hắn thoáng thấy những thùng đồ chồng chất, dây nhợ chằng rối tung. Một nhà kho. Hắn liếc ra sau – không ai nhìn. Cô ta muốn riêng tư thì lại càng tốt cho hắn.
Hắn chui vào phòng theo sau cô gái, không hay biết rằng chính hắn cũng đang bị bám đuôi.
“Này,” Simon nói, “nhạc hay, nhỉ?”
Clary không trả lời. Họ đang nhảy, hoặc đại loại thế – liên tục lắc tới lui rồi thi thoảng chúi nhủi xuống sàn như thể một trong số họ vừa làm rơi kính áp tròng – kẹt giữa một nhóm nam thiếu niên mặc đồ bó sát lấp lánh ánh kim loại, và một cặp đôi người Châu Á đang hôn nhau đắm đuối, mái tóc nối nhuộm màu của họ bện vào nhau như dây leo. Một cậu chàng môi xỏ khuyên và đeo ba lô hình gấu teddy đang phát không mấy viên thuốc kích thích bằng thảo dược, chiếc quần thụng của cậu ta bay phần phạt do gió từ quạt máy. Clary không quan tâm nhiều tới những gì ngay sát xung quanh – cô đang dán mắt vào cậu thiếu niên tóc xanh lúc nãy đã dẻo mồm để được vào câu lạc bộ. Cậu ta đang đi xuyên qua đám đông như thể tìm kiếm gì đò. Trong cách di chuyển của cậu ta có gì đấy khiến cô ngờ ngợ…
“Vì một nhẽ, mình đang thấy vui cực,” Simon nói tiếp.
Dường như là không phải, Simon, như thường lệ, trông lạc lõng giữa câu lạc bộ, trong chiếc quần bò và áo phông cũ in chữ MADE IN BROOKLYN ngang trước ngực. Đầu tóc mới gội của cậu mang màu nâu chứ không phải xanh chẳng phải hồng, rồi còn cặp kính đang ngự méo xẹo trên chóp mũi. Trông Simon không có vẻ như đang hưởng thụ quyền năng của bóng tối mà giống như đang trên đường đến câu lạc bộ cờ vua thì hơn.
“Ừ hử.” Clary biết rõ Simon tới Xứ Quỷ với cô chỉ vì cô thích tới đó, chứ thực ra cậu nghĩ nơi này chán kinh. Cô thậm chí còn chẳng chắc vì lý gì cô thích chỗ này – là trang phục, là thứ âm nhạc nghe như mơ màng, là cuộc đời của một ai đó, chứ không phải cuộc sống buồn tẻ thường ngày của chính cô. Nhưng cô luôn nhút nhát không muốn trò chuyện với một ai khác ngoài Simon cả.
Cậu thiếu niên tóc xanh da trời đang rời sàn nhảy. Cậu ta trông hơi ngơ ngác, như thể đã không tìm thấy người mà mình đang tìm. Clary tự hỏi chuyện sẽ thế nào nếu cô tiến lên và giới thiệu mình với cậu này, đề nghị dẫn cậu ta đi tham quan. Có thể cậu ta chỉ trân trối nhìn cô. Hoặc có thể cậu ta cũng quá nhút nhát. Có thể cậu ta sẽ thấy biết ơn và hài lòng, nhưng lại cố không thể hiện thái độ gì, kiểu đám con trai thường thế – như cô sẽ biết ngay. Có lẽ…
Cậu tóc xanh đột ngột đứng thẳng dậy, tập trung chăm chú, giống như con chó thấy được miếng mồi. Clary nhìn theo hướng cậu ta nhìn, và thấy cô gái trong chiếc váy trắng.
À thì ra là thế. Clary nghĩ, cố không cảm thấy giống một quả bóng bay bị xì hơi. Mình đoán chuyện phải thế thôi. Cô gái đó rất xinh đẹp, loại con gái Clary luôn muốn vẽ – cao và thon thả như một dải ruy băng, với suối tóc đen óng ả. Ngay cả ở khoảng cách xa thế này, Clary vẫn thấy mặt dây chuyền đỏ trên cổ cô ả. Mặt dây đang phập phòng dưới ánh đèn sàn nhảy giống như một trái tim tách lìa khỏi cơ thể.
“Mình cảm thấy,” Simon nói tiếp, “rằng DJ Bat tối nay đang trổ tài đặc biệt phi thường. Cậu đồng ý không?”
Clary đảo mắt mà không thèm trả lời; Simon ghét thứ nhạc trance này. Cô đang để ý tới cô gái váy trắng. Trong bóng tối, qua màn sương khói nhân tạo, bộ váy trắng của cô nàng sáng lên như một đốm lửa hiệu. Thế nào cái cậu xanh kia lại đi theo cô nàng như thể bị ếm bùa, bị mê hoặc đến nỗi không thể để ý tới bất cứ điều gì xung quanh – kể cả hai bóng đen đang bám sát sau, luồn lách qua đám đông mà đi theo cậu.
Clary nhảy chậm lại và nhìn. Cô chỉ có thể nhìn được hai bóng kia là con trai, cao ráo và mặc cả cây đen. Cô không biết vì sao cô nhìn ra hai người đó đang đi theo cậu trai kia, nhưng cô chỉ biết thế thôi. Cô có thể nhận biết điều này qua cách họ bám theo, cách họ cẩn trọng quan sát, qua những cử động uyển chuyển, duyên dáng của họ. Một nụ hoa e sợ nho nhỏ bắt đầu hét nở trong ngực cô.
“Mà này,” Simon nói thêm, “mình muốn nói với cậu rằng dạo này mình đang mặc đồ nữ. Với lại, mình đang ngủ với mẹ cậu. Mình nghĩ cậu nên biết.”
Cô gái đã tới chỗ bức tường, và đang mở cánh cửa có chữ CẤM VÀO. Cô vẫy tay ra hiệu cho cậu tóc xanh đi theo, rồi họ chui vào qua cánh cửa. Không phải Clary chưa từng thấy cảnh tương tự, một cặp đôi chui vào góc tối của câu lạc bộ để làm trò – nhưng chuyện họ bị bám đuôi thì lại kỳ quặc hơn nhiều.
Clary nhón chân, cố nhìn qua đám đông. Hai người con trai đã dừng lại trước cửa và có vẻ đang bàn bạc gì đó. Một người tóc vàng, người kia tóc đen. Người tóc vàng cho tay vào trong áo, rút ra một thứ gì đó dài và sắc, lóe sáng dưới ánh đèn nháy. Một con dao. “Simon!” Clary hét, và nắm lấy tay bạn.
“Cái gì?” Simon có vẻ hoảng. “Mình không thực sự ngủ với mẹ cậu, cậu biết đấy. Mình chỉ cố làm cậu chú ý thôi. Nhưng không phải mẹ cậu là người không quyến rũ đâu nhé, ở độ tuổi ấy đấy.”
“Cậu có thấy mấy người kia không?” Clary hoảng hốt chỉ chỏ, suýt đâm vào cô gái da đen thân hình hấp dẫn đang khiêu vũ gần đó. Cô ta ném cho Clary cái nhìn ác cảm. “Xin lỗi… Xin lỗi!” Clary quay lại với Simon. “Cậu có thấy hai cậu thanh niên đằng kia không? Cạnh cánh cửa ấy?”
Simon nheo mắt rồi nhún vai. “Mình chẳng thấy gì cả.”
“Có hai người ấy. Họ đi theo cái cậu tóc xanh…”
“Cái người cậu nghĩ dễ thương ấy à?”
“Ừ, nhưng mình không nói tới việc đó. Người tóc vàng vừa rút dao kìa.”
“Cậu chắc không?” Simon nhìn kỹ hơn và lắc đầu. “Mình vẫn chẳng thấy ai cả.”
“Mình chắc.”
Đột nhiên nghiêm túc hẳn, Simon đứng thẳng người. “Mình sẽ đi gọi bảo vệ. Cậu đứng ở đây.” Cậu rẽ đám đông mà bước đi.
Clary quay lại đúng lúc cậu tóc vàng đi vào cánh cửa CẤM VÀO với người bạn đi theo sát gót. Cô nhìn quanh; Simon vẫn cố chen ra khỏi sàn nhảy, nhưng cậu chẳng tiến được bao xa. Kể cả giờ cô có thét lên cũng chẳng ai nghe thấy, và đợi đến khi Simon trở lại thì chuyện tệ hại gì đó hẳn đã xảy ra rồi mất. Clary cắn mạnh môi dưới và bắt đầu lách người chen qua đám đông.
“Tên em là gì?”
Cô gái quay lại và mỉm cười. Trong căn phòng kho chỉ có chút ánh sàng nhàn nhạt lọt vào qua ô cửa sổ gắn song sắt dính đầy đất bẩn. Hàng đống cáp điện, những mảnh vỡ của mấy quả cầu gương chiếu trên sàn nhảy cùng những thùng sơn vứt vương vãi trên sàn.
“Isabelle.”
“Một cái tên đẹp.” Hắn tiến tới chỗ cô gái, cẩn trọng bước qua những cuộn dây phòng một trong số chúng là dây nóng. Dưới ánh sáng yếu ớt cô gái trong nửa như trong suốt, không mang chút màu sắc, ăn vận trắng toát như thiên thần. Sẽ rất dễ chịu nếu làm cho cô nàng ngã xuống… “Anh chưa từng gặp em tại nơi này.”
“Anh đang hỏi em có tới đây thường không ấy à?” Cô gái lấy tay che miệng cười khúc khích. Quanh cổ tay cô gái có chiếc vòng tay gì đấy, ngay bên dưới tay áo – thế rồi, khi tiến lại gần, hắn lại thấy đấy chẳng phải là vòng tay gì cả mà là những họa tiết được vẽ trên da, những ma trận những đường nét uốn lượn.
Hắn đứng sựng lại “Cô…”
Hắn không kịp nói hết câu. Cô gái di chuyển nhanh như chớp, ngửa bàn tay đánh vào hắn, một cú đấm vào ngực với đủ lực lẽ ra đã khiến hắn ngã lăn quay xuống đất mà thở dốc nếu hắn là người thường. Hắn loạng choạng lùi lại, lúc này thì trong tay cô ta đang cầm gì đó, một cuộn rôi lấp lánh ánh vàng khi cô vung nó lên, cuốn quanh cổ chân hắn, kéo hắn bật ngửa. Hắn ngã phịch, rít lên, thứ kim loại đáng ghét thít sâu vào da thị hắn. Con ả cười phá lên, đứng nhìn xuống hắn, trong khi hắn quay cuồng mụ mị nghĩ đáng ra hắn phải biết. Không một cô gái loài người nào lại mặc cái váy giống như Isabelle. Cô ta mặc nó để che đậy lớp da – tất cả phần da thịt.
Isabelle giật mạnh roi, siết chặt lại. Nụ cười cô ta lóng lánh như nước độc. “Các anh ơi, hắn là của các anh đấy.”
Một tràng cười trầm thấp vang lên từ đằng sau hắn, rồi những bàn tay đặt lên người hắn, kéo hắn đứng dậy, ném hắn vào những cột bê tông. Hắn có thể cảm thấy đá ẩm lạnh sau lưng. Tay hắn bị kéo quặt ra sau, cổ tay bị dây điện trói lại. Trong khi hắn đang vùng vẫy thì một kẻ đang đi quanh cây cột lọt vào tầm mắt hắn: một thằng nhãi, bằng tuổi Isabelle và cũng đẹp như vậy. Đôi mắt vàng nâu sáng như mảnh hổ phách. “Ê,” thằng nhãi nói. “Còn kẻ nào khác đi cùng mày không?”
Gã tóc xanh cảm thấy máu ứa ra từ bên dưới sợi kim loại trói quá chặt, khiến cổ tay nhớp nháp. “Kẻ nào khác gì chứ?”
“Thôi nào.” Thằng mắt vàng nâu giơ tay lên, và cổ tay áo tối màu trượt xuống, để lộ những con chữ rune màu đen quanh cổ tay, mu bàn tay và lòng bàn tay. “Mày biết tao là gì rồi.”
Thẳm sâu trong sọ hắn, hàm răng thứ hai của thằng đang bị trói gô kia bắt đầu nghiến ken két.
“Thợ Săn Bóng Tối,” hắn rít lên.
Thằng kia cười toe toét. “Chính xác.”
Clary đẩy mở cửa nhà kho và bước vào. Lúc đầu cô nghĩ trong này không có ai. Những ô cửa sổ duy nhất ở quá cao và lắp song sắt; những tiếng động từ ngoài đường văng vẳng vọng qua cửa sổ, tiếng còi xe và tiếng phanh xe rin rít. Căn phòng có mùi sơn cũ, trên sàn nhà phủ một lớp bụi dày, đôi chỗ còn hằn in một hai vết giày.
Không có ai ở đây, cô nhận ra, và bối rối nhìn quanh. Trong phòng khá lạnh, bất chấp cái oi bức bên ngoài của tháng Tám. Clary túa mồ hôi lạnh. Cô bước thêm một bước, vướng chân vào đống dây điện. Cô cúi xuống để gở giày mình ra khỏi đấy – và nghe thấy những giọng nói. Tiếng cười của con gái, tiếng con trai gay gắt đáp lại. Khi đứng thẳng dậy, cô đã nhìn thấy họ.
Cứ như thể họ xuất hiện chỉ giữa hai lần chớp mắt của cô vậy. Có một đứa con gái mặc váy dài trắng, mái tóc đen chảy dài sau lưng như tảo ướt. Hai cậu con trai đứng cùng – người cao cao tóc đen giống cô gái kia, và một người nhỏ bé hơn, trắng trẻo hơn, với mái tóc sáng lên như đồng thau dưới ánh đèn nhàn nhạt tới từ ô cửa sổ cao cao bên trên. Cậu da trắng đang nhét tay trong túi, đối mặt với gã thiếu niên ăn mặc nổi loạn, đang bị trói vào cái cột bằng thứ gì đó giống dây đàn dương cầm, tay quặt ra sau, chân bị trói ở mắt cá. Mặt hắn nhăn nhúm vì đau và sợ.
Trống ngực đập dồn dập, Clary thụp người vào cột bê tông gần nhất mà nhìn quanh. Cô quan sát trong khi cậu thiếu niên tóc vàng đi đi lại lại, tay khoanh trước ngực. “Hừm,” anh ta nói. “Mày vẫn không chịu khai ra còn bao nhiêu kẻ cùng loài với mày tới đây.”
Cùng loài? Clary thắc mắc anh chàng kia đang nói cái gì thế nhỉ. Có thể cô đã đâm đầu vào một thứ chiến tranh băng đảng gì đây rồi.
“Tao không biết mày đang nói gì.” Giọng gã tóc xanh lộ rõ sự đau đớn nhưng kiên định.
“Em tao muốn nói tới những con quỷ khác kìa,” cậu tóc đen lần đầu tiên lên tiếng. “Mày hiểu quỷ là gì, đúng không?”
Gã bị trói vào cột ngoảnh mặt đi, miệng lầm bầm gì đó.
“Quỷ,” cậu tóc vàng kéo dài giọng, dùng ngón tay vẽ theo chữ cái trong không khí. “Theo định nghĩa của tôn giáo thì quỷ là cư dân của địa ngục, kẻ nô bộc của Sa tăng, nhưng theo nghĩa hiểu ở đây, theo tôn chỉ của Clave, quỷ là linh hồn độc ác có nguồn cội nằm ngoài chiều không gian của bọn tao…”
“Đủ rồi, Jace,” cô gái nói.
“Isabelle nói phải đấy,” cậu thiếu niên cao hơn đồng tình. “Ở đây chẳng cần nghe giảng về ngữ nghĩa học – hoặc quỷ học gì cả.”
Họ điên rồi, Clary nghĩ. Thực sự điên rồi.
Jace ngẩng đầu lên mỉm cười. Cử chỉ này có gì đó hung tàn, một thứ gì đó nhắc Clary nhớ tới những thước phim tài liệu về loài sư tử trên kênh Discovery, cái cách những con mèo lớn đó nghểnh cổ đánh hơi con mồi.
“Isabelle và Alec nghĩ tao nói quá nhiều,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Mày có nghĩ vậy không?”
Cậu tóc xanh không trả lời. Mồm hắn vẫn đang lẩm bẩm. “Tao có thể cho mày thông tin,” hắn nói. “Tao biết Valentine ở đâu.”
Jace liếc nhìn Alec, cậu này chỉ nhún vai. “Valentine đã chôn sâu dưới vài tấc đất,” Jace nói. “Cái thứ kia chỉ đang giỡn mặt với chúng ta thôi.”
Isabelle hất tóc. “Giết nó đi Jace,” cô nàng bảo. “Nó sẽ không nói gì với chúng ta đâu.”
Jace giơ tay lên, Clary trông thấy ánh sáng mờ mờ lóe lên từ con dao anh ta đang cầm. Nó trong suốt kỳ lạ, lưỡi dao trong như pha lê, sắc như mảnh gương, chuôi dao gắn đá đỏ.
Gã bị trói thở hổn hển. “Valentine đã trở lại!” hắn phản đối, vùng vẫy cố thoát khỏi sợi dây đang trói quặt tay hắn. “Tất cả các Địa Ngục đều biết – tao biết – tao có thể nói cho bọn mày nghe hắn ở đâu…”
Cơn giận đột ngột bừng lên trong đôi mắt lạnh băng của Jace. “Có Thiên Thần chứng giám, cứ mỗi lần chúng tao bắt được một trong lũ khốn chúng mày, thì chúng mày lại nói là biết Valentine ở đâu. Nói cho mày nghe, bọn tao cũng biết hắn ở đâu. Hắn ở địa ngục. Còn mày…” Jace xoay con dao, lưỡi dao lóe sáng giống như một đường lửa. “Mày có thể tới đó gặp hắn.”
Clary không thể im lặng lâu hơn nữa. Cô bước ra khỏi cây cột. “Dừng lại!” cô hét. “Các người không thể làm thế.”
Jace quay phắt lại, giật bắn mình khiến con dao văng ra khỏi tay rơi loảng xoảng trên nền nhà bê tông. Isabelle và Alec cùng quay lại, mang cùng một vẻ mặt kinh ngạc. Gã tóc xanh đứng im tại chỗ bị trói, choáng váng và há hốc miệng.
Alec lên tiếng đầu tiên. “Cái gì thế này?” anh ta hỏi, hết nhìn Clary lại nhìn những người bạn đồng hành, như thể họ có lẽ biết được là cô đang làm gì ở đây.
“Một cô gái,” Jace nói, lấy lại bình tĩnh. “Chắc chắn anh từng thấy con gái rồi chứ , Alec. Cô em gái Isabelle của anh đây cũng là con gái đấy.” Anh bước lại gần Clary hơn, nheo nheo mắt như thể không tin nổi điều mình đang trông thấy. “Một cô gái người thường,” anh nói, gần như với chính mình. “Và cô ta có thể thấy chúng ta.”
“Tất nhiên tôi thấy các anh,” Clary bảo. “Các anh thấy đấy, tôi không bị mù.”
“Ồ, nhưng có đó,” Jace vừa nói vừa cúi xuống nhặt con dao. “Chỉ là cô không biết thôi.” Anh ta đứng thẳng dậy. “Tốt hơn hết cô nên ra khỏi đây, nếu cô biết điều gì là tốt cho mình.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết,” Clary nói. “Nếu tôi đi, anh sẽ giết anh ta.” Cô chỉ về phía gã tóc xanh.
“Đúng,” Jace thừa nhận, quay con dao trên những ngón tay. “Sao cô lại quan tâm tới việc tôi có giết hắn ta hay không cơ nhỉ?”
“Vì.. vì…” Clary lắp bắp. “Anh không thể đi lung tung giết người bừa bãi được.”
“Cô nói đúng,” Jace nói. “Cô không thể đi lung tung giết người.” Anh ta chỉ về phía gã tóc xanh có đôi mắt chẻ dọc như mắt rắn. “Đây không phải người, cô gái nhỏ ạ. Nó có thể giống người và nói chuyện như người, hoặc thậm chí chảy máu như người. Nhưng nó là một con quái vật.”
“Jace,” Isabelle cảnh báo. “Đủ rồi.”
“Anh điên rồi,” Clary nói và lùi xa anh ta ra. “Tôi sẽ gọi cảnh sát. Họ sẽ ở đây trong vài giây nữa.”
“Cô ta nói dối,” Alec nói, nhưng mặt lại lộ vẻ nghi ngờ. “Jace, em có…”
Anh ta không kịp nói hết câu. Đúng lúc đó gã tóc xanh hét váng một tiếng, giằng ra khỏi những dây dợ đang trói hắn vào cột, rồi lao về phía Jace.
Họ ngã xuống đất và lăn tròn, gã tóc xanh cào Jace bằng những ngón tay lấp lánh như gắn kim loại. Clary lùi lại, những muốn bỏ chạy, nhưng chân bị vướng phải cuộn dây điện khiến cô bổ nhào, hụt hết cả hơi. Cô nghe tiếng Isabelle đang hét lên. Clary lăn người, thấy gã tóc xanh đang ngồi lên ngực Jace. Máu lóng lánh từ những móng vuốt sắc như dao cạo của hắn.
Isabelle và Alec đang chạy tới phía họ, Isabelle vung sợi roi trên tay. Gã tóc xanh xòe móng vuốt xả vào Jace. Jace giơ một tay lên che mình, và móng vuốt cào vào đấy, máu bắn ra tung tóe. Gã tóc xanh lại lao tới – và sợi roi của Isabelle quật ngang lưng hắn. Hắn gầm lên và ngã qua một bên.
Lanh lẹ tựa cú quật roi của Isabelle, Jace lăn sang bên. Con dao lóe sáng trên tay anh. Anh cắm phập con dao vào ngực gã tóc xanh. Dòng chất lỏng đen sì ứa ra quanh chuôi dao. Hắn ưỡn cong người khỏi sàn nhà, oằn oại sặc sụa. Jace nhăn mặt đứng dậy. Chiếc áo đen của anh ta giờ đen hơn ở vài chỗ, ướt đẫm máu. Anh ta nhìn hình hài co quắp dưới chân, vươn tay xuống, giật dao ra. Chuôi dao dính óng lên đầy chất lỏng màu đen.
Đôi mắt gã tóc xanh chớp chớp mở. Mắt hắn, nhìn chăm chắm vào Jace, dường như đang cháy rực. Hắn rít lên giữa kẽ răng. “Cứ để vậy đi. Những Kẻ Lầm Đường sẽ giết chết chúng mày.”
Jace hình như đang gầm ghè. Đôi mắt gã kia trợn ngược. Thân thể hắn bắt đầu vật vã co giật khi hắn cong người, co quắp lại, bé dần, bé dần tới khi biến mất hoàn toàn.
Clary lồm cồm đứng dậy, đá tung hết những sợi dây điện vướng vào chân. Cô bắt đầu lùi lại. Không ai để ý tới cô. Alec đã tới chỗ Jace và đang nắm tay anh ta, kéo ống tay áo, có lẽ để kiểm tra kỹ vết thương. Clary quay người định chạy – thì thấy Isabelle đã đứng cản đường, sợi roi cầm chắc trong tay. Sợi dây vàng lấm tấm máu đen. Cô quất roi về phía Clary, và đầu sợi roi cuốn chặt lấy cổ tay cô. Clary thở dốc vì đau và ngạc nhiên.
“Đồ người thường ngốc nghếch,” Isabelle nghiến răng nói. “Cô suýt khiến cho Jace bị giết đấy.”
“Anh ta điên rồi,” Clary nói, cố giằng tay lại. Sợi roi bám chắc hơn vào da thịt cô. “Các người đều điên cả rồi. Các người nghĩ mình là gì nào, đội thanh trừng tội ác sao? Cảnh sát sẽ…”
“Cảnh sát thường chẳng quan tâm mấy nếu như cô không trình được thi thể ra,” Jace nói. Anh ta ôm lấy tay, cẩn thận bước qua sàn nhà vương vãi dây cáp, đi tới chỗ Clary. Alec đi theo sau, mặt nhăn nhó khó chịu.
Clary liếc nhìn về nơi gã kia biến mất, không nói không rằng. Ở đó còn chẳng có lấy một vệt máu – không gì chứng tỏ gã kia từng tồn tại.
“Chúng trở về chiều không gian của chúng sau khi chết,” Jace nói. “Nếu cô có tò mò.”
“Jace,” Alec rít lên. “Cẩn thận đấy.”
Jace rụt tay lại. Máu kinh tởm lấm tấm đầy mặt. Anh vẫn khiến cô nghĩ tới một con sư tử, với đôi mắt mở lớn, vàng nhạt, kèm theo mái tóc vàng nâu. “Cô ta có thể thấy chúng ta đấy Alec,” anh nói. “Cô ta đã biết quá nhiều rồi.”
“Vậy anh muốn em làm gì cô ta nào?” Isabelle hỏi.
“Cứ để cô ấy đi,” Jace nói nhẹ bẫng. Isabelle nhìn anh một cách ngạc nhiên, gần như tức giận, nhưng không cãi. Sợi roi rụt lại, thả tay Clary ra. Cô xoa xoa cổ tay ê ẩm và tự hỏi làm cách quái nào mình sẽ thoát ra được khỏi nơi này.
“Có lẽ chúng ta nên đem cô ta về cùng,” Alec nói. “Anh cá bác Hodge sẽ muốn nói chuyện với cô ta.”
“Chúng ta không thể mang cô ta về Học Viện được,” Isabelle nói. “Cô ta là người thường.”
“Thật không?” Jace nhẹ nhàng hỏi. Cái giọng bình tĩnh của anh đáng sợ hơn nhiều so với sự gắt gỏng của Isabelle hay cơn tức giận của Alec. “Cô gái nhỏ này, em đã bao giờ thỏa thuận với quỷ? Đi dạo cùng pháp sư, nói chuyện cùng Những Đứa Con của Màn Đêm chưa? Em đã bao giờ…”
“Tên tôi không phải ‘cô gái nhỏ” Clary ngắt lời. “Và tôi chẳng hiểu anh nói gì cả.” Thật không? Một giọng nói vang vọng trong đầu cô. Mày vừa nhìn thấy cậu thiếu niên kia biến mất trong không khí. Jace không điên đâu – mày chỉ ước anh ta bị điên thôi. “Tôi không tin vào… vào quỷ, hay bất cứ thứ gì anh…”
“Clary ơi?” Đó là giọng Simon. Cô quay phắt lại. Cậu bạn đang đứng cạnh cửa nhà kho. Một trong những tay bảo vệ mang thân hình hộ pháp lúc nãy đứng ở cửa trước đóng dấu vé vào cho khách giờ đang đứng cạnh cậu. “Cậu ổn không?” Simon nhìn cô qua khoảng không tranh tối tranh sáng. “Sao cậu lại vào đây một mình? Chuyện gì xảy ra với mấy người… cậu biết đấy, mấy người cầm dao ấy?”
Clary nhìn bạn, rồi nhìn về sau, nơi Jace, Isabelle và Alec đang đứng, Jace vẫn trong chiếc áo sơ mi dính máu và con dao trong tay. Anh ta nhoẻn cười với cô rồi nhún vai kiểu nửa xin lỗi, nửa chế nhạo. Rõ ràng anh ta không ngạc nhiên khi cả Simon lẫn tay bảo vệ đều không thấy họ.
Chẳng biết thế nào mà chính Clary cũng không thấy ngạc nhiên gì. Cô từ từ quay lại nhìn Simon, biết rằng cậu thấy cô thế nào, đang đứng một mình trong nhà kho ẩm ướt, chân vướng víu vào những sợi dây cáp nhựa sáng màu. “Mình nghĩ họ chui vào đây,” cô dè dặt nói. “Nhưng có vẻ là không. Mình xin lỗi.” Cô liếc nhìn Simon, vẻ mặt cậu bạn đang chuyển từ lo lắng sang ngượng ngập, rồi cô liếc tới người bảo vệ, trông cực kỳ khó chịu. “Nhầm ấy mà.”
Đằng sau cô, Isabelle cười khúc khích.
“Mình không tin,” Simon cứng đầu nói trong khi Clary, đứng trên vỉa hè, cố gắng trong tuyệt vọng để vẫy taxi. Những người lao công đã dọn dẹp đường Orchard trong khi họ ở trong câu lạc bộ, và giờ đường xá bóng lừ vết nước dầu loang loáng.
“Mình biết,” cô đồng tình. “Cậu nghĩ ở đây sẽ có vài chiếc taxi. Mọi người đi đâu vào nửa đêm ngày Chủ nhật chứ?” cô quay nhìn bạn, nhún vai. “Cậu nghĩ chúng ta có may mắn hơn ở đường Houston không?”
“Mình không nói về vụ taxi,” Simon bảo. “Cậu… Mình không tin cậu. Mình không tin những người cầm dao đó cứ thế biến mất.”
Clary thở dài. “Có lẽ không có người cầm dao nào hết, Simon à. Có thể chỉ là mình tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện.”
“Không thể nào.” Simon giơ tay cao quá đầu, nhưng những chiếc taxi đang bon bon tới cứ thế phóng qua, làm nước bẩn bắn tung tóe. “Mình nhìn thấy nét mặt cậu khi mình bước vào nhà kho. Cậu trông cực kỳ hoảng sợ, như thể nhìn thấy ma ấy.”
Clary nghĩ tới Jace với đôi mắt sư tử. Cô liếc nhìn cổ tay, vẫn còn hằn một đường nhỏ đo đỏ nơi sợi roi da của Isabelle cuốn vào. Không, không phải ma, cô nghĩ. Mà là một thứ kỳ dị hơn thế.
“Chỉ là mình nhầm thôi,” Clary mệt mỏi nói. Cô tự hỏi sao mình không thể nói ra sự thực với bạn được. Ngoại trừ, tất nhiên, rằng bạn sẽ cho rằng mình bị điên. Với lại có gì đó về sự việc đã xảy ra – về đống máu đen sủi quanh lưỡi dao của Jace, về giọng nói của anh khi anh hỏi Em đã bao giờ nói chuyện với Những Đứa Trẻ của Màn Đêm? khiến cô chỉ muốn giữ bí mật cho riêng mình.
“Ừ thì, đấy là một nhầm lẫn khiến mình ngượng chín người,” Simon nói. Cậu liếc nhìn câu lạc bộ, nơi hàng người thưa thớt vẫn xếp rồng rắn từ ngoài cửa cho đến nửa khói nhà. “Mình nghi họ sẽ không bao giờ cho tui mình vào Xứ Quỷ nữa.”
“Sao cậu phải quan tâm nhỉ? Cậu ghét Xứ Quỷ cơ mà.” Clary lại giơ tay lên khi một hình thù vàng vàng tăng tốc phòng tới chỗ họ qua màn sương mù. Tuy nhiên lần này, chiếc taxi phanh kít lại, tài xế đè nghiến lên còi xe như thế muốn thu hút sự chú ý từ họ.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp may.” Simon giật mở cửa xe và chui vào ngồi trên chiếc ghế sau bọc nhựa. Clary theo sau, hít vào mùi taxi New York quen thuộc của những khói thuốc lá, da thuộc lẫn cùng mùi keo xịt tóc lâu ngày.
“Bọn em tới Brooklyn,” Simon nói với tài xế, rồi quay sang Clary. “Nghe này, cậu biết cậu có thể nói mọi chuyện với mình, đúng không?”
Clary chần chừ đôi lát, rồi gật đầu. “Chắc chắn rồi, Simon,” cô nói. “Mình biết là mình có thể mà.”
Cô đóng sầm cửa taxi lại, và chiếc xe lao vào màn đêm.