Huyền Mộc nhìn Hướng Tiểu
Vãn, thân thể chấn động, trong mắt lạnh như băng đều là không thể tin.
Mắt Độc Cô Diễm mang theo nghi ngờ rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, nhướng
mày nói: “Vãn nhi, nàng đang bao che Huyền Mộc?” Giọng nói của Độc Cô Diễm rõ
ràng khó chịu, Vãn nhi của hắn lại bao che nam nhân khác, nghĩ đến đây, trong
lòng của hắn liền xông ra lửa giận cuồn cuộn.
Hướng Tiểu Vãn giận liếc hắn một cái. “Nhìn chàng nói chuyện mà xem, cái gì gọi
là bao che, người ta rõ ràng là bị người áo đen kia bắt đi, cũng may Huyền Mộc
kịp thời phát hiện, cứu người ta một mạng, chàng lại tìm Huyền Mộc phiền toái.”
“Vãn nhi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Độc Cô Diễm rõ ràng không tin giải thích
của Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, nếu Huyền Mộc cứu nàng, vì sao hắn một chữ cũng
không nói, Vãn nhi, lấy hiểu rõ của bản tướng đối với nàng, chẳng lẽ còn không
nhìn ra nàng đây là đang bao che Huyền Mộc sao.” Càng nghĩ, lửa giận trong lòng
tức càng quá mức, Vãn nhi của hắn tại sao có thể bao che nam nhân khác, tuyệt
đối không thể.
Hướng Tiểu Vãn thấy chiêu này không được, vì vậy hai tay chống nạnh. Giận dữ
hét: “Độc Cô Diễm, chàng sai lầm rồi, chàng một chút cũng không hiểu ta, Hướng
Tiểu Vãn ta là người nào, ta là người có thù phải trả, nếu Huyền Mộc chọc đến
ta, hắn nhất định phải chết, ta sẽ lại đi cầu cạnh cho hắn sao? Đùa gì thế, còn
nữa, chàng cũng không hiểu rõ Huyền Mộc rồi. Hắn cứu chẳng qua là thuận tay mà
thôi, dù sao xảy ra dưới mắt hắn, hắn cũng không tiện giao phó đúng không.
Chàng hỏi hắn không nói, là bởi vì Bạch Linh Nhi, chàng suy nghĩ một chút,
Huyền Mộc đối với ta khẳng định vừa tức vừa hận, nếu vừa tức vừa hận, đã cứu ta
chính là sỉ nhục của hắn, nếu là sỉ nhục, hắn làm sao có thể nói với chàng.”
Hướng Tiểu Vãn nói liều một đống lớn.
Nàng nói giống thật như thế, cũng không tin Độc Cô Diễm có thể tìm ra sơ hở,
coi như hắn không tin giải thích của nàng, ở trước mặt mọi người, cũng không có
biện pháp, dù sao nàng đã nói thật hợp tình hợp lý rồi.
Độc Cô Diễm âm trầm hồi lâu, đang muốn nói chuyện, Hướng Tiểu Vãn lại cả nhào
tới trong ngực hắn, đem hai cái tay sưng lên như tay gấu đưa tới trước mặt Độc
Cô Diễm. “Diễm, đau quá, chàng giúp ta tìm chút thuốc đến đi, đau chết ta.”
Độc Cô Diễm yêu thương ôm Hướng Tiểu Vãn, nhỏ nhẹ nói: “Vãn nhi, để cho nàng
chịu khổ, ta bảo đảm, chuyện như vậy, về sau sẽ không xảy ra nữa.” Sinh làm một
người nam nhân, đã nói, nhất định phải làm được, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ để
cho Hướng Tiểu Vãn sống ở bên cạnh, như hình với bóng, muốn tổn thương Vãn nhi
của hắn, trừ khi bước qua thi thể của hắn.
“Ta không sao, Diễm, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chàng, giờ
cũng không còn sớm, chàng để cho mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Hướng Tiểu Vãn tựa
vào trong ngực Độc Cô Diễm, lộ ra cái đầu nhỏ tiếng nói.
Độc Cô Diễm gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía mọi người. “Tối nay chuyện
tình đến đây chấm dứt, các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng tướng quân.”
Tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Huyền Thanh và Huyền Mộc. Huyền Thanh đứng
ở bên cạnh, muốn tới đỡ Huyền Mộc, nhưng dưới tầm mắt Độc Cô Diễm, hắn cũng
không dám làm như vậy, chỉ đành phải lẳng lặng đứng.
Huyền Mộc vẫn cúi đầu không nhúc nhích, sâu trong nội tâm, đối với cử động của
Hướng Tiểu Vãn, hắn nói không ra là cảm giác gì. Bạch Linh Nhi chết đi, làm hắn
hận nàng ta, mà hôm nay, hắn cũng một lòng muốn đưa nàng ta vào chỗ chết, nhưng
nàng ta còn sống trở về rồi, không chỉ không truy cứu hành vi của hắn, còn giúp
hắn cầu cạnh. Tâm Huyền Mộc, giống như là bị cái gì bóp chặt, mang theo đau
nhói, làm hắn cảm thấy không chỗ dung thân.
Độc Cô Diễm quét Huyền Mộc một cái, lãnh đạm nói: “Huyền Mộc ngươi đã cứu phu
nhân, vậy lấy công chuộc tội, chuyện này bản tướng không truy cứu nữa, ngươi
tiếp tục ở lại bên cạnh phu nhân, hảo hảo bảo vệ nàng, lui ra đi.”
“… Vâng.” Huyền Mộc chần chờ hồi lâu, mới gật đầu lên tiếng, bóng dáng đi
theo Huyền Thanh, hai người tung người rời đi.
Sau khi mọi người lui ra Độc Cô Diễm không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hướng Tiểu
Vãn, ánh mắt sắc bén như sói, nhìn đến Hướng Tiểu Vãn chột dạ.
“Diễm, Diễm à, chàng làm gì nhìn chằm chằm ta như vậy?” Hướng Tiểu Vãn sợ hãi
bước lui về phía sau.
Độc Cô Diễm ôm sát nàng, trầm giọng hỏi: “Vãn nhi, nàng nói thật với ta, lời
vừa rồi, có phải thật hay không?” Giải thích mặc dù không thể bắt bẻ, nhưng hắn
vốn hiểu rõ Hướng Tiểu Vãn, mới vừa rồi, nàng nhất định đang nói dối, vì mỗi
lần Hướng Tiểu Vãn nói dối, ánh mắt cũng sẽ chuyển không ngừng.
Hướng Tiểu Vãn ngửa đầu, mặt bí hiểm nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật
thật, thật cũng là giả, giả cũng là thật, thật thì như thế nào, giả thì như thế
nào, trong lòng có thật, chính là thật, trong lòng có giả, đó là giả, cho nên,
tiểu Diễm Diễm, chàng không nên hỏi ta thật thật giả giả nữa, ta sẽ bất tỉnh.”
Độc Cô Diễm nghiêm chỉnh hỏi, không nghĩ tới đổi lấy một đống giải thích sợ hãi
của Hướng Tiểu Vãn, hắn không khỏi nhếch miệng cười một tiếng. “Vãn nhi của ta,
quả nhiên là nhân tài có học vấn.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn nụ cười yếu ớt yêu mỹ điên đảo chúng sinh của Độc Cô Diễm,
lập tức mở cờ trong bụng, cái tay tựa như tay gấu kia, khảy khảy cằm Độc Cô
Diễm. “Tiểu Diễm Diễm, chàng cũng là một nhân tài.” Nhân tài YD.
“Ai ui ——” Hướng Tiểu Vãn đắc ý quá độ, căn bản không nhớ rõ tay mình bị người
đạp đến hoàn toàn thay đổi không thể lộn xộn. “Đau chết ta, đáng chết…” Huyền
Mộc, thù này không đội trời chung.
Độc Cô Diễm mỉm cười sâu hơn, kéo tay Hướng Tiểu Vãn qua, nhẹ nhàng thổi thổi.
“Ai bảo nàng lộn xộn, đáng đời.”
“Mẹ nó, chàng có biết thương hương tiếc ngọc hay không, tay người ta bị ngược
thành như vậy, chàng còn nói người ta như vậy.”
“Thương hương tiếc ngọc? Vãn nhi, nàng đang nói nàng sao? Vi phu thế nào không
biết, Vãn nhi của ta trở thành hương ngọc rồi?”
“Chàng… Chàng… Chàng…” Hướng Tiểu Vãn tức giận công tâm, lời nói đều
không thuận.
“Vãn nhi đừng kích động, mặc dù nàng không phải là hương ngọc, nhưng cũng coi
như là nữ nhân, căn cứ vào điểm này, bản tướng sẽ hảo hảo thương tiếc nàng.”
“Đi chết đi.”
“Nàng chịu sao, ta chết nàng không phải là thủ tiết..”
“Ta còn chưa có gả cho chàng.”
“Thì ra Vãn nhi là muốn sớm gả cho bản tướng rồi, ha ha, không vội, bây giờ là
cuối tháng rồi, cách ngày mười tám chỉ kém hơn mười ngày thôi, nếu bây giờ Vãn
nhi không chờ được, vậy vi phu chỉ có thể uất ức, từ tối nay bắt đầu, để cho
nàng chuyển vào phòng vi phu.”
“Độc —— Cô —— Diễm ——”
“Ha ha…”
Một đêm này, Hướng Tiểu Vãn bị mạnh mẽ kéo vào phòng Độc Cô Diễm, hai người
cùng ngủ một giường.
Hướng Tiểu Vãn thấy mình bất kể giãy giụa thế nào, Độc Cô Diễm đều không để
mình rời đi, liền nằm ngang cả cái giường, không cho Độc Cô Diễm ngủ.
Độc Cô Diễm thấy vậy, không thèm để ý chút nào đi tới giường hẹp, ở trong ánh
mắt kinh hãi của Hướng Tiểu Vãn, hắn ôm Hướng Tiểu Vãn để cho nàng lật người,
đè ở trên người của mình.
“Vãn nhi, nàng đã thích ngủ ngang, vậy bản tướng đành uất ức một đêm, cho nàng
nằm ngủ.”
“Cút…”
Một đêm này, hai người vẫn lăn lộn đến khi trời sáng cũng không ngủ, một hồi
Hướng Tiểu Vãn nói muốn đi nhà xí, Độc Cô Diễm không yên lòng nàng một mình
cũng cùng đi, giữ ở ngoài cửa.
Hướng Tiểu Vãn rất là bất đắc dĩ, lại cảm thấy ngọt ngào. Hai người trở lại
trong phòng, bắt đầu sống chung hòa bình, hung hăng ngọt ngào một phen, mỗi lần
như thế, chính là lúc Độc Cô Diễm thống khổ nhất. Hắn một nam nhân thú huyết
sôi trào, ôm nữ nhân mình yêu thích vào trong lòng lại chỉ có thể sờ, ăn không
được, thống khổ như thể đói bụng ba ngày, như bày một chén thịt kho ở trước mặt
người, nhưng chén thịt kho kia đã bị khóa lại, loại cảm giác này, quả là hình
phạt tàn nhẫn nhất nhân gian.
Mãi cho đến sau nửa đêm, Độc Cô Diễm khó tiêu thú tính, vì vậy liền đứng dậy đi
ngâm nước lạnh cả đêm.