Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 67: Ta làm sai sao



Độc Cô Diễm bị hành động
của Hướng Tiểu Vãn, giận đến lui về phía sau mấy bước.

Hắn ổn định thân thể, quyết định hôm nay nói gì cũng muốn giáo huấn thật tốt
năm đứa nhỏ này, cho dù là Hướng Tiểu Vãn cũng không thể ngăn cản hắn, nếu
không hắn – người cha này ngày sau ở trong lòng năm đứa nhỏ, căn bản không có
uy tín có thể nói.

Hắn thầm chịu đựng cảm xúc, quyết tâm dùng giọng nói lãnh đạm nhất nói với
Hướng Tiểu Vãn: “Hướng Tiểu Vãn, ta ở giáo huấn con ta, con của Độc Cô Diễm
không cần nàng tới nhúng tay quản giáo, lui ra đi.” Vãn Nhi, ta cũng là bị bức
cùng bất đắc dĩ, hy vọng nàng không nên tức giận.

Độc Cô Diễm ngoài mặt vẫn là vẻ măt lạnh như băng, nhưng dưới đáy lòng, hắn rất
sợ Hướng Tiểu Vãn hiểu lầm hắn.

Hướng Tiểu Vãn nghe một câu nói như vậy, nội tâm đau xót, khuôn mặt xinh
đẹp, tái nhợt, nàng cứ như vậy nhìn Độc Cô Diễm, không nhúc
nhích.

Ngay tại lúc giống như ngưng lại, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được phần
bi thương kia của Hướng Tiểu Vãn, bọn họ đều cho là Hướng Tiểu Vãn sẽ im lặng
rời đi rất nhanh, nhưng một màn kế tiếp, làm cho bọn họ sửng sốt há to miệng.

Hướng Tiểu Vãn tức giận đứng lên, hai tay chống nạnh, một bộ thà chết chứ không
chịu khuất phục đối với Độc Cô Diễm quát: “Độc Cô Diễm, chuyện này, ta quản
định rồi, chỉ cần có Hướng Tiểu Vãn ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chúng.”

Nói xong, hai tay mở ra, nghiêm nghiêm che ở trước mặt năm đứa nhỏ.

Thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt đối không cúi đầu trước thế lực hắc
ám.

“Con của bổn tướng, nói đến quản cũng không đến phiên nàng quản.”Độc Cô Diễm
cau mày.

“Tướng quân, những lời này ngài đã nói mấy lần rồi, còn có, ta là nhũ mẫu của
năm đứa bọn chúng, bọn chúng đã làm sai chuyện, nhũ mẫu ta trách nhiệm lớn
nhất, ngài nói ta có nên quản hay không?” Hướng Tiểu Vãn không sợ chết hỏi
ngược lại.

“Nàng là nhũ mẫu của bọn chúng không đến mấy ngày, dựa vào cái gì dạy bổn tướng
quản giáo chúng…” Độc Cô Diễm nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối mặt Hướng
Tiểu Vãn, hắn lại không lỡ mắng nàng.

“Đúng, nhũ mẫu ta làm mới có mấy ngày, nhưng chính là mấy ngày như vậy, so sánh
với ngài làm phụ thân còn hiểu bọn họ hơn, lão Đại kỳ thực là đứa nhỏ rất thiện
lương, cậu ấy rất khát vọng muốn được cha yêu mến, cho nên thường làm một chút
hành động khác thường, nguyên nhân cũng chỉ vì muốn gây sự chú ý với ngài. Lão
Nhị tính tình nội liễm, làm chuyện gì cũng đều có suy nghĩ riêng của mình, cũng
không phải là như ngài nghĩ, thật ra thì cậu ấy rất thông minh. Lão Tam thích
võ thuật, cậu đem ngài làm thần tượng lớn nhất của cậu, thật ra cậu đều len lén
xem động tác của ngài, sau đó lén lút bắt chước, chỉ hy vọng mình có thể có một
ngày, lợi hại giống như cha. Lão Tứ là bé gái duy nhất, nhưng con bé trưởng
thành lại có tính cách của bé trai, ngài biết tại sao không? Bởi vì ngài cho
tới bây giờ cũng không có đem con bé nuôi như một bé gái, ở trong lòng ngài,
chỉ cần là đứa nhỏ của Độc Cô gia, nhất định phải kiên cường, ngài chỉ muốn kết
quả, nhưng lại không quản đến quá trình của bọn chúng. Lão Ngũ nhỏ nhất, nhưng
cũng là đứa nhỏ ngài xem nhẹ nhất, trong lòng của ngài, đều nghĩ đến thê tử đã
chết một phần do Lão Ngũ, Độc Cô Diễm, nó mới ba tuổi rưỡi thôi, dựa vào cái gì
phải thừa nhận thống khổ ngài cho, dựa vào cái gì…” Nói xong lời cuối cùng,
Hướng Tiểu Vãn cơ hồ là gào thét lên tiếng.

Độc Cô Diễm ngẩn ra, ánh mắt ngạc nhiên sững sờ nhìn Hướng Tiểu Vãn. Nàng, nàng
nói, tất cả đều là thật sao?

Những năm gần đây, hắn mặc dù toan tính cho năm đứa nhỏ này, trong ngày thường
hắn mặc dù không nhiều thân mật cùng bọn chúng, nhưng hắn cũng an bài người ở
bên cạnh bọn chúng, cho bọn chúng tốt nhất, lại không nghĩ, tất cả cũng không
phải là bọn chúng muốn, hắn, thật đã làm sai sao?

Ánh mắt, nhất nhất quét qua năm đứa nhỏ kia. Giờ khắc này, hắn phát hiện, năm
đứa nhỏ này đúng là có chút xa lạ, đã lâu hắn chưa từng tỉ mỉ nhìn qua bọn
chúng như thế, đối với năm đứa nhỏ này, hắn luôn là cố ý duy trì khoảng cách,
đơn giản là hắn sợ mình quan ái quá nhiều, sẽ làm bọn chúng dưỡng thành tính
cách được cưng chìu mà kiêu, hắn luôn là lấy bộ dáng nghiêm túc xuất hiện ở
trước mặt bọn chúng, tự nhận là làm như vậy đối với bọn chúng là tốt nhất, mà
hôm nay hắn mới phát hiện, mình thực không hiểu rõ con của mình…

Lúc này năm tiểu tử rối rít ngẩng đầu, ánh mắt của bọn chúng không nhúc nhích
nhìn Hướng Tiểu Vãn, trong tích tắc kia, một loại cảm xúc phức tạp tại quăng
rơi dưới đáy lòng của bọn chúng, tạo nên từng đạo sóng gợn.

“Vãn Nhi, ta thật đã làm sai sao?” Độc Cô Diễm chậm rãi cất bước, hướng Hướng
Tiểu Vãn đi tới.

Hướng Tiểu Vãn nước mắt rơi không ngừng, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về Độc Cô
Diễm, nam nhân ở trước mắt, vẻ mặt không hề lạnh băng như vậy, trên mặt của
hắn, hiện đầy áy náy, ánh mắt rơi vào trên người năm đứa trẻ, lần đầu tiên trở
nên nhu hòa như thế.

“Tướng quân, chàng có thể
đổi lại một loại phương thức dạy dỗ chúng hay không, tỷ như bỏ ra một chút thời
gian theo bọn chúng, cùng theo chúng học tập, như vậy, ta nghĩ biểu hiện của
chúng nhất định sẽ làm cho chàng hài lòng.”Hướng Tiểu Vãn nhẹ nhàng nói.

Độc Cô Diễm dừng ở trước
người nàng, hồi lâu, nặng gật đầu. “Được, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ nghe theo
nàng”.

Hướng Tiểu Vãn nghe được câu này, khuôn mặt mang theo nước mắt nở nụ cười. Nàng
vươn tay, lôi kéo áo Độc Cô Diễm, đối với hắn nhỏ giọng nói: “Chàng đã nói nghe
ta, vậy bây giờ chàng đi qua ôm bọn chúng đi.”

Độc Cô Diễm ngẩn ra, có chút do dự nhìn Hướng Tiểu Vãn. Đây là hắn lần đầu tiên
thân mật đối đãi với bọn chúng như vậy, hắn thật sự có chút cảm thấy không
quen, hơn nữa năm đứa đứa nhỏ kia, sợ cũng không quen với việc hắn đột nhiên
chuyển biến như thế?

Hướng Tiểu Vãn cho hắn một nụ cười yên tâm, tiến tới tai của hắn chọc tức hắn
nói: “Đi đi, bọn chúng nhất định sẽ cho chàng vui mừng, ta dám cam đoan, bọn
chúng nhất định sẽ rất thích chàng làm vậy.”

“Có thật không?” Độc Cô Diễm làm như có chút không xác định lẩm bẩm tự nói.

“Ừ.”Hướng Tiểu Vãn đối với hắn gật đầu khẳng định, khích lệ hắn tiến lên ôm năm
tiểu tử kia.

Năm tiểu tử quỳ trên mặt đất cũng không có nghe được Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô
Diễm nhỏ giọng nói, bọn chúng nhìn ánh mắt Độc Cô Diễm nhu hòa rơi vào trên
người mình như vậy, trong lòng là mừng như điên cùng rung động nói không ra
lời.

Giờ phút này nhìn Độc Cô Diễm từng bước hướng bọn họ đi tới, bọn họ kích động
đến thân thể nho nhỏ đều run lên, muốn luôn luôn yên lặng nhìn phụ thân của
mình như vậy, nhưng cuối cùng cũng không dám, rối rít không muốn rời đi ánh
mắt.

Độc Cô Diễm nhận thấy được năm tiểu tử này rõ ràng vui mừng kích động, rồi lại
phải đè nén đi xuống, tim của hắn, lay động nhiều tia đau đớn.

Những năm gần đây, hắn không để ý bọn chúng, hắn luôn luôn cho rằng đã cho bọn
chúng thứ tốt nhất, nhưng kết quả là lại phát hiện mình vẫn làm sai, để cho năm
đứa nhỏ này thừa nhận áp lực của hắn, tước đoạt phần ngây thơ chất phác thuộc
về bọn chúng, hắn sai lầm rồi, thật sai lầm.

Độc Cô Diễm không hề có chút do dự nữa, đứng ở trước mắt năm tiểu tử ngồi xổm
xuống, kéo bọn chúng năm người ôm thật chặt.

Trong tích tắc đó, tim của hắn giống như được một bàn tay ấm áp nhẹ vỗ về, một
loại xúc động chưa bao giờ có chảy qua tim của hắn, tạo nên từng đạo sóng gợn,
cảm giác như thế, làm hắn vui mừng, đôi mắt nóng lên, dù là đại tướng thiết
huyết lãnh khốc một nước như hắn, lúc này vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.

Đây chính là thân tình máu mủ tình thâm, đây chính là yêu, thế gian bất luận
tình cảm gì cũng không thể gạt bỏ. Bàn tay to của Độc Cô Diễm, ôm càng chặt
hơn.

Năm tiểu tử kinh ngạc liên tục, nội tâm của bọn chúng vui mừng, cũng không kém
so với Độc Cô Diễm. Mọi người bất động nhìn Độc Cô Diễm, này chính là quan ái
mà bọn chúng khát vọng, là ôm ấp, không có mấy lần, rốt cuộc thực hiện.

Hốc mắt của mọi người nóng lên, nước mắt không khỏi chảy ra.

Hướng Tiểu Vãn xem một màn này, trong lòng nóng lên, nước mắt cũng ngăn không
được rơi xuống, hơn nữa là vui mừng, nàng hướng về phía năm tiểu tử nhoẻn miệng
cười, khích lệ bọn chúng mau chóng vây quanh cha của mình.

Năm tiểu tử nhìn Hướng Tiểu Vãn, có chút do dự không chừng.

Tay Hướng Tiểu Vãn bày ra tư thế cố gắng lên đối với bọn chúng, dùng thần ngữ
nói với chúng: “Nhanh đi ôm cha của các con, ông ấy nhất định sẽ thích.”

Năm tiểu quỷ nhìn Hướng Tiểu Vãn, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Độc Cô
Diễm, lão Đại Độc Cô Ly cắn răng một cái, trước hết hướng Độc Cô Diễm vươn tay,
ôm thật chặt lấy

Bốn tiểu quỷ khác thấy vậy, tất cả cũng đi theo vươn tay, ôm thật chặt lấy Độc
Cô Diễm.

Thân hình Độc Cô Diễm chấn động, khóe môi giơ lên một nụ cười ôn nhu và hạnh
phúc. “Các con, cha sai lầm rồi, cha sau này nhất định sẽ thật yêu các con.”

Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, thật muốn ngửa mặt lên trời hét dài, nàng
thành công, nàng cuối cùng thành công rồi.

Cùng thời khắc này, Thanh Thủy cư, gian phòng của Hướng Tiểu Vãn.

Một mạt bóng đen từ cửa sổ chạy vào, quay cuồng mấy vòng liền hạ xuống chính
giữa vị trí trong phòng, bóng đen bò dậy, tỉ mỉ quan sát gian phòng của Hướng
Tiểu Vãn, khăn đen ở dưới khóe miệng xả ra, một tia cười lạnh đắc ý phát ra.

“Hắc hắc, Hướng Tiểu Vãn tiện nhân đáng chết này, nhất định sẽ không nghĩ tới
Như Hương ta còn có võ công, đừng nó là nàng, sợ rằng tướng quân cũng sẽ không
ngờ tới điểm này, bây giờ ta chỉ cần hạ độc ở trong nước của Hướng Tiểu Vãn ngươi,
bảo đảm có thể thần không biết, quỷ không hay trừ đi tiện nhân như ngươi. Hừ,
vị trí tướng quân phu nhân, không phải của Như Hương ta thì không ai được phép
ngồi vào.” Đắc ý nói thầm, Như Hương móc ra một gói độc dược từ trong vạt áo,
tính toán hạ đến trong bình trà kia.

Nàng cất bước, chậm rãi
đi tới, lúc này trong mắt nàng đều là cười đắc ý, giống như tất cả mơ ước của
nàng đã thành sự thật, ức chế không được tinh thần thoải mái.

Đang lúc nàng đi tới bên bàn, chuẩn bị đầu độc, một cỗ gió lạnh thổi qua, ngay
sau đó một đạo ánh đỏ chợt lóe, tựa như có vật quỷ dị gì hướng nàng đánh tới.

Như Hương kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ kế sách nàng muốn đầu độc bị
người phát hiện sao? Nhưng, nàng rõ ràng sớm thăm dò, ở bên trong Thanh Thủy cư
căn bản đều không có người, nếu không, bằng công phu ba chân mèo cào này của
nàng, cũng không dám dễ dàng hạ thủ.

Đè nén kinh hoàng, Như Hương thật cẩn thận quay đầu lại, song chính là lúc nàng
quay đầu, một mạt ánh đỏ bay hướng về phía mặt của nàng.

Như Hương kinh hãi, mở miệng kêu to. “A…”

Nhưng lúc nàng còn chưa có a xong, mạt ánh đỏ vèo một tiếng, nhào vào trong
miệng nàng. Như Hương kinh hãi vạn phần, theo bản năng im lặng, hàm răng khẽ
cắn. Đổ nhào vào trong miệng nàng bị hàm răng của nàng cắn một chân, vật kia,
cứ như vậy ở trong cổ họng của nàng…

Mặt Như Hương lập tức hiện lên máu
đỏ, vật ở trong cổ họng nàng giống như đang cực lực giãy dụa, thỉnh thoảng,
phát ra một hai tiếng kêu khàn giọng, thanh âm kia, giống như tiếng kêu của
ếch.

Như Hương vươn tay, muốn móc ra vật kia, nhưng khi tay nàng mới đưa đến một
nửa, toàn thân một trận đau nhức đột kích, nàng ngay cả giãy dụa cũng không có,
liền té trên mặt đất, thất khiếu chảy máu bỏ mình ngay tại chỗ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.