Dưới vô số ánh mắt chăm chú, Lâm Chấn Thiên đứng dậy, hướng về bàn thượng khách chắp tay, cười rạng rỡ:
– Hôm nay chính là ngày hội thi tài trong tộc của Lâm gia chúng ta! Đa tạ chư vị đã đến đây cổ vũ ủng hộ. Có mặt ở đây đều là người quen biết cả, cho nên lão phu cũng không nhiều lời vô ích, xin được vào thẳng chính đề.
Dứt lời, Lâm Chấn Thiên đưa mắt nhìn Lâm Khẳng, lão bèn gật đầu mỉm cười, tiến vào bãi đất rộng rãi trong Thí Luyện Quán rồi rút ra một cái ống trúc. Bên trong ống, có rất nhiều thẻ trúc.
– Quy củ vẫn như trước, rút thăm tìm đối thủ! Tiểu gia hỏa nào tham gia thi đấu của gia tộc, thì đi ra rút thăm!
Nghe Lâm Khẳng nói xong, trong Thí Luyện Quán có hơn bóng người hiên ngang tiêu sái lục tục bước ra. Rồi từng người một bốc lấy thẻ trên ống trúc.
– Ở đây có năm bãi đấu, ai bốc được thẻ trước số năm thì bước ra.
Nhìn mọi người đã rút thăm xong, Lâm Khẳng mới chỉ vào năm cái thạch đài cười nói.
Lâm Động nhìn thoáng qua cái thẻ trúc trong tay. Chỉ thấy mặt trên sơn trắng, dùng mực son viết vào một chữ
“Tứ”
, liền không chậm trễ tiến đến thạch đài số bốn. Sau khi hắn lên đài, lập tức nhìn thấy một tên mập mạp múp míp đã đứng đó tự bao giờ, nhất thời há miệng trợn mắt…
– Lâm Trường Thương, sao lại là ngươi?
Lâm Động kinh ngạc nhìn khuôn mặt béo tròn đầy bất đắc dĩ của Lâm Trường Thương, buột miệng.
– Ta nào có muốn a… Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Lâm Trường Thương méo miệng than thở. Từ sau khi Lâm Động đánh bại Lâm Sơn, gã đã hiểu rõ một điều, Lâm Động bây giờ không phải là Lâm Động ngày xưa. Nếu mà đánh nhau, thì quá nửa phần gã không phải là đối thủ của hắn. Có điều rút thăm lại là chuyện ngẫu nhiên, gã không có khả năng bỏ cuộc, nếu không lúc trở về, cha gã há có thể tha thứ cho gã được sao!
Lâm Động cũng tỏ vẻ đồng tình, khẽ lắc đầu:
– Cứ yên tâm, ta sẽ rất nhẹ tay…
-…
Lâm Trường Thương cũng không biết nói gì, nhãn thần có chút u oán ảo não.
Hai người đang bất đắc dĩ đứng nhìn nhau, thì sau khi khi Lâm Khẳng nhìn thấy nhóm đầu tiên đều đã lên đài, mới vung tay hô lớn:
– Cuộc thi tài trong tộc, bắt đầu!
Tiếng hô của Lâm Khẳng vừa dứt, bầu không khí bên trong Thí Luyện Quán lập tức sôi động hẳn lên. Trên thạch đài, mấy bóng người chớp động rồi bắt đầu va chạm, cực kỳ kịch liệt.
– Hắc hắc, hai tháng trước ta cũng đã tiến vào Thối Thể Đệ Tứ Trọng. Lâm Động, ngươi cũng phải cẩn thận đó!
Nghe hiệu lệnh tỉ thí bắt đầu, Lâm Trường Thương chợt cười hắc hắc, thân thể khẽ rung lên. Thân hình mũm mỉm mập mạp của gã bất ngờ trở nên săn chắc cứng rắn hẳn. Chỉ thấy gã vừa nhấc chân lên, đã như một mũi tên lao thẳng về phía Lâm Động.
Nhìn cái bộ dạng hoạt kê của gã, Lâm Động không khỏi bật cười. Khi hắn còn đang cười thì Lâm Trường Thương cũng đã áp sát. Thân hình gã thoáng chững lại, cái chân phải to bè cực nhanh đá lên người Lâm Động.
– Võ Học Nhất Phẩm, Liệt Thạch Thối?
Nhận thấy cước phong đầy thanh thế của Lâm Trường Thương, Lâm Động khá là kinh ngạc. Hắn không ngờ gã cũng tu luyện võ học, tuy đối với hắn mà nói, chừng đó vẫn không thể mang lại uy hiếp gì.
Lâm Động phóng tay ra thật nhanh, linh hoạt luồn qua cước phong của Lâm Trường Thương mà vỗ lên đùi của gã.
– A!
Một chưởng vừa đến, chỉ nghe Lâm Trường Thương hét thảm một tiếng, thân hình loạng choạng thối lui, phệch mông té ngồi lên mặt đất.
Một chiêu đánh ngã Lâm Trường Thương, Lâm Động thuận thế giơ chưởng xông lên, tỏ ý vỗ xuống, thì đã thấy Lâm Trường Thương ôm đầu, hét toáng lên:
– Ta thua..!
– Lâm Động thắng!
Dưới thạch đài, Lâm Khẳng lắc lắc đầu cười, ánh mắt có vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Động. Lâm Trường Thương tại Lâm gia mặc dù không nổi danh gì, nhưng dù sao cũng đã đạt đến Thối Thể Đệ Tứ Trọng. Hơn nữa, một chưởng nhìn như tùy ý kia, lại vỗ đúng vào chỗ làm phân tán đi lực đạo của Lâm Trường Thương. Nếu chỉ là tình cờ thì thôi, nhưng nếu là cố ý, thì nhãn lực của thiếu niên Lâm Động này, phải nói là thực sự lợi hại.
Nghe Lâm Khẳng tuyên bố, trong Thí Luyện Quán cũng có một ít ánh mắt nhìn về chỗ Lâm Động, tuy có kinh ngạc, nhưng cũng không quá mức lưu ý. Bởi dù sao, thực lực của Lâm Trường Thương tại Lâm gia cũng chỉ đứng vào lớp giữa mà thôi. Lâm Động có thể thắng gã, chẳng phải là chuyện gì quá mức đến nỗi không thể tưởng tượng!
Đối với những ánh mắt này, Lâm Động cũng không mấy quan tâm. Hắn vừa đưa mắt nhìn ra khỏi thạch đài thì bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Lâm Hoành khi y vung tay đánh bay đối thủ của mình xuống đài.
Đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, Lâm Hoành cũng đồng thời nhận ra tia nhìn của Lâm Động. Y hờ hững đưa mắt nhìn lại hắn rồi cười nhạt.
Lâm Động liếc mắt nhìn y, sau đó thu hồi ánh mắt, kéo Lâm Trường Thương đi xuống thạch đài.
Vòng đầu tiên không gặp phải đối thủ nào quá khó chơi, nên sau khi thắng Lâm Trường Thương, Lâm Động lại thắng tiếp một trận nữa, nhẹ nhàng tiến vào vòng sau. Bởi hai trận tỷ thí đều kết thúc quá nhanh và dễ dàng, nên không ít người cho rằng Lâm Động hẳn là chó ngáp phải ruồi, bốc thăm gặp toàn kẻ yếu.
Đối với hai trận so tài nhạt nhẽo của Lâm Động, thì không nghi ngờ gì nữa, Lâm Hoành và Lâm Hà đã trở thành tiêu điểm trong Thí Luyện Quán. Bởi vì từ đầu chí cuối, hai người này khi tỷ đấu, chỉ dùng vỏn vẹn một chiêu đã đánh bại đối thủ. Thắng lợi áp đảo như vậy đã làm cho người xem hiểu được, thực lực của bọn họ đã vượt xa đám tiểu bối còn lại của Lâm gia rồi.
– Chỉ sợ Lâm Hoành đã đạt tới Thối Thể Đệ Thất Trọng rồi…
Tại chỗ ngồi, Lâm Khiếu sau khi xem xong hai trận đấu của Lâm Hoành, gật đầu tấm tắc.
Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn liền hiện ra vẻ lo lắng vô cùng. Nàng còn nhớ như in mấy lời Lâm Hoành nói lúc trước, nếu y đạt được thành tích tốt trong lần thi đấu này, sẽ nhân đó mà thỉnh gia gia tới cầu hôn mình. Lúc đó, vạn nhất phụ thân không đồng ý, không chừng sẽ khiến gia gia một lần nữa không vui.
– Yên tâm, không có việc gì đâu!
Nhìn thấy trên khuôn mặt thon gầy kia xuất hiện nét lo lắng, Lâm Động mới cười cười, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng an ủi.
– Ừ!
Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi bất chợt nói:
– Không biết đối thủ tiếp theo của ca ca sẽ là ai? Nếu như thắng tiếp trận này, sẽ tiến nhập vào nhóm năm đó!
Lâm Động nhếch miệng cười, nhưng trong lòng thật không thể nói. Với thực lực của hắn bây giờ, nếu gặp bất kể kẻ nào trong đám tiểu bối Lâm gia, cũng đủ sức đánh một trận!
– Đợt tỷ đấu thứ hai bắt đầu! Lâm Động..!
Giữa sân, Lâm Khảng đưa mắt nhìn về phía Lâm Động, rồi chỉ tay vào thạch đài lớn nhất ở trung tâm. Vòng hai qua đợt sàng lọc vừa rồi chỉ còn lại mười người, cho nên bất kể ra sao, so với vòng một thì những trận đấu của vòng này nhất định sẽ đặc sắc hơn. Chính vì thế bọn hắn không phải thi đấu đồng loạt năm trận như trước nữa, mà sẽ bắt đầu từng trận một. Do đó mọi người cũng được quan sát một cách kỹ càng hơn.
Nghe tiếng Lâm Khảng gọi tên, Lâm Động khẽ thở ra một hơi rồi bước nhanh về phía thạch đài.
– Lâm Động ca, cố lên!
Sau lưng hắn, Thanh Đàn vung cao nắm đấm nhỏ xíu, hô to cỗ vũ.
Trong Thí Luyện Quán, đã có không ít ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, bên trong ánh lên một chút gì đó hiếu kỳ và chờ đợi. Tuy nói danh khí và địa vị của Lâm Động tại Lâm gia đích xác thua xa hai đệ tử ưu tú Lâm Hà và Lâm Hoành, nhưng phụ thân hắn trước đây lại là thiên tài đệ nhất của Lâm gia. Ai nấy còn nhớ kỹ, ngày xưa Lâm Khiếu đoạt được vị trí đứng đầu đó hết sức nhẹ nhàng, cho nên đều tự hỏi, không biết đứa con này của hắn có được vài phần năng lực như hắn trước kia không?
Tại bàn khách quý, đám người Lâm Chấn Thiên cũng nhìn về phía Lâm Động, trong lòng bọn họ, cũng có sự hiếu kỳ như vậy.
Dưới đông đảo ánh mắt soi mói tò mò kia, Lâm Động đi lên thạch đài. Bên dưới, Lâm Khẳng nhìn vào bảng danh sách, lông mày khẽ cau. Lão hơi ngần ngừ một chút nhưng rồi vẫn hô lên:
– Lâm Vẫn!
Nghe được cái tên này, cả Thí Luyện Quán nhất thời xì xầm ồ lên! Một ít kẻ đồng lứa với Lâm Động đều tỏ ra thông cảm mà nhìn hắn.
Lâm Động cũng giật mình khi nghe cái tên này. Hiển nhiên hắn khá là kinh ngạc, bởi đối thủ lần này thật sự rất khó chơi.
Lâm Vẫn, cũng là một kẻ ưu tú trong hàng tiểu bối của Lâm gia. Phụ mẫu của hắn đều là người nhà họ Lâm, có điều đã chết cả trong tay đạo phỉ. Cho nên từ nhỏ hắn đã trầm mặc ít nói, nhưng lại cực kỳ có thiên phú. Nghe đâu hai tháng trước, trong cơ thể hắn đã ngưng tụ ra mầm mống của Nguyên Lực, trở thành người thứ ba trong hàng tiểu bối sau Lâm Hà và Lâm Hoành, đạt đến Thối Thể Đệ Lục Trọng!
Đối thủ như vậy, quả thật khó chơi!
Lâm Động liếm liếm môi, nhãn thần như có lửa mà từ từ bùng cháy lên. Cái hắn cần, chính là những đối thủ như thế!