Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 26: Tịch Hạo Trạch nghiêng người lại, đè cô xuống: “Em mưu sát chồng, đáng bị trừng phạt.”



Tịch Hạo Trạch im lặng, ánh mắt u ám, dường như đang rơi vào hồi ức.

Trực giác Sơ Vũ cho rằng không đơn giản như thế. Nếu có số lạ gọi đến, cô cũng sẽ không tắt máy ngay lập tức như anh, có thể là một người quen nào trước đây mới đổi số thì sao. Sơ Vũ hơi không hiểu, nhưng trong lòng cô bây giờ đang có chuyện khác quan trọng hơn.

Tịch Hạo Trạch hơi cúi đầu, tóc ướt vẫn chưa được lau khô. Sơ Vũ lấy khăn bên cạnh ngồi xuống giường, lúc tay cô chạm vào đầu anh, Tich Hạo Trạch như ngẩn ra.

Sơ Vũ hoàn toàn rất tự nhiên, cô nghĩ rằng hai người là vợ chồng, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, những việc nhỏ nhặt này một người vợ như cô cũng nên làm. Vợ chồng không chỉ ngày một ngày hai , cũng phải từ từng việc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày để vun đắp lên.

Căn phòng tĩnh lặng, động tác của cô rất nhẹ nhàng, Tịch Hạo Trạch từ từ nhắm hai mắt, người anh hơi dựa vào cô. Xung quanh phản phất mùi hương của cô.

Tịch Hạo Trạch nằm trên chân Sơ Vũ, cô nhìn chằm vào khuôn mắt góc cạnh của anh. Lúc đang lau đến gần khô cô bỗng dừng lại, khẽ cắn môi nói với anh: “Anh có nhớ trước kia anh nói sẽ giúp Hiểu Nhiên vào đoàn nghệ thuật quân đội không ?”

Mày Tịch Hạo Trạch buông lỏng: ”Nhưng lần đó em đã thua.”

“Bủn xỉn.” Sơ Vũ cúi đầu nói ra hai chữ.

“Tịch đại nhân à, ngài hãy giúp tiểu nhân đi mà. Tiểu nhân nguyện ý cả đời bưng trà rót nước cho ngài, tận tụy trung thành. ” Cô lắc lắc tay anh.

Tịch Hạo Trạch từ tốn nói: “Chồng của em vì việc này đã đi cửa sau một lần rồi .”

Sơ Vũ trợn tròn mắt: “Vậy thêm một lần nữa thôi mà?” Cô nhẹ nhàng vuốt từng ngón tay anh.

Tịch Hạo Trạch búng tay vào trán cô một cái: ” Em nghĩ rằng em có thể dễ dàng vào đoàn nghệ thuật quân đội vậy là nhờ ai.”

“Hạo Nguyệt nói rằng họ đã chọn người trẻ tuổi xuất sắc nhất.” Lúc ấy Sơ Vũ đã đưa tất cả các huy chương, bằng khen của cô cho Tịch Hạo Nguyệt. Bà Trần và Tịch Hạo Nguyệt đều đáng giá cô rất cao.

Tịch Hạo Trạch cau mày nhìn Sơ Vũ: “Đơn xin của em là do anh đem đến phòng chính trị của đoàn nghệ thuật quân đội .”

“Em còn tưởng rằng mẹ đã nói chuyện ổn thỏa với người bên kia rồi nữa chứ.” Cô nhẹ nhàng nói: “Vậy chuyện của Hiểu Nhiên, anh cũng giúp thêm một lần nữa thôi được không?” Sơ Vũ xoa bóp vai anh.

Tịch Hạo Trạch nhắm mắt hưởng thụ, Sơ Vũ gấp gáp hỏi: “Như thế nào?”

“Hơi nhẹ, mạnh hơn một chút nữa thì tốt.”

Khóe miệng Sơ Vũ nhếch lên, đấm mạnh vào vai anh: “Em nói chuyện của Tôn Hiểu Nhiên kìa.”

Tịch Hạo Trạch nghiêng người lại, đè cô xuống: “Em mưu sát chồng, đáng bị trừng phạt.”

Sơ Vũ cười khanh khách, hai tay choàng qua cổ anh: “Tịch đại nhân, anh coi như giúp em một lần thôi được không?”

Tịch Hạo Trạch hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: “Tôn Hiểu Nhiên không thích hợp vào đấy.”

Sơ Vũ khó hiểu, Tôn Hiểu Nhiên là sinh viên của trường quân đội, cô ấy vào đó còn thích hợp hơn cô: “Vì sao?”

Anh xoay người nằm qua một bên, kéo chăn lên: “Dục vọng của cô ấy quá lớn.”

“Hiểu Nhiên là một người cầu tiến.”

Tịch Hạo Trạch giật nhẹ khóe miệng: “Ánh mắt vẫn không che giấu được nội tâm của cô ấy .”

Sơ Vũ hít một hơi, tựa người vào vòng tay ấm áp của anh: “Em kể cho anh nghe chuyện xưa nhé.” Tịch Hạo Trạch ôm cô gật đầu.

“Rất nhiều năm trước, vào một mùa hè nóng bức, có một cô bé, lớp cô tổ chức trại hè, cô giáo yêu cầu mỗi người phải nộp phí 100 tệ . Cô bé rất muốn đi, nhưng vì tiếc tiền của gia đình, nên đành nói với cô giáo rằng cô sẽ không tham gia. Sau đấy ba cô bé biết được đã cho cô 100 tệ. Cô bé rất vui mừng, hưng phấn đem tiền đến nộp . Vừa mới nộp tiền không lâu, ở dưới lớp đột nhiên có một bạn học nói bị mất tiền . Sau đó, mọi người bắt đầu đồn đại nhìn cô bé bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí còn có người chửi thẳng mặt cô là kẻ trộm. Nhưng chỉ có một người tin cô bé, vẫn đứng về phía cô bé, kéo cô bé đứng dậy khẳng định nói: “Cậu ấy không phải kẻ trộm.”

Sơ Vũ hơi nghẹn ngào, cô cảm thấy bên hông được ôm chặt, miệng cô cong lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tịch Hạo Trạch, đôi mắt trong trẻo ngấn nước: “Lúc em đang ở trong lúc tối tăm nhất, Hiểu Nhiên như tia nắng mặt trời soi rọi em, giúp em đứng dậy.” Quá khứ bi thương của cô có những khoảnh khắc hiếm hoi vui vẻ đều là cùng Tôn Hiểu Nhiên, cho nên cô không thể dứt bỏ được tình bạn này.

Mặt cô vùi trong ngực anh, một lúc lâu sau, khi anh nghĩ rằng cô đã ngủ, lại thấy được trước ngực thấm ướt, cảm giác lạnh buốt ấy như xuyên thẳng qua tim anh.

Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. Cảm xúc của cô đã dần dần ảnh hưởng đến anh, anh ôm chặt cô, hôn lên mắt cô, thì thầm: “Đều nghe theo em cả”.

Ngày hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng thì tự đi làm . Thật ra Tịch Hạo Trạch muốn đưa cô đi nhưng Sơ Vũ nằng nặc không chịu, một nam một bắc , anh đưa cô đi thì phải qua cả nửa thành phố thế nên cô bảo anh đưa đến bến tàu điện ngầm.

“Có thời gian em hãy đi học cái xe đi, sau này cũng tiện hơn.”

Sơ Vũ nhớ đến lời của cô bạn cô nói trước khi tốt nghiệp, cảm thấy buồn cười, cô kéo tay Tịch Hạo Trạch: “Em đúng là vơ được đại gia rồi .”

Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, ánh mắt ân cần: “Em không hiểu gì thì cứ đi hỏi Hạo Nguyệt.”

Lòng Sơ Vũ ấm áp, đặt túi lên vai xuống xe, rồi vẫy tay. Những tia nắng mùa hè nhẹ nhàng chiếu lên người cô, toàn thân bao phủ một lớp ánh sáng vàng, thật động lòng người .

Lúc cô đến đơn vị thì đúng lúc gặp Hạo Nguyệt ở cổng.

“Anh hai không chở chị đến sao?”

“Cũng không xa lắm, nên chị tự ngồi tàu điện đến đây .”

Tịch Hạo Nguyệt thản nhiên nói: “Lúc đàn ông muốn phục vụ thì không nên mềm lòng, chị mà quá cưng chiều họ, họ sẽ càng làm tới.”

“Hạo Nguyệt, nhưng đó là anh hai em mà.” Sơ Vũ cười nói.

Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy cô mở to mắt, cười nói: “Em lúc nào cũng đứng về phía phụ nữ.”

Sơ Vũ vui vẻ cười tươi.

Trong phòng công tác mới, mọi người đều đối xử với cô rất dè chừng.

Đến trưa, cô cùng một đồng nghiệp mới quen xuống căn tin ăn trưa. Lúc sáng Uông Thần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái cô. Tuổi hai người cũng chỉ xấp xỉ bằng nhau, cô và Uông Thần nói chuyện với nhau rất hợp.

Ăn cơm xong, vẫn còn ít thời gian nghỉ, Sơ Vũ đi dạo xung quanh. Trong đại viện hai hàng cây xum xuê xanh tốt, gió hè thổi đến mát rượi.

Cô đi nửa vòng, tính đến tìm Hạo Nguyệt tâm sự, lúc ngang qua hành lang thì gặp phải Nam Thư Mân. Nam Thư Mân cũng ngẩn người ra.

Sơ Vũ gục đầu xuống, định đi lướt qua.

“Tiểu Vũ …” Nam Thư Mân nhẹ nhàng gọi, bà mím môi, nụ cười trên môi cứng nhắc.

Sơ Vũ sững sờ.

“Vài ngày trước có nhìn thấy hồ sơ của con, ta không nghĩ rằng con cũng sẽ vào đây . Nhưng như vậy cũng tốt.” Giọng nói của bà có chút tiếc nuối: “Lúc nào con có thời gian, ta có cái này cho con.”

“Tôi không muốn .”

“Không, không phải của ta.” Bà cố gắng mở miệng nói ra: “Là của nội con .”

Sơ Vũ cuộn chặt tay lại, hít một hơi: “Hôm nay tôi không có thời gian, ngày mai hãy mang đến cho tôi.” Nói xong cô liền đi lên. Cũng không đến tìm Hạo Nguyệt nữa mà về lại phòng tập.

Lúc tan ca, Tịch Hạo Nguyệt đứng đợi ở cửa chờ cô cùng về.

“Sao cảm giác thể nào? Chị đã quen chưa?”

“Rất tốt .”

Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Nam Thư Mân đang tiến đến.

Tịch Hạo Nguyệt dường như không để ý đến bà ta, cũng không chào một tiếng, đi lướt qua người Nam Thư Mân.

Lên xe, Tịch Hạo Nguyệt nhìn vào gương chiếu hậu: “Sơ Vũ, chị hãy nhớ đừng bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ đó.”

Sơ Vũ sửng sốt.

“Đừng bao giờ đứng trước mặt mẹ nhắc đến bà ta.”

Sơ Vũ nhìn biểu hiện trên mặt Tịch Hạo Nguyệt cũng đoán được có chuyện gì đó mà cô chưa biết.

Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy bộ dáng không hiểu gì của cô, thở dài nói: “Em gái của mẹ là vợ cũ của chồng hiện tại của bà ta.”

Trong chớp mắt Sơ Vũ cứng đờ.

“Thư Nam…” Tịch Hạo Nguyệt lạnh lùng cười: “Bây giờ bà ta có cố gắng sống đứng đắn thế nào cũng không thể che giấu được thân phận “ Kẻ Thứ Ba” của ngày xưa. Dì em lúc ấy bị sẩy thai, sức khỏe yếu, lại bị trầm cảm, lúc ấy không biết Thư Nam làm thế nào lại quyến rũ được dượng. Sau này dì biết được vì quá đau khổ nên đã uống thuốc ngủ tự vẫn.”

Không biết có phải do trong xe quá lạnh không, trên lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cố gắng hít thở vài lần, mới thốt nên lời:

“Vậy em có biết trước đây bà ta như thế nào không?”

“Nghe nói trước đây bà ta cũng đã có gia đình , nhưng ham mê quyền quý, người phụ nữ này tâm địa độc ác.”

“Được rồi, không nói nữa, dù sao ở trước mặt mẹ chị đừng đề cập đến bà ta .”

Cả người Sơ Vũ nhũn ra dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn về phía trước chỉ thấy một mảng mờ mịt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.