Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 23: “Nếu có một ngày điều em thích làm cho em cảm thấy mệt mỏi, không vui vẻ, vậy thì em sẽ từ bỏ nó.”



Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ mở toang, hương hoa theo gió thoang thoảng phản phất vào. Sơ Vũ đang chăm chú xem ảnh. Cô cảm thấy như mình đang ngược dòng thời gian trở về với tuổi thơ của anh. Hình ảnh cậu thiếu niên năm đấy trong kí ức của cô dần dần hiện lên.

Tịch Hạo Trạch ngồi một bên giường, trên đùi đặt một quyển sách quân sự dày, mắt nhìn vào sách rất lâu nhưng vẫn không thấy anh lật sang trang.

Sơ Vũ xem hết album, ngẩng đầu thấy anh vẫn đang đắm chìm trong trang sách, liền lặng lẽ rút một tấm ảnh cấp hai bỏ vào ví tiền của mình, mỉm cười hài lòng.

Đóng album lại, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống. Tịch Hạo Trạch đang thẩn thờ chợt giật mình nhìn sang cô: “Em xem xong rồi à?”

“Dạ.” Sơ Vũ gật đầu.

“Em có cảm nghĩ gì muốn phát biểu không?”

Sơ Vũ mỉm cười: “Anh đen nhiều đi.” Cô ngắm nghía khuôn mặt anh: “Thật ra anh trắng lên một chút thì đẹp hơn.”

“Đừng dùng từ “Đẹp” để miêu tả một người đàn ông, đặc biệt là đối với một quân nhân.”

Sơ Vũ nhướng mày : “Cô gái cùng anh chụp ảnh kia… có phải hồi đấy có rất nhiều người thích cô ấy không?”

Ngón tay Tịch Hạo Trạch khẽ run: “Chuyện đã xa xưa rồi mà .”

“Anh thật không nhớ ư?” Sơ Vũ ghé sát vào mặt anh, không chớp mắt nhìn anh.

Tịch Hạo Trạch gượng cười, nhìn vào ánh mắt tò mò thích thú của cô, anh hơi dao động, đột nhiên anh giữ lấy vai cô đè xuống: “Sơ Vũ, em muốn hỏi cái gì?”

Sơ Vũ bị anh đè nặng trên chiếc giường mềm mại, mặt cô đỏ ửng lên , người hơi run rẩy, nghiêng đầu qua một bên: “Anh để em đứng…” từ “lên” đã bị anh chặn lại. Nụ hôn này không giống với nụ hôn trong xe lúc nãy, anh càng hôn càng mãnh liệt, tay vô thức siết chặt eo cô. Đã đầu hạ nên Sơ Vũ ăn mặc cũng rất mỏng manh, lúc này, cô cảm giác được cả người cô như nóng bừng lên.

“Anh hai… chị dâu của em đã đến rồi ư.” Một giọng nói thanh thúy truyền đến , cánh cửa phòng bỗng bị mở toang.

Tịch Hạo Trạch nắm lấy chiếc gối đầu giường, chính xác ném vào mục tiêu, lạnh lùng buông ra hai chữ: “Ra ngoài.”

“Ai nha!” Tịch Hạo Nguyệt nhanh nhẹn né qua, nhìn thấy rõ một cô gái tóc tai lộn xộn nằm trên giường liền hiểu ra, cô cũng không ngượng ngùng gì chỉ khẽ nhún vai rồi đóng cửa lại, đứng ở cửa còn bình thản nói vọng vào: “Ok. Hai người cứ tiếp tục đi.”

Cô nín cười: “Anh hai, chị dâu, mẹ bảo em lên gọi hai người xuống ăn cơm.”

Sơ Vũ hốt hoảng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo nhăn nhún, giận dỗi trách: “Mặt mũi em đâu mà xuống dưới nữa đây.”

Sơ Vũ đi đến trước gương, nhìn thấy môi hơi sưng đỏ. Lát sau lúc ra khỏi phòng thì gặp ông bà Tịch. Nhìn thấy cô và Hạo Trạch, họ đã hiểu hai người vừa ở trong phòng làm gì .

“Con sao lại không đóng cửa phòng lại?”

Tịch Hạo Trạch bị hỏi như vậy, sắc mặt có chút khó chịu, anh thản nhiên nói: “Yên tâm, kết hôn xong chúng con sẽ không ở đây đâu.”

Lúc xuống lầu, mọi người đều coi như không có chuyện gì. Bà Trần và cô giúp việc đang bưng thức ăn lên, Sơ Vũ cũng qua giúp. Nhìn thấy cô, miệng bà nở lên một ý cười rồi liền biến mất.

“Sơ Vũ, con đi nói chuyện với Hạo Nguyệt đi, ở đây có bác và Tiểu Linh là đủ rồi.”

“Không sao đâu bác, để con làm cũng được ạ.”

Bà Trần nhìn thấy động tác cô thuần thục, rất vừa lòng gật đầu.

Trên bàn ăn của Tịch gia xưa nay đều rất buồn tẽ, đêm nay có thêm Sơ Vũ bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

“Sơ Vũ, cô quen biết với anh hai tôi bao lâu rồi?”

“Hạo Nguyệt, con thật không biết lớn nhỏ, Sơ Vũ là chị dâu tương lai của con đấy.”

“Mẹ, con còn lớn tuổi hơn Sơ Vũ đấy, gọi Sơ Vũ là chị dâu, con sợ cô ấy có khoảng cách.”

Sơ Vũ nhẹ nhàng huých vào khuỷu tay Tịch Hạo Trạch, anh làm như vẻ cái gì cũng không nghe không biết, gắp một đùi gà vào bát Sơ Vũ: “Em đã gầy như vậy rồi, đừng có ăn kiêng nữa.” Sơ Vũ liếc mắt anh một cái.

Bà Trần nhìn thấy tình cảm của hai người như vậy xem như cũng đã chắc chắn rồi.

“Anh hai, em cũng muốn ăn đùi gà.” Tịch Hạo Nguyệt là con gái duy nhất trong nhà nên luôn được ba mẹ và các anh nuông chiều.

“Gọi điện thoại cho Ôn Húc bảo anh ta về mà gấp cho em .” Ôn Húc là chồng của Tịch Hạo Nguyệt.

“Đúng rồi, Hạo Nguyệt à, mẹ không phải là nói con, nhưng con và Tiểu Húc đã kết hôn hai năm rồi , cũng nên có một đứa đi là vừa ? Tiểu Húc con còn có thể thuyết phục nó được, nhưng gia đình chồng con chỉ có mình cậu ta, con cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu ta. Kết hôn rồi thì phải sinh con, đó mới gọi là gia đình.” Bà Trần nói những lời này không chỉ là nói cho mình Hạo Nguyệt nghe.

“Mẹ, dừng dừng. Anh hai vẫn còn lớn hơn đấy thôi, bây giờ cũng đã có chị dâu rồi , mẹ bảo anh hai đi.”

Quả nhiên ánh mắt bà Trần chuyển sang Sơ Vũ, lấy đũa gấp cho Sơ Vũ một miếng thịt bò, mỉm cười nhìn cô: “Sơ Vũ, các con còn trẻ đừng học theo những ngôi sao minh tinh gì đấy điên cuồng giảm cân, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tịch Hạo Nguyệt như sực nhớ đến điều gì đó rồi hỏi: “Sơ Vũ, sau khi tốt nghiệp chị đã có dự định gì chưa?”

Dự định gì ư? Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn nghĩ.

“Chị học múa, vậy có hứng thú gia nhập vào đoàn nghệ thuật của của bọn em không?”

Sơ Vũ nao nao, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.

“Chị tham gia vào đoàn cùng với bọn em đi. Lần trước tại hội diễn văn nghệ quân khu nhìn chị múa, tất cả bọn em đều đã rất kinh ngạc đấy.”

Tịch Chính Hồng hỏi:”Sơ Vũ cũng có tham gia hội diễn văn nghệ hôm ấy ư?” Lúc này, ông cũng gọi cô là ”Sơ Vũ” .

“Ba, là buổi hội diễn văn nghệ lúc tết tây, tiết mục “Lâm thủy” đấy, các tiết mục của đoàn bọn con cũng không thể sánh bằng.”

Tịch Chính Hồng gật đầu, tiết mục đấy ông cũng rất ấn tượng, mùa đông lạnh lẽo mà mấy cô gái trẻ phải mặc váy múa mỏng manh, thật không dễ dàng gì. Ông tự nhiên có thể hiểu được họ đã bỏ ra bao nhiêu nổ lực, nhìn lại Sơ Vũ ông có vài phần thương xót: “Tiết mục đấy rất đặc sắc, ông Ôn và mọi người đều khen không dứt miệng.” Được tất cả các lãnh đạo đều khen ngợi, có thể thấy được lần đấy Sơ Vũ và mọi người đã biểu diễn rất thành công.

Buổi tối, Tịch Hạo Trạch đưa cô về trường học. Hai người yên lặng đi trên đường, gió đêm hơi lạnh, tiếng côn trùng kêu vang. Ánh đèn vàng chiếu rọi kéo dài thân bóng hai người, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua.

Trong đầu Sơ Vũ vẫn còn nghĩ đến lời đề nghị của bà Trần. Cô hít một hơi, nghiêng đầu nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia: “Em không muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội.”

“Vì sao?”

“Em không muốn múa nhảy gì nữa.” Trong lòng Sơ Vũ có chút hỗn độn, quan trọng là Nam Thư Mân cũng ở trong đoàn nghệ thuật, nhưng cô không biết mở miệng nói với Tịch Hạo Trạch chuyện này như thế nào, bởi vết thương trong lòng cô chỉ vừa khép lại.

Tịch Hạo Trạch vẫn bước đi: “Rõ ràng là vẫn rất thích vì sao lại không múa nữa?”

“Nếu có một ngày điều em thích làm cho em cảm thấy mệt mỏi, không vui vẻ, vậy thì em sẽ từ bỏ nó.” Sơ Vũ nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng mang theo gì đấy rất kiên định.

Tịch Hạo Trạch im lặng, hai người đi đến chân ký túc xá, anh ngửa đầu nhìn vô số ánh sao trên bầy trời, ánh mắt hơi trầm xuống: “Được rồi, lên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh dừng một chút: “Chuyện vào đoàn nghệ thuật cũng là ý muốn của mẹ anh.”

Nghe những lời này, Sơ Vũ thật sự không biết nói gì nữa. Cô chua xót gật đầu: “Em lên đây.”

Sơ Vũ mở cửa thì nhìn thấy Vương Lam đang tập yoga trong phòng, cả người cô uốn cong tạo thành một hình vòng cung. Cô lẳng lặng ngồi xuống.

“Đi chơi một đêm đã về đấy à?”

“Lam Lam, nếu có người tìm cho cậu một công việc tốt, cậu thích nhưng lại không muốn làm, vậy cậu sẽ làm như thế nào?”

“Haiz, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì, cứ quanh co mãi .” Vương Lam trở về tư thế ban đầu, đứng lên xoay eo:”Người yêu cậu tìm cho cậu công việc rồi à? Xem ra tình cảm mặn nồng quá nhỉ. Tớ bây giờ vẫn đang còn sầu, sau khi tốt nghiệp không biết trôi dạt về phương nào đây?”

Sơ Vũ thở dài: “Cậu cũng biết mà, tớ không định múa nữa nhưng gia đình anh ấy vẫn muốn tớ tiếp tục.”

Vương Lam mở chai nước khoáng: “Làm ở đâu?”

Sơ Vũ cũng không giấu giếm cô ấy: “Quân đội.”

“Sơ Vũ, đầu óc cậu có làm sao không đấy. Cậu mà ở đấy vài năm, không chừng sau này cũng được lên chức gì đó đấy. Còn nữa, nếu gia đình anh ta đã sắp xếp, cậu không đi, cậu nói có được không.” Vương Lam cũng đã đoán được sơ sơ là gia đình bạn trai Sơ Vũ cũng không phải tầm thường, cô bĩu môi: “Cậu mà không vào đấy là trái với ý của mẹ chồng cậu, vậy cậu nghĩ sao. Kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người, sau khi kết hôn họ cũng sẽ là người nhà của cậu.”

Sơ Vũ cũng hiểu được đạo lý đấy.

******

Ngày hôm sau, Sơ Vũ về nhà . Cô đi cùng Hàn Đức Quần đến bệnh viện quân khu để châm cứu. Hồi giữa tháng năm Hàn Đức Quần đã xuất viện , chân của ông vẫn chưa hồi phục hẳn, bây giờ đã hơi có cảm giác. Tay nghề của bác sĩ ở bệnh viện này rất tốt. Châm cứu vài lần, dần dần chân của Hàn Đức Quần đã có cảm giác đau đớn mãnh liệt hơn .

“Tiểu Vũ, sao sắc mặt con lại kém như vậy.”

“Tối hôm qua con ngủ không được.” Sơ Vũ xoa mắt, cười lên một cái.

“Ba, gia đình anh ấy muốn con vào đoàn nghệ thuật quân đội.”

Tay ông Hàn đang xoa chân bỗng dừng lại, ông gập người xuống: “Tiểu Vũ, gia đình cậu ấy dĩ nhiên sẽ có mong muốn của họ.”

Sơ Vũ ngồi xổm xuống, hai tay xoa bóp bắp chân ba mình: “Ba, có đôi khi con có cảm giác rất mờ mịt.”

Ông Hàn cười một tiếng: “Trước kia con đâu có như thế.” Con gái của ông trước kia chuyện gì cũng có thể làm chủ.

Hàn Đức Quần ngồi trên xe lăn, Sơ Vũ đẩy giúp ông. Giữa trưa nắng gay gắt, Sơ Vũ nhìn thấy miệng ba mình hơi khô khốc.

“Ba, ba đợi con một lát, con đi mua bình nước.” Nói xong cô chạy đến cửa hàng bán đồ lặt vặt.

Ánh mắt Hàn Đức Quần dõi theo bóng lưng Sơ Vũ.

“Ông đang chắn đường đấy , sư phụ à.”

“Thật xin lỗi, xin lỗi.” Hàn Đức Quần lập tức lăn bánh xe.

“Anh đợi chút, để tôi giúp anh.” Người nọ giúp đẩy ông đến một bên dưới táng cây.

“Cám ơn .”

“Không có gì, giúp một người tàn tật là điều nên làm mà .”

Sắc mặt Hàn Đức Quần bỗng trắng bệch. Cổ họng khô rát nói không nên lời, ngơ ngẩn chuyển động bánh xe, quay người lại nhìn thấy một người phụ nữ trong bộ quân trang đứng trước mặt ông, từng bước đi đến.

Thời gian bỗng ngưng lại, trên bánh xe không biết dính gì, tay ông nắm chặt đau đớn.

“Anh… khỏe không?” Nam Thư Mân không ngờ lại gặp ông ta ở đây, thật ra lúc trước bà cũng biết ông nằm tại bệnh viện quân khu.

Hàn Đức Quần run rẫy, ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chói chang chiếu vào đôi mắt đen nhánh, sắc mặt ông ngày càng tái nhợt, ông mím môi không nói chuyện, ánh mắt nhìn ra phía sau Nam Thư Mân, con gái và con rễ của ông đang đi đến, trên mặt Sơ Vũ tươi cười tràn đầy hạnh phúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.