Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 14: Thực lực đề cao



Lâm Minh vừa điều khiển chân nguyên trong phù văn, vừa vận chuyển “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, tăng nhanh tốc độ hấp thu chân nguyên, cách làm nhất tâm nhị dụng này làm cho Lâm Minh không ngừng mắc sai lầm!

Khi liên tục sai lầm năm lần, làm hỏng năm phần tài liệu, Lâm Minh rốt cuộc ý thức được, hắn đã không thể hoàn thành lần này rồi… Phí công nửa ngày, Lâm Minh rốt cuộc bất đắc dĩ cắt đứt chân nguyên, vì vậy, phù văn thần bí đang lơ lửng giữa không trung kia không còn bị năng lượng trói buộc nữa, giống như một ngọn lửa bùng cháy giữa không trung, phát ra ánh sáng chói lọi.

Nhìn luồng sáng này, trong lòng Lâm Minh như đang nhỏ máu, đây đều là vàng a! Tuy rằng đã dự đoán được mình sẽ thất bại, nhưng tổn thất một ần tận mấy chục lượng vàng, Lâm Minh cũng thấy khó mà chịu nổi, điều duy nhất đáng mừng chính là vừa rồi không dùng đến Thiên Tàm Ti, loại tài liệu đắt nhất này còn chưa bị lãng phí.

Tài liệu của hắn chỉ đủ dùng mười lần, nói cách khác, nếu trong vòng mười lần mà hắn không có biện pháp thành công, thì hắn sẽ không một xu dính túi.

Muốn thành công trong vòng mười lần thử, nếu điều này mà bị các Minh Văn sư khác nghe thấy, thì sẽ trực tiếp nhận định rằng đây là chuyện hoang đường, lần đầu tiên học tập Minh Văn thuật, đừng nói là một lần thành công chế tạo ra Minh Văn hoàn chỉnh trong vòng mười lần thử, cho dù thành công vẽ ra một văn lộ trong vòng mười lần cũng đều không có khả năng!

Lâm Minh thu lại cặn tài liệu, bắt đầu tổng kết các sai lầm khi nãy, hắn thừa kế trí nhớ của vị tiền bối đại năng kia thì không sai, nhưng chân nguyên của hắn lại kém quá xa vị tiền bối đại năng đó, do vậy ngay cả một phần Minh Văn thuật đơn giản mà hắn cũng đều không thể duy trì được.

Đương nhiên, tuy rằng phần Minh Văn thuật trong trí nhớ của vị tiền bối kia là phi thường đơn giản, nhưng nếu đặt trên Thiên Diễn đại lục, nó vẫn là cực kỳ phức tạp, là Minh Văn thuật tinh phẩm, một khi vẽ ra, hiệu quả của hắn sẽ khiến cho các Minh Văn đại sư cũng phải khiếp sợ.

Tổng kết ra nguyên nhân thất bại, Lâm Minh bắt đầu tìm đối sách, muốn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lượng chân nguyên là điều không có khả năng, thứ duy nhất mà mình có thể làm chính là ra sức giảm bớt sai lầm, dù sao mỗi một lần sai lầm đều sẽ lãng phí chân nguyên, nếu ít sai lầm, chẳng những có thể tiết kiệm tài liệu, mà còn có thể tiết kiệm cả chân nguyên nữa.

Nghĩ vậy, Lâm Minh tạm thời bỏ tài liệu xuống, chỉ dùng chân nguyên lần lượt luyện tập.

Ý tưởng của Lâm Minh rất đơn giản, chân nguyên không cần tiền, nếu hao phí hết thì cũng chỉ cần vận hành mấy lần “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” là được rồi, chẳng những không có tổn thất, mà còn có thể nhân tiện luyện tập “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, còn có chuyện nào hoàn mỹ hơn chuyện này hay sao?

Chỉ cần không phải tiêu tiền, vậy thì hắn sẽ không có gì phải sợ cả, nếu luyện tập một trăm lần, một ngàn lần vẫn không được, như vậy thì sẽ luyện tập một vạn lần, mười vạn lần, mười vạn lần mà vẫn không được, vậy thì luyện mấy chục vạn lần! Mãi cho tới khi quá trình vẽ phù văn ghi sâu vào trong lòng, trở thành bản năng của thân thể, khi đó hắn không tin mình vẫn còn thất bại!

Thiên Vận thành, phủ nguyên soái!

Tại Thiên Vận thành thì có hai khu nhà to lớn nhất, một là hoàng cung, một là phủ nguyên soái, toàn bộ phủ nguyên soái nằm phía tây bắc Thiên Vận thành, kéo dài tận ba dặm, rộng ngàn bước, trong đó có đủ loại núi giả, thác nước, hành lang hoa viên, nhà lầu, nhiều vô số kể.

Lúc này, trong Tàng Thư các của phủ nguyên soái, một lão già mặc trường bào, tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào đang cần theo một lồng chim dát vàng, bên cạnh hắn là một cô gái mặc áo trắng, đang đứng im lặng, cô gái này chính là Tần Hạnh Hi.

– Nga? Có người như vậy ư? Ngay cả ngươi cũng đều cam bái hạ phong?

– Ân!

Tần Hạnh Hiên gật gật đầu, lão nhân bên cạnh nàng chính là sư phụ của nàng, Minh Văn sư xuất sắc nhất Thiên Vận thành, Mộc Dịch tiên sinh.

Trí nhớ của Tần Hạnh Hiên vô cùng tốt, nàng kể lại toàn bộ cuộc đối thoại với Lâm Minh khi đó, lão nhân nghe xong, sắc mặt dần dần ngưng trọng, vốn hắn còn tưởng rằng Tần Hạnh Hiên nói mình không bằng thiếu niên kia, chỉ là khiêm tốn mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, nàng quả thực không bằng tên đó, hơn nữa thiếu niên kia có tri thức quá phong phú, không giống như Thiên Vận quốc nhất mạch, rất có thể là tri thức từ chỗ nào đó có Minh Văn thuật phát triển hơn.

Sau khi kể lại xong cuộc đối thoại, Tần Hạnh Hiên lại miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng khi Lâm Minh tiện tay vẽ cơ sở văn lạc, loại cảm giác hành văn lưu loát đó là điều mà nàng không có biện pháp nào làm được.

– Dùng chân nguyên vẽ văn lộ cơ sở, không chút tạm dừng, lại có thể vẽ ra mức độ nặng nhẹ đối với năng lượng chỉ trong nháy mắt… Thật vậy hay sao?

Mộc Dịch vô cùng kinh ngạc.

– Ân, khi hắn nói về phù văn thì ta có cảm giác rất lưu loát sinh động, về phần nắm chắc mức độ nặng nhẹ của năng lượng kia… Giống như là… Như là đã in sâu vào trong đầu hắn, hình thành bản năng vậy, loại trình độ này, Hạnh Hiên không theo kịp.

– Ân…

Mộc Dịch hít sâu một hơi, nếu muốn hình thành cái gọi là bản năng này, không luyện tập trăm ngàn vạn lần thì là không có khả năng làm được, tiểu tử này, chẳng lẽ luyện tập Minh Văn thuật từ trong bụng mẹ hay sao?

– Ngươi xác định hắn chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi ư?

– Chắc chắn!

Tần Hạnh Hiên khẳng định.

– Khó lường! Đúng là khó lường!

Mộc Dịch chậc chậc khen:

– Còn nhỏ tuổi như vậy, mà có thể đạt tới trình độ này, quả thật làm cho người ta phải giật mình, thiếu niên này có thiên phú cao hiếm thấy! Tuy nhiên… Ta càng hiếu kỳ không biết sư phụ của hắn rốt cuộc là ai…

Mộc Dịch vuốt chòm râu bạc trắng, nhớ lại xem trong Thiên Vận quốc, thậm chí là vài quốc gia gần đó, có Minh Văn tông sư nào lánh đời không ra hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra là người nào, nếu nói về tri thức Minh Văn, hắn tự nhận rằng mình đã là đỉnh cao rồi, toàn bộ Thiên Vận quốc, thậm chí cả các nước láng giềng cũng có không ít người ngang với hắn, nhưng nếu nói muốn thắng hắn một cách dễ dàng, thì lại không có người nào cả.

Mộc Dịch nói:

– Ta không nghĩ ra người nào có thể dạy dồ ra đồ đệ xuất sắc như vậy, nếu ta không đoán sai, sư phụ thần bí của thiếu niên này có thể đến từ tông môn…

– Tông môn?

Tần Hạnh Hiên cả kinh, Thiên Diễn đại lục vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều đại tông môn đã truyền thừa mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm, nội tình của những tông môn này dày tới mức khó có thể tưởng tượng được!

Xa không nói, chỉ riêng tông môn gần Thiên Vận quốc nhất, tổng bộ của Thất Huyền võ phủ, tên là Thất Huyền cốc, cao thủ trong đó đã nhiều tới mức không thể tưởng tượng được rồi.

Mười hai năm trước, trưởng lão của Thất Huyền cốc đi tới Thiên Vận quốc, ngay cả hoàng thất nhìn thấy cũng đều phải cung kính, lão sư của Tần Hạnh Hiên là Mộc Dịch tiên sinh là Minh Văn sư đỉnh cao tại Thiên Vận quốc, nhưng đến đại tông môn, thì lại không có gì đặc biệt cả.

Mộc Dịch nói:

– Hạnh Hiên, nếu lần sau nhìn thấy người này, nhất định phải lưu hắn lại, ta muốn tự mình gặp hắn. Thiếu niên này không đơn giản, mặc dù hắn có sư phụ đến từ đại tông môn, nhưng mới bằng này tuổi đã đạt tới trình độ đó, cũng làm cho người ta cảm thấy khó tin rồi. Còn nữa, nên khách sáo với hắn một chút, sư phụ của hắn có lẽ là cao nhân mà toàn bộ Thiên Vận quốc đều không thể trêu vào được, nhất định không thể vô lễ.

– Vâng, lão sư.

Từng ngày trôi qua, Lâm Minh xé xuống từng tờ lịch một, mấy ngày nay, Lâm Minh đều luyện tập Minh Văn thuật, các loại phù văn đã được hắn luyện tập không biết bao nhiêu lần, đã sớm ghi nhớ trong lòng rồi.

Ngày đêm sử dụng linh hồn lực làm cho tinh thần Lâm Minh cực kỳ mỏi mệt, hai mắt hắn luôn phủ kín màu máu, chân nguyên cũng liên tục nằm trong trạng thái cạn kiệt, nhưng chỗ tốt nhận được cũng rất rõ ràng, Lâm Minh phát hiện ra, ngoài tiến bộ của Minh Văn thuật, thì cảm giác lực của hắn cũng càng linh mẫn hơn.

Hiện tại hắn vẫn là một giải cốt thủ trong Đại Minh Hiên, mặc dù là một con hung thú cấp hai hoàn toàn lạ lẫm, thì Lâm Minh cũng có thể cảm giác rất rõ ràng biến hóa của lực đạo khi lưỡi đao chạm tới thịt, từ đó ung dung tránh thoát gân cốt, mỗi một đao hạ xuống đều cực kỳ lưu loát, hung thú cấp hai có da thịt cực kỳ rắn chắc, nhưng Lâm Minh chỉ cần một nén nhang đã tách rời xong!

Đối với tốc độ khủng bố như vậy, các nhân viên trong Đại Minh Hiên ban đầu là vô cùng kinh ngạc, sau đó thấy vậy thì đã chết lặng, hiện tại địa vị của Lâm Minh trong Đại Minh Hiên là rất cao, thời gian làm việc rất tùy ý, thời gian nghỉ cũng càng tùy ý hơn, tiền lương còn không kém vài tên đầu bếp.

Đối với đãi ngộ như vậy, không có nhân viên nào không phục, mà tuy rằng Lâm Minh có đặc quyền, nhưng vẫn hoàn thành hai canh giờ giải cốt mỗi ngày, điều này đối với hắn mà nói chính là một loại tu luyện, việc giải cốt này có lợi rất lớn cho cả việc vận dụng linh hồn lực lẫn lực lượng.

Nhưng dần dần Lâm Minh có muốn làm hai canh giờ cũng không được, bởi vì Đại Minh Hiên không có nhiều hung thú như vậy! Đúng vậy, hàng tồn trữ trong nhà kho đều đã bị Lâm Minh giải quyết hết rồi… Khi Lan tỷ phụ trách phòng bếp nhìn thấy tất cả hung thú trong hầm ướp đá đều đã biến thành từng khối thịt chỉnh tề, hơn nữa kích thước mỗi khối đều bằng nhau, thì Lan tỷ lập tức không biết nói gì.

Tên này quả thực chính là một cái máy!

Cứ như vậy, trong mười ngày cuối cùng của tháng thứ nhất, Lâm Minh một lần nữa chuẩn bị tốt tài liệu, bắt đầu vẽ Minh Văn một lần nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.