Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay

Chương 2: Điểm xấu của hollywood



Thi thể hả? Cậu nói nghiêm túc hay nói giỡn đó? – Margot hỏi, mặt tái xanh.

Peter không trả lời. Cậu chỉ biết một điều: trong nhà này có một cái gì đó không hình thường. Peter cảm thấy tim đang đập thình thịch. Có lúc cậu tưởng như mình sắp xỉu.

– Vào xem thử đi – Peter nói và cố trấn tĩnh lại.

Peter tiến một bước vào phòng khách và ngay lập tức có tiếng kêu sột soạt dưới đôi giày thể thao. Peter nhìn xuống chân. Sàn phòng rải đẩy mảnh thủy tinh. Cậu xem xét hiện trường thật kỹ, chú‎ ý không xê dịch gì: ghế, bàn và đèn bị ngã phải giữ nguyên hiện trạng. Đó là bằng chứng cho biết ở đây có xảy ra bạo lực.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Peter tự hỏi khi bước vào phòng ngủ của Diller.

Ống nghe điện thoại gác bên cạnh máy. Hoá ra vì vậy mà số điện thoại luôn nghe bận máy.

– Chúng tôi đã nhìn khắp nhà, không có ai cả – Margot thông báo khi bước theo vào phòng ngủ cùng Kevin – Peter ơi cậu có nghĩ là có trộm không? Có thể anh Diller đã bắt quả tang tên trộm?

– Em không nghĩ thế – Peter trả lời – Tên trộm đúng danh nghĩa chỉ khám xét ngăn kéo, ngăn tủ, chứ không lật đổ bàn ghế. Anh chị có biết là có gì bị mất không?

Margot mở từng ngăn kéo một tủ lớn.

– Mọi thứ còn đầy đủ. Dường như không ai đụng đến đồ của Diller – Margot nhận xét.

Kevin thắc mắc nhìn Peter.

– Sao cậu có vẻ rành bọn trộm quá vậy? – Kevin hỏi.

“Bởi vì em là thám tử” – Peter xém trả lời như vậy, nhưng kiềm mình kịp thời. Bởi vì thật ra, Peter có phải là nhà điều tra chính cống không? Có lẽ Peter nghi ngờ điều này. Đối với Hannibal chẳng hạn, thì Peter là một thằng khoẻ mạnh biết vận dụng cơ bắp, biết leo tường, biết chui vào một cửa sổ hé mở. Trái lại, về mặt suy luận thì…

– Ta đi thôi – Margot rùng mình nói – Nhà này làm tôi nổi da gà…

Peter đóng cửa phòng lại.

– Em muốn tham quan thêm chút nữa – Peter nói rồi trở ra phòng khách.

Mảnh vỡ thủy tinh kêu lạo xạo dưới chân Peter. Cậu nhìn khắp phòng khách. Tại sao có mảnh thủy tinh vỡ? Phải có một manh mối trọng yếu đâu đó, nhưng Peter không tìm thấy. Peter suy nghĩ thật nhanh và nhớ lại nguyên tắc vàng của Hannibal: nếu muốn tìm xem cái gì thiếu, thì trước tiên hãy kiểm kê những gì không thiếu. Nói cách khác, muốn biết mảnh vỡ thủy tinh xuất xứ từ đâu, thì phải xem xét tất cả những gì còn nguyên vẹn.

Cũng như phần lớn các giả thiết của Hannibal, thoạt nghe, giả thiết này có vẻ hết sức điên rồ – cho đến lúc nó được xác minh. Và các giả thiết của Hannibal được xác minh với xác suất chín mươi tám phần trăm. Cậu quyết định bắt đầu tìm kiếm từ nhà bếp. Peter mở hết tủ ra, kiểm tra hàng ly.

Đột nhiên Peter cảm thấy có ai túm mạnh vai.

– Ê! – Kevin kêu – Nếu cậu tìm món đồ lưu niệm để lấy đi thì tôi khuyên cậu từ bỏ ý định đó đi.

– Em chỉ thử tìm hiểu xem đống thủy tinh vỡ đó xuất phát từ đâu – Peter nghiêm trang giải thích.

Kevin lúng túng xin lỗi.

– Xin lỗi nhé. Chắc là tôi hơi bi căng thẳng quá.

Mọi cái ly đều sắp xếp thẳng hàng, dường như không thiếu cái nào. Sau đó Peter xem xét cửa sổ. Không có ô kính nào bị vỡ. Cũng không có bình hoa vỡ: không thấy hoa hay nước dưới đất.

Cho dù có đi tới đi lui, Peter vẫn không thấy manh mối nào. Không thấy cách nào giải thích. A! Phải chi có Hannibal ở đây! Thám tử trưởng đã có thể nêu ra năm sáu giả thiết. Peter cảm thấy tuyệt vọng, nhưng rồi trấn tĩnh lại. Dù sao, Hannibal Jones đâu phải là thám tử trưởng độc nhất trên thế giới. Và chắc chắn Hannibal sẽ khâm phục, nếu Peter tư mình giải quyết được vụ bí ẩn này. Cả Bob Andy cũng vậy. Từ khi tìm được công việc bán thời gian trong một hãng nhạc chuyên lăng-xê các nhóm nhạc rock, càng lúc càng hiếm gặp được thành viên thứ ba của nhóm, nhưng Bob vẫn còn say mê các vụ điều tra nan giải.

Peter im lặng suốt trên đường đi về. Cậu chỉ ngồi nghe Margot và Kevin thử đưa ra những giả thiết khác nhau. Diller có rời khỏi nhà trước khi nhà bị tàn phá không? Hay là sau đó? Hay Diller Rourke đã bỏ trốn trong vụ ẩu đả? Trừ phi chính Diller Rourke đã lật đổ bàn ghế nhà mình trong một cơn say rượu, rồi ra khách sạn ngủ?

Sau một hồi, Peter không nghe nữa. Những lời giải thích của Margot và Kevin hoàn toàn vô lý. Nếu muốn giải vụ này, Peter phải tự mình nghĩ ra giả thiết. Nhưng, phiền phức ở chỗ là Peter không nghĩ ra nổi giả thiết nào cả.

– Tôi đi có đúng đường không? – Kevin đột nhiên hỏi và nhìn Peter qua kính hậu.

– Đây là câu hỏi đầu tiên mà em trả lời được – Peter trả lời – Không, anh không đi đúng hướng. Anh phải rẽ trái ra xa lộ rồi đi về hướng nam.

Khi về đến nghĩa địa, Peter, Kevin và Margot thấy Jon Travis đang đứng trong một cái huyệt vừa mới đào xong. Nhà đạo diễn cầm xẻng chỉ cho một diễn viên xem anh ta phải tự chôn sống mình như thế nào.

Bên cạnh huyệt là một người đàn ông có tóc bạc ở thái dương. Ông thanh mảnh và rám nắng, dáng vẻ khoẻ mạnh có lẽ nhờ thường xuyên đánh quần vợt.

Ông mặc quần dài trắng và áo thun có cổ màu anh đào làm nổi bật nước da rám nắng.

– Tôi thấy các người trở về tay không – Jon Travis nhận xét – Diller Rourke đâu?

– Tụi cháu có thể nói chuyện riêng với chú được không? – Peter hỏi nhà đạo diễn.

Jon Travis chui ra khỏi huyệt, kéo Peter, Kevin và Margot ra một chỗ riêng. Người đàn ông tóc bạc đi theo. Tay ông đặt lên vai Peter.

– Tôi là Mark Morningbaum, nhà sản xuất bộ phim Nghẹt Thở II. Nói cách khác, tôi chính là người ký ngân phiếu và theo dõi mọi chi tiêu. Cho nên nếu cậu có điều gì quan trọng thông báo về Diller Rourke, thì tôi cũng rất quan tâm.

Giọng nói vừa trấn an, cương quyết và ân cần.

– Diller không có ở nhà – Peter nói – Tụi cháu đã lục khắp nhà. Không thấy Diller Rourke đâu cả.

Ánh mắt Mark Morningbaum thoáng vẻ lo âu. Cánh tay ông vẫn đè nặng trên vai Peter. Peter cố vùng ra, nhưng cánh tay của nhà sản xuất phim bám chặt như băng keo.

Một cái gì đó kêu lên bên tai thám tử trưởng: bíp-bíp-bíp!

Tiếng chuông báo thức của đồng hồ đeo tay.

– Cậu muốn làm tôi sợ à? – Mark nói – Xấu quá. Tóc tôi bạc bấy nhiêu chưa đủ sao? Cậu là ai vậy?

– Con trai của anh Crentch – Jon Travis giải thích.

– Nhà của Diller Rourke bị tàn phá hoàn toàn – Margot nói – Có lẽ có chuyện gì đó xảy ra, như thể có đánh nhau.

– Đánh nhau hả? – Jon Travis phá lên cười – Diller làm gì biết đánh nhau. Đến con ruồi, Diller cũng không dám đập mà. Trong phim, Diller ra vẻ dữ dằn lắm. Nhưng thật ra anh ta nhát như cáy.

– Có thể người ta đánh nhau ở nhà Diller trong khi Diller vắng mặt – Mark Morningbaum gợi ý – Mà Diller có thể đang ở bất cứ chỗ nào khác, làm sao mà biết được! Hay Diller chỉ đi chợ, chẳng hạn? Hay đi chơi tàu buồm? Ta hãy thử suy nghĩ lô gíc đi nhé? Đừng bi kịch hoá vấn đề lên. Ta đang quay một bộ phim kinh dị, điều này thì quá rõ, nhưng không hề có nghĩa là phải chuyển chuyện phim ra thực tế.

– Em hoàn toàn đồng ý với anh, thưa anh Mark Morningbaum – Kevin xen vào – Điều duy nhất mà ta biết, đó là Diller không có ở nhà và điện thoại bị gác máy sang một bên. Có lẽ từ nhiều tiếng rồi, bởi vì bọn em đã cố liên lạc với Diller Rourke suốt buổi sáng.

– Diller không qua đêm tại nhà – Peter nói rõ.

Mọi người ngạc nhiên quay sang Peter.

– Làm sao cậu biết được? – Margot hỏi.

– Ta đã vào phòng ngủ mà, anh chị nhớ không? Chăn giường vẫn nguyên vẹn – Peter giải thích.

– Rất khéo quan sát. Tôi thấy cậu giỏi y như cha – Mark Morningbaum nói – Dù sao, những gì cậu vừa mới nói rất lạ lùng.

Peter cảm thấy nở mũi khi được khen và thấy phấn khởi lên hắn. Peter quyết định liều mạng.

– Thưa chú Morningbaum, cháu có thể giúp chú tìm ra Diller Rourke. Cháu, và hai đứa bạn nữa, là thám tử. Tụi cháu đã giải được rất nhiều vụ bí ẩn…

Peter đưa cho nhà sản xuất phim một tấm danh thiếp.

BA THÁM TỬ TRẺ

???

Điều tra các loại

Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

Thám tử phó: PETER CRENTCH

Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY

Morningbaum mỉm cười.

– Ba Thám Tử Trẻ hả? – ông nói – À há… Cậu tử tế lắm, nhưng sẽ không cần thiết đâu. Có lẽ tôi sẽ không cần đến dịch vụ của cậu. Có thể Diller đã đi, nhưng Diller không mất tích. Một người chính thức được cho là mất tích khi vắng mặt hai mươi bốn tiếng. Mà đây không phải như vậy. Cảnh sát sẽ trả lời như thế nếu ta gọi họ. Và họ sẽ đúng.

– Hai mươi bốn tiếng! – Jon Travis hét lên – Anh Mark, chẳng lẽ anh nói rằng thằng nhãi ranh mắt xanh lè, răng trắng trẻo kia sẽ tốn mất của ta hết một ngày quay phim sao?

Nhà đạo diễn vỗ trán.

– Ê! Khoan đã! Tôi có sáng kiến. Tôi sẽ lợi dụng cho thêm một cảnh kinh dị: một con ma chui ra khỏi hòm, lao vào phu đào huyệt để moi tim anh ta. Hả? Anh nghĩ sao?

– Jon ơi, không có trong kịch bản – Mark Morningbaum trả lời bằng một giọng mệt mỏi.

– Thì đã sao đâu? – Jon Travis trả lời – Vẫn làm được. Ánh sáng rất tốt. Ê-kíp đã có mặt đầy đủ. Ta có sẵn mấy chục lít máu. Hồng cầu, thật nhiều hồng cầu – khán giả thích vậy đó.

– Không có trong kịch bản – Mark Morningbaum kiên nhẫn giải thích – Nghĩa là không có ngân sách.

– Mark à, hợp đồng nêu rõ tôi chỉ đạo bộ phim này. Đúng không? Chính tôi chịu trách nhiệm phần nghệ thuật. Và cũng chính tôi quyết định phải thêm gì hay không.

Nói xong, Jon Travis bỏ đi tìm nhóm làm phim. Khi đi ngang qua, ông nói nhanh với Peter:

– Peter, đừng quên chiếc xe tôi nhé! Một chiếc Jaguar màu xanh lục sậm thật đẹp. Phải chảy máu ồ ạt!

Khi Jon Travis đã biến mất, Mark Morningbaum mỉm cười quay sang Peter, Kevin và Margot.

– Rồi. Bây giờ tôi cần nói chuyện với các người – ông hạ giọng nói – Chỉ có mình ta biết rằng Diller Rourke không có ở nhà. Tôi không muốn ai biết chuyện này. Tôi không muốn nhà báo, phóng viên, không muốn scandale. Nên tôi xin mọi người hãy tử tế và thương cho cái bao tử loét của tôi. Không được nói gì với bất cứ ai về chuyện này. Ngày mai, ta sẽ tính sau. Nếu vẫn không có tin gì của Diller Rourke, thì ta sẽ có biện pháp cần thiết. Nhưng trong khi chờ, thì tuyệt đối câm miệng. Được không?

– Không có vấn đề gì – Margot nói.

– Rõ rồi, thưa anh Mark Morningbaum – Kevin gật đầu.

– Đồng ý ! – Peter hối tiếc nói.

Peter rất buồn khi không được một mình lo vụ điều tra. Mà vụ này có vẻ đặc biệt hấp dẫn.

– Thống nhất rồi nhé – nhà sản xuất phim nói.

Ông bắt tay Peter.

– Cậu chưa biết cậu gặp may như thế nào đâu. Ở Hollywood, ai cũng sẽ xác nhận với cậu: lời nói của Mark Morningbaum đáng giá ngàn vàng.

Peter đam chiêu suốt một hồi. Peter đã hứa không nói gì về chuyện Diller Rourke mất tích. Nhưng Peter không hề hứa là sẽ trở về Rocky ngay. Không có gì ngăn cản Peter nán lại đây. Biết đâu, Peter sẽ tìm ra một manh mối nào đó.

Peter phát hiện một nhóm kỹ thuật viên đang nghỉ ăn trưa. Peter ngồi xa hơn một chút trên một tấm bia.

– Dường như hôm nay thằng làm tàng cho bọn mình leo cây rồi – một gã cao lớn mặc đồ lao động nói – Nghe nói không ai biết nó ở đâu cả. Rất có thể bọn mình đến đây uổng công lắm.

– Tiếp tục số đen rồi – một kỹ thuật viên khác bình luận.

– Ý cậu nói sao vậy Ben?

– À! Đúng rồi! Các cậu không làm việc với bộ phim đầu tiên – Ben nói.

– Thì sao? – Các bạn đồng nghiệp của Ben đồng thanh

– Có nhiều chuyện lạ lùng xảy ra – Ben giải thích – Bị xui xẻo suốt thời gian quay phim.

– Nghĩa là sao? – Gã đàn ông mặc đồ lao động hỏi.

– Cứ mỗi lần chuẩn bị quay cảnh nhân vật chính bị chôn sống, thì nhà đạo diễn bị tắt tiếng. Lúc nào cũng vậy. Nhà đạo diễn mất tiếng hẳn. Lúc đó là Roger Carlin, nhà đạo diễn thứ thiệt. Chứ không phải loại dỏm như Jon Travis. Cuối cùng Carlin bỏ cuộc, không chịu quay phần hậu của Nghẹt Thở nữa. Còn Corey Stevens, ngôi sao bộ phim, thì bị suy sụp thần kinh và suốt một năm không làm việc được… Mà chính tôi cũng vậy, tôi đã cảm thấy khó chịu suốt thời gian làm phim. Tôi có cảm giác như bị ngạt thở. Còn nhiều chuyện như thế lắm.

– Mỗi cuộc quay phim đều có những đặc điểm riêng – một cô gái trẻ làm thợ mộc nói.

– Nhưng không đến nỗi đó. Tôi nói thiệt, dường như bộ phim đó bị ém bùa. Chắc chắn một trăm phần trăm. Và bây giờ lại tiếp tục như thế nữa.

Peter rùng mình. Cậu cho rằng mình đã nghe đủ – dù sao cũng đủ để nổi da gà – và đứng dậy, bước sang hàng khác, ngồi xuống đất, lưng tựa vào một tấm bia. Ở một chỗ nào đó trong nghĩa địa, đài phát giai điệu của nhóm Beatles.

Ôi! Phải chi có Bob và Hannibal ở đây! Peter tưởng tượng ược cảnh tượng. Bob sẽ bắt đầu thông báo tên bài hát của nhóm Beatles, rồi cho biết album nhạc đó ra năm nào. Sau đó, Bob sẽ nói rằng sếp của Bob, Sax Sendler, luôn khuyên các băng nhạc mà ông bảo trợ là phải nghe nhạc Beatles. Còn Hannibal thì có lẽ sẽ tuyên bố: “Bình tĩnh nào, Peter ơi. Cậu hãy hít thở thật sâu và đừng tưởng tượng tùm lum nữa. Điềm xấu, xúi quẩy, ếm bùa và những thứ tầm bậy khác là không có đâu…”

Nhưng Hannibal và Bob lại không có ở đây. “Hôm nay chính mình tiến hành điều tra, Peter nghĩ bụng. Chỉ một mình mình thôi!”

Đột nhiên một bóng đen trùm lên Peter. Peter ngước mắt lên thấy một hình bóng cao lớn, đang đứng ngay trước mặt, che mất ánh nắng.

– Cậu đang bị dằn vặt, tôi linh cảm như thế – kẻ lạ mặt nói.

Người đàn ông đứng quay lưng với nắng mặt trời trông như được bọc hào quang sáng. Ông khoảng bốn chục tuổi, có tóc vàng cắt ngắn phía trước, còn phía sau thì dài chạm vai. Ông đeo vô số dây nịt, vòng đeo cổ và đeo tay bằng đá nhiều màu.

– Đôi khi không nên chống cự lại với ngọn sóng, mà cứ để mình thả theo ngọn sóng – ông nói bằng một giọng bí ẩn.

Ông ngồi xếp bằng xuống đất, rồi cúi người ra phía trước chụp lấy tay Peter xiết thật chặt.

– Marble Ackbourne-Smith – ông tự giới thiệu.

– Peter Crentch. Chú là diễn viên à?

Người đàn ông phá lên cười.

– Cố đóng vai mình, tôi cũng khổ lắm rồi! Làm sao mà tôi diễn nổi những nhân vật khác. Còn cậu? Vai trò của cậu là gì trong trò hề này?

– Cháu đang làm… – Peter dừng lại kịp thời.

Không thể nói “điều tra” được.

– Cháu đang làm một chiếc xe cho chú Jon Travis.

Marble Ackbourne-Smith táy máy một cục đá to hồng hồng mà ông đang đeo quanh cổ.

– Cậu đang lo lắng cho một người cũng tham gia quay bộ phim này. Cậu phải tự quyết định, và cậu đang phân vân về hướng đi. Chính xác không?

Peter chưng hửng một hồi. Người đàn ông này thật đáng kinh ngạc. Ông đi guốc trong bụng Peter!

– Câu trả lời rất đơn giản. Cậu đừng đi theo hướng nào cả – Marble nói – Đó là đường đi ngắn nhất để đến đích.

Peter không biết phải nghĩ thế nào nữa. Nhưng người đàn ông này là ai? Và ông lấy đâu ra những lời răn như vậy? Trong một quyển sách phương châm của người Hoa à? Hay ông biết bói?

Marble Ackbourne-Smith cởi sợi dây chuyền bạc có khối đá long lanh, đưa cho Peter.

– Dạ không, cám ơn chú, Peter lịch sự trả lời. Cháu không thích đeo trang sức.

– Đây không phải là trang sức – Marble đáp – Mà là đá. Cậu cứ cầm lấy. Cậu hãy nói chuyện với nó, và nó sẽ tự nối với tần số rung động của cậu.

Marble tháo cục đá ra khỏi dây chuyền, nhét vào tay Peter, rồi đứng dậy.

– Hãy lắng nghe nó. Hãy lắng nghe đá. Pha lê này rất khôn ngoan. Chính nó đã bảo tôi đi tìm cậu và nhắn với cậu như thế này: hãy bảo trọng!

Rồi Marble quay đi.

– Khoan đã! – Peter kêu – Như vậy nghĩa là sao? Có phải là một lời cảnh cáo không? Hay lời đe doạ?

Mặc dù có vẻ mặt cương quyết, nhưng thật ra Peter rất lúng túng. Peter lại có cái cảm giác như bị đè trên ngực, đến nghẹt thở, giống như lúc trong nhà Diller Rourke.

– Nghĩa là sao à? Chỉ có những ý nghĩa mà tôi vừa mới nói với cậu. Tôi không biết gì hơn nữa. Tôi chỉ có thể thấy những gì con mắt thứ ba cho phép tôi nhìn thấy mà thôi.

Trong chốc lát, Peter tự hỏi không hiểu con người lạ lùng này có nói cùng ngôn ngữ với mình hay không.

– Chú ơi, cháu chỉ hỏi chú một câu hỏi thôi. Cháu có đang bị nguy hiểm không?

– Cậu hãy hỏi cục đá – Marble nói rồi bỏ đi nhanh.

Peter mở bàn tay ra, nhìn viên đá hồng trong lòng bàn tay. Viên đá sáng long lanh dưới ánh nắng. Và đột nhiên Peter có cảm giác như viên đá làm bỏng lòng bàn tay.

Peter đứng phốc dậy, chạy thật nhanh về xe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.