Vọng Tưởng Cuồng

Chương 23: Bệnh nhân đáng ghét



Dịch: Mon

***

Sau khi từ hộp đêm trở về, Trịnh Thiên Dã phát hiện La Phi ngày càng lãnh đạm với mình. Anh cảm thấy cô gái này đúng là cực kỳ đáng giận. Thích anh lâu như thế, nhưng một khi có được thì lại không biết quý trọng. Lẽ nào anh cũng phải bắt chước cái tên ngu xuẩn trong bệnh viên, diễn một màn khổ nhục kế?

Trên thực tế, La Phi cũng cảm thấy chiêu qua cầu rút ván của mình quá rõ ràng, từ sau khi ca phẫu thuật của Ngô Thần thành công, cô liền không còn tính nhẫn nại để tiếp tục diễn kịch với Trịnh Thiên Dã nữa. Sau khi bị anh dẫn đến hộp đêm để biết Ngô Thần đáng khinh như thế nào thì cô càng muốn lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái đã khiến cuộc đời cô trở nên be bét thế này.

Ra đi là điều tất yếu, nhưng phải làm thế nào để bàn giao công việc của mình, rồi sau đó định đi đâu thì phải nghĩ cho kỹ, mọi chuyện phải sắp xếp cho thật chu đáo.

Cô muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái khiến cuộc đời cô rối lung lên, rời xa Ngô Thần trong quá khứ, cùng Trịnh Thiên Dã của hiện tại, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng không phải cô đi lưu vong, nên không thể để mình quá chật vật thê thảm.

Vài ngày như thế trôi qua, đến buổi tối, La Phi leo lên giường là ngủ ngay như thường lệ. Trịnh Thiên Dã tắm rửa xong, cũng leo lên giường, nhìn cô gái đang ngủ mê man, đôi mày anh tuấn khẽ chau lại, lộ vẻ bất mãn.

Lại thế nữa!

Mấy ngày nay, anh vẫn làm theo tiêu chuẩn của một người bạn trai dịu dàng chu đáo, không đánh thức cô dậy hay quấy rầy cô. Nhưng bây giờ anh đưa tay tính nhẩm thì đã bốn ngày trời mình và bạn gái không thân thiết với nhau.

Nói sao đi nữa thì hiện nay bọn họ cũng đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, tần suất như thế đương nhiên là khiến anh cực kỳ không hài lòng, đúng hơn là rất bất mãn.

Nghĩ như thế, máu nóng bốc lên não, Trịnh Thiên Dã cởi sạch sẽ, chui vào trong chăn, hai bàn tay cũng không chịu an phận mà mò vào trong áo ngủ của La Phi.

La Phi vốn đang giả vờ ngủ để tránh phải thân thiết với Trịnh Thiên Dã, bây giờ bị hai bàn tay của anh sờ soạng khắp người, lúc đầu còn cố mà chịu đựng, nhưng khi bàn tay ấy sờ soạng trên ngực xong, dời xuống vùng đất cấm bên dưới thì cuối cùng cô không nhịn được nữa, khẽ nhúc nhích người một chút.

Trịnh Thiên Dã thấy cô có động tĩnh thì tay không ngừng động đậy, đồng thời miệng cũng không nhàn rỗi, dán sát vào sau cổ La Phi, bắt đầu hôn thật nhẹ.

La Phi cảm thấy giống như có kiến bò qua, khiến cả người cô trở nên tê dại, ngứa ngáy. Tinh thần và thể xác của phụ nữ là không thể tách rời, cho dù cô và Trịnh Thiên Dã đã có nhiều lần thân mật nhưng lần nào cũng khiến cô sởn da gà, không được tự nhiên. Cho dù thân thể phản bội lý trí, có sự khoan khoái nhất thời nhưng phần nhiều là sự chán ghét và tức giận bản thân mình.

Lần này, Trịnh Thiên Dã giống như tên đã trên cung chờ bắn. Khi anh cởi quần áo của cô ra, đè lên người cô, hôn lên môi cô thì La Phi bỗng nhiên mở to mắt, đẩy bật anh ra giống như là được thần giúp sức.

Trịnh Thiên Dã không kịp đề phòng, suýt nữa là lọt xuống giường.

La Phi ngồi bật dậy, nhìn anh đầy phẫn nộ. Trong khoảnh khắc ấy, cô rất muốn mang những uất ức phải chịu trong thời gian này cùng những lời thô tục muốn mắng chửi anh bộc phát hết ra ngoài. Cô muốn nói với anh, cô không thích anh một chút xíu nào; nói với anh rằng anh là một người bị bệnh thần kinh, phải đến bệnh viện khám. Thậm chí nói với anh, cô muốn giúp Ngô Thần chữa bệnh nên mới giả vờ tốt với anh.

Nhưng khi nhìn gương mặt ngơ ngác không hiểu gì và có chút tức giận của Trịnh Thiên Dã, cuối cùng cô cũng cố mà nhịn, chỉ rầu rĩ nói: “Hôm nay em hơi mệt, không muốn làm chuyện đó.”

Trịnh Thiên Dã ngẩn ra, sắc mặt hơi dịu lại, như là thở phào một hơi. “Không muốn thì thôi, làm gì mà dữ như thế?”

Nói xong, bày ra vẻ ‘anh rất độ lượng, không so đo với em’, rồi leo lên giường xoa đầu La Phi. “Vậy em ngủ đi, anh đi tắm cái đã.”

La Phi thấy anh vừa tắm xong giờ lại muốn đi tắm nữa thì nghĩ đúng là bệnh thần kinh tái phát, cô uể oải ừ một tiếng rồi, nghĩ rằng phải cố mà nhịn, chứ so đo với một tên đầu óc có vấn đề thì chỉ có thể chứng minh đầu óc mình cũng có vấn đề mà thôi.

Trịnh Thiên Dã – người đầu óc có vấn đề – đi tắm rửa, nhưng không phải do bệnh thần kinh tái phát, mà là muốn đi an ủi người anh em đang rục rịch ngóc đầu dậy kia bình tĩnh một chút.

Bây giờ đang là mùa thu, nước lạnh ban đêm đã làm cho sự nóng bức khó chịu trên người Trịnh Thiên Dã tan biến. Nhưng khi anh mang hơi lạnh về lại phòng ngủ thì đúng lúc hắt xì một cái như ước nguyện.

Đêm nay, câu phản ứng dây chuyền đã ứng nghiệm một cách hoàn mỹ trên người Trịnh Thiên Dã. Sau cái hắt xì đó là nghẹt mũi, nóng sốt, khó khăn lắm mới trằn trọc đi vào giấc ngủ được. Sáng hôm sau thức dậy, Trịnh đại boss đã hoàn toàn bị bệnh.

La Phi bị cái lò lửa bên cạnh làm cho thức giấc.

Cô lồm cồm bò dậy, nhờ những tia sáng lờ mờ mà nhìn qua, suýt nữa là giật mình rớt xuống giường. Mặt Trịnh Thiên Dã đã đỏ bừng lên, giống như là vừa trong lò hấp bước ra vậy.

La Phi lay anh dậy: “Anh bị sao thế?”

Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu, đầu cũng mờ mịt, nhìn thấy La Phi thì không không nghĩ ngợi gì cả, chỉ giơ hai tay ra ôm lấy eo cô, thì thào: “…khó chịu quá.”

La Phi đưa tay sờ lên trán anh, sau đó lập tức giật mình. “Anh bị sốt rồi, mau dậy đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Trịnh Thiên Dã không chịu buông tay ra, càng ôm chặt lấy cô, nũng nịu hệt như một đứa trẻ. “Không đi, em lấy cho anh ít thuốc là được.”

La Phi nhíu mày nhìn tình trạng của anh, thấy cũng chỉ giống như bị cảm, cũng không quá nghiêm trọng thì đứng dậy lấy thuốc cảm cho anh.

Có lẽ là biết anh bị bệnh thần kinh nên La Phi không thể tức tối hung dữ gì với anh. Chỉ hận mình xui xẻo tới tám đời, bị một gã thần kinh quấn lấy.

May mà hộp thuốc dự phòng trong nhà La Phi cũng coi như đầy đủ, thuốc cảm hay thuốc hạ sốt đều có cả. Cô lấy thuốc ra, rồi đi rót nước, mang về phòng ngủ.

“Dậy uống thuốc đi.” La Phi đặt thuốc và nước lên trên cái kệ đầu giường.

Trịnh Thiên Dã hé mắt ra nhìn những thứ trên đầu giường, ngoan ngoãn ngồi dậy, mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhưng lại không có động tĩnh gì.

La Phi tưởng rằng anh sốt đến ngớ ngẩn nên bèn chỉ vào cái kệ đầu giường. “Thuốc kìa, anh mau uống đi, sốt lâu quá, đầu óc sẽ bị hỏng đấy.”

Đầu óc tên này vốn đã có vấn đề, giờ mà bị hỏng nữa thì chắc sẽ gây hại đến xã hội mất.

Trịnh Thiên Dã hừ một tiếng, vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ dựa vào giường, mở đôi mắt hơi mơ màng vì bị nóng sốt ra, miệng thì ngượng ngập nói: “Bạn trai bị bệnh, lẽ nào bạn gái không đút thuốc sao?”

Lời nói này, giọng điệu này, thần thái này…

La Phi ngồi bên cạnh, suýt nữa là ngã ngửa xuống giường.

Tuy không biết cái gã thần kinh này bao nhiêu tuổi nhưng chắc là cũng gần ba mươi, làm nũng và giả đáng yêu như thế, mấy ‘đồng chí’ của anh biết không vậy?

La Phi ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào mặt Trịnh Thiên Dã thì thấy anh vẩu môi lên, vừa bất mãn vừa mong chờ. Gương mặt anh tuấn và trưởng thành nay có thêm phần ngây ngô trẻ con. Thấy La Phi không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào cô, bĩu môi, tiếp tục hừ hừ. “Tóm lại là anh muốn em đút anh, nếu em không đút thì để anh bệnh chết đi cũng được.”

La Phi lại muốn ngã ngửa ra sau lần nữa.

Cô đỡ thành giường, ngồi cho vững, cười gượng một tiếng rồi lẳng lặng liếc mắt khinh thường, sau đó nhích lại gần Trịnh Thiên Dã, cầm ly nước đã nguội và thuốc đã bóc sẵn lên, đưa đến trước mặt Trịnh Thiên Dã, cố ý nói: “Ngoan, uống thuốc nào.”

“Lúc nhỏ, mẹ anh cũng đút anh như thế.” Trịnh Thiên Dã há miệng ra, uống một hơi hết sạch thuốc, rồi uống một ngụm nước, sau đó chắp chắp lưỡi, có vẻ rất là hân hoan vui sướng.

La Phi hầu hạ boss Trịnh xong, bảo anh nằm xuống. “Anh ngủ thêm chút nữa đi, đợi hết nóng rồi hẵng dậy.”

Cô vừa đứng dậy, Trịnh Thiên Dã đang nằm đó bỗng kéo cổ tay cô lại. “Em định đi đâu đó?”

“Em đi làm chứ đi đâu.” La Phi nói rất đương nhiên.

Lời của cô khiến cho đại boss đang bị bệnh kia thấy hết sức bất mãn, chỉ thấy Trịnh Thiên Dã lập tức từ trên giường bật dậy: “Sao em có thể đi làm được? Em không thấy anh bị bệnh sao? Sao em không có chút ý thức của người làm bạn gái gì hết vậy? Lẽ ra em phải ở nhà chăm sóc anh chứ!”

La Phi nhìn anh từ trên xuống dưới, tuy anh bị cảm là sự thật, nhưng có thể từ trên giường bật mạnh dậy, chỉ thua cá chép vượt vũ môn thì làm sao mà cần phải có người ở nhà chăm sóc?

Trịnh Thiên Dã vờ như không thấy ánh mắt nghi ngờ của La Phi, anh lại nằm xuống giường, rên hừ hừ. “Anh khó chịu chết đi được mà em còn muốn đi làm, em có nhân tính không vậy?”

La Phi xoa trán. “Vậy… nếu anh đã nghiêm trọng như thế, có cần em thông báo cho người nhà của anh không?”

Trịnh Thiên Dã ừ một tiếng, lấy di động trên đầu giường ra, sau đó La Phi nghe anh nói với người phía bên kia. “Bà nội, cháu bị cảm mà Phi Phi còn muốn đi làm, không chịu chăm sóc cháu.”

……

“Không cần, không cần, bà không cần qua đây.”

……

“Dạ.”

La Phi há hốc mồm nhìn anh đưa điện thoại cho mình: “Bà nội muốn nói chuyện với em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.