Hồ Tứ biết bản thân
mình chính là yêu quái, mà nàng sinh ra ở núi Đồ Sơn lại gặp rất nhiều
loại yêu ma quỷ quái, nếu nói Hồ Tứ nàng mà biết sợ, chỉ sợ là không ai
là dũng cảm hết.
Ở Đồ Sơn, từ nhỏ tới lớn, tiếng nàng hồ ly nhỏ sống ba nghìn tuổi không sợ trời không sợ đất đều đã vang danh khắp cả ngọn núi.
Lá gan cơ hồ đã được luyện thành gan trời, cho dù là đối mặt với Lôi Thần thị uy, Hồ Tứ đều không chút hoảng sợ.
Cho dù là đối mặt với Phan Ngọc, dưới đáy lòng, nàng cũng chưa bao giờ xuất hiện một chút sợ hãi nào.
Nhưng hiện tại, đối mặt với cặp mắt đẹp lạnh như băng mà vô tình này, Hồ Tứ
lần đầu tiên biết đến tư vị của sợ hãi là như thế nào.
Hai tròng
mắt hắc bạch phân minh rõ ràng, con ngươi trong suốt tối đen như mực
chợt lóe sáng, trông thật giống như ánh sáng của viên dạ minh châu,
trong trẻo mà lạnh lùng.
Ánh mắt có thể nói lên nội tâm của mỗi người.
Hồ tứ tuy biến hóa hình người chưa lâu, nhưng cũng có thể cảm nhận được điểm ấy.
Nhưng khi nàng nhìn tới ánh mắt của nữ nhân này, yêu và hận, tình và thù, bi
thương, phẫn nộ, vui sướng, u buồn, tất cả những gì về tình cảm đều
không có.
Nàng nhìn cái gì cũng không ra, nữ nhân này tựa như bước ra từ một tảng băng ngàn năm vậy.
Đôi mắt to xinh đẹp không hề có chút loại tình cảm nào của nhân tình thế thái hết.
Cái lạnh từ đáy lòng dâng lên, Hồ Tứ lắp bắp không nói lên nổi một chữ.
Nàng cơ hồ đã quên mất rằng, nàng đang dùng ẩn thân chú, nhưng vì sao nữ nhân này vẫn nhìn thấy được nàng?
– Ngươi muốn vật kia?
Nữ nhân kia mở miệng, âm thanh như chuông bạc toát ra hàn ý, trực tiếp làm cho Hồ Tứ cảm thấy lạnh gáy tại đó.
Bất quá, Hồ Tứ phải công nhận, giọng nói của nàng ta là âm thanh hay nhất
mà nàng đã từng nghe, so với Trầm Hương thì còn dễ nghe hơn nhiều.
Hồ Tứ nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng ta, bất chợt phát hiện nơi đó
dường như có một thứ gì đó, trực tiếp bắt lấy lòng của nàng, làm cho
nàng không thể nhìn đi nơi khác.
Hồ Tứ cảm thấy rất kì quái, một mỹ nhân vô tâm như vậy, lại có loại yêu dị năng lực như thế này.
Hồ Tứ không tự chủ được gật đầu:
– Đúng, ta muốn vật kia.
Hồ Tứ cảm thấy nữ nhân này có chút quen thuộc.
Nàng đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng nếu đã gặp qua mỹ nhân đứng trước mặt đây, không có khả năng là quên đi.
Nàng nghiêng đầu đánh giá nữ nhân kia, bỗng nhiên một giọt nước mắt từ trong ánh mắt nàng ta rơi xuống, dọa Hồ Tứ nhảy dựng lên.
– Ngươi như thế nào lại khóc? Là ai bắt nạt ngươi?
Nhìn đến giọt lệ thủy tinh kia, không hiểu sao trong lòng Hồ Tứ chợt cảm
thấy bi ai mãnh liệt, nhịn không được muốn hỏi một chút.
Càng nhiều nước mắt theo tròng mắt nữ nhân trào ra, quỷ dị là nước mắt của nàng ta vẫn không có gì khác thường giống như quỷ cả.
Cảnh tượng kỳ quái trước mặt làm Hồ Tứ cảm thấy hoảng loạn, nàng có chút không biết phải làm sao.
Hồ Tứ có một điều cấm kỵ nhất, đó chính là không thể thấy mỹ nhân rơi lệ.
Nữ nhân kia ngồi xổm xuống, bắt lấy bàn tay Hồ Tứ, tay nàng ta so với băng cơ hồ còn muốn lạnh hơn, móng tay sắc nhọn bấm thật sâu vào trong da
thịt, Hồ Tứ đau muốn hét chói tai, nhưng lại không dám hét.
– Ta
đã thật lâu không có gặp người ngoài. Ngươi là ngoại nhân đầu tiên ta
thấy. Thân mình của ngươi rất ấm, không cần kêu, tiểu muội muội, ta sẽ
không tổn thương muội.
Hồ Tứ sợ tới mức cả người run run, nữ nhân lúc nãy rơi lệ liền tiến tới gần nàng hơn:
– Tiểu muội muội, ngươi thật đáng yêu nha. Yên tâm, ta sẽ không hại
ngươi, ta chỉ là một người phải sống ở nơi quá tĩnh mịch, muốn tìm một
người ở cùng ta, không phải sợ, không phải sợ.
Đôi môi tái nhợt chậm rãi tới gần cổ của Hồ Tứ, ở trên da thịt mềm mại nhẹ nhàng cọ sát, đầu lưỡi khéo léo liếm liếm trên đó.
Hồ Tứ run rẩy, chỉ cảm thấy nói không nên lời, nàng muốn trốn nhưng lại trốn không thoát. Nữ nhân kia hít vào một hơi:
– Tiểu muội muội, ngươi thật đẹp, ngươi thực thơm… ta nghĩ, máu của ngươi, nhất định sẽ rất ngon!
Hồ Tứ liền cảm thấy trên cổ đau dữ dội, máu toàn thân như muốn bị hút cạn, lập tức đẩy nữ nhân kia đi ra xa.
Lấy tay sờ sờ trên cổ, liền cố gắng tập trung nhìn, toàn bộ tên tay đều là máu!
Chỉ sợ nếu nàng không phản ứng, cổ của nàng đã bị cắn đứt rồi.
Nữ nhân kia té nhào trên mặt đất, tóc dài tán loạn tạo đường cong duyên dáng ở trên lưng, ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Trong chốc lát, nàng ta ngẩng đầu lên, trên đôi môi anh đào trắng bệch toàn
vết máu đỏ tươi đang tràn ra, tơ máu từ khóe miệng chảy xuống.
Nàng ta đưa tay lên lau khóe miệng, cẩn thận thưởng thức máu của Hồ Tứ.
Tựa hồ nhận ra điểm gì đó, mắt to thẳng tắp trừng Hồ Tứ.
Hồ Tứ trên người lông tơ đều dựng đứng, lui lại sau mấy bước, lập tức nhảy lên cây quế, toàn thân run run, không dám xuống dưới.
Nhìn nữ nhân đang trừng mình trong chốc lát, Hồ Tứ nghĩ mặc dù đã trèo lên cây nhưng cũng nên nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Vô luận như thế nào cũng không thể ngờ được, chuyện lần này lại khó giải quyết tới vậy.
Đảo mắt nhìn lại, ai bảo nàng suy tâm vọng tưởng, ham cái lợi trước mắt, bị Phan Ngọc tiểu yêu tinh hại người kia lừa gạt.
Vừa nghĩ đến việc này, Hồ Tứ trong lòng trào lên lửa giận, liền muốn nâng
tay cho chính mình một cái bạt tai, càng nghĩ càng hận.
Còn chưa kịp đánh, trong tai chợt truyền đến tiếng bước chân đang từ xa vọng tới.
Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng giác quan của Hồ Tứ lúc này lại hết sức mẫn cảm nên nàng có thể nghe thấy được.
Lập tức dừng tay lại, núp vào trong chỗ sâu nhất.
Cũng may quế thụ này rất lớn, vòm cây để một người trốn không thành vấn đề.
Hồ Tứ chọn nơi này rất tốt, người dưới không nhìn thấy nàng, nhưng nàng
lại có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên dưới.
Hồ
Tứ vừa chuẩn bị chỗ ẩn thân tốt xong, người kia liền đi tới dưới tàng
cây. Khuôn mặt nàng bỗng trở nên tái nhợt, chỉ sợ bản thân mình sẽ bị
phát hiện ra mất.
Hồ Tứ nhìn chăm chú vào người kia, lại phát
hiện ra thân hình đó thực quen mắt, lại nhìn kĩ lần nữa, người tới quả
nhiên chính là Giang Hạo Nhiên!
Khi Hồ Tứ thấy Giang Hạo Nhiên theo cửa mật thất đi ra, đã hoài nghi vạn phần.
Nhưng mà nàng đã tới đây nhiều ngày, Giang Hạo Nhiên đối xử với hạ nhân tốt
lắm, cũng không như Giang phu nhân cay nghiệt kia, là một vị chủ tử tốt.
Nàng chợt nghĩ ra một vài ý tưởng, lại nhìn nữ nhân biến thái bên dưới, nàng nghĩ có khi nào hắn có nỗi khổ nên mới đem nàng kia tới đây giam lại?
Dù sao, một người điên thích uống máu người tới vậy, chớ nên thả ra nha.
Giang Hạo Nhiên không phải tới vì chính mình, trong tay của hắn còn kéo theo một túi bao tải lớn nữa.
Túi bao tải đó không ngừng vặn vẹo.
Cởi bỏ miệng túi, dùng sức đẩy ra một cái, một tiểu hài tử từ trong túi lăn ra, trên người quần áo rách mướp, cơ hồ trông rất khổ sở.
Quần áo như vậy, thân thể lộ ra phần da thịt phấn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng tràn đầy nước mắt, ánh mắt hoảng sợ mở to.
Nhìn thấy cảnh vật trước mắt, tiểu hài tử bị dọa cho ngây ngốc ngồi im một chỗ.
Giang Hạo Nhiên xách áo của nó lên, bước tới gần nữ nhân ở trước mặt, hơi
khom người xuống, đưa tay còn lại lên xoa nhẹ cằm nàng ta, đem hài đồng
kia quẳng xuống trước mặt nàng:
– Trúc Quân, xem ta mang đến cho nàng thứ tốt gì đây.
Trúc Quân trừng đôi mắt to, bối rối chăm chú nhìn vào nam hài nhi, có chút không biết phải làm sao.
Giang Hạo Nhiên thấy thế, từ tay áo lấy ra một thanh tiểu loan đao, lộ ra ánh sáng như tuyết đao phong.
Ánh đao chợt lóe, trên cánh tay của nam hài kia liền xuất hiện một vết cắt khá sâu.
Rất nhanh.
Máu đỏ tươi từ miệng vết thương nhanh chóng chảy ra, chậm rãi thấm ướt cánh tay áo của nó.
Trúc Quân lập tức sửng sốt, yết hầu nhịn không được co giật liên hồi, con mắt nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia.
Nam hài kia đã sợ tới mức không dám khóc, kinh hãi trừng mắt nhìn Trúc
Quân, không biết vì sao, nữ nhân không giống với người phàm này làm hắn
cảm thấy sợ muốn chết.ư
Trúc Quân không kiềm chế được, máu tươi kia như đang dụ hoặc nàng vậy.
Cầm lấy cánh tay tiểu nam hài, không để ý tới tiếng hét chói tai của hắn, há miệng cắn mạnh xuống.
Máu tươi nóng bỏng theo miệng một đường trượt xuống dưới dạ dày, tiếng bụng đói kêu vang đã được giảm bớt.
Cằm đột nhiên đau đớn, miệng bỗng dưng không thể khép kín lại được. Giang
Hạo Nhiên lấy tay nắm lấy hai má của Trúc Quân, đem khuôn mặt đang nhiễm đầy máu tươi của nàng quay về phía hắn.
Không để ý tới kháng
nghị cùng phản đối của Trúc Quân, cúi đầu nhẹ nhàng mở ra đôi môi anh
đào, bên trong vẫn còn máu tươi chưa kịp nuốt xuống.
Mút, máu
tươi cuốn vào trong miệng Giang Hạo Nhiên, một loại cảm giác đột nhiên
kích thích hắn, nhiệt ý quen thuộc từ dưới bụng dâng lên, tay hắn bắt
đầu không an phận vuốt ve thân mình của Trúc Quân.
Lực ở tay càng lúc càng thêm nóng bỏng, Trúc Quân cau mày, ngón tay nhanh chóng cầm lấy cánh tay nam hài kia.
Nàng không thích như vậy, hơn nữa nàng còn chưa ăn no mà, nhíu mi muốn tách khỏi nụ hôn nồng nhiệt của Giang Hạo Nhiên.
Sự trốn tránh của nàng không làm trong lòng Giang Hạo Nhiên có chút hờn
giận nào, hắn nhâm nhi cái miệng anh đào nhỏ nhắn, tay thì mạnh mẽ đem
nam hài đoạt lại, tươi cười ác độc nổi lên trên khóe miệng, thanh âm mềm nhẹ như mưa phùn:
– Ngoan, có phải nàng muốn ăn no hay không?
Trúc Quân gật đầu, tay muốn đoạt qua:
– Cho ta, cho ta!
– Tốt lắm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho nàng ăn no.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt trắng nõn của Trúc Quân, ánh mắt càng ngày càng trở nên nồng cháy:
– Chỉ cần nàng khẳng định sẽ ngoan ngoãn.
Tơ máu từ đáy mắt nàng đều hướng về phía trước, biểu hiện gần như điên cuồng:
– Cầu ngươi, cho ta, ta rất đói.
Phập!
Trúc Quân lại một lần nữa cắn mạnh lên chiếc cổ non nớt của tiểu nam hài
kia, trên người nàng lụa mỏng trong suốt đều bị Giang Hạo Nhiên dùng sức kéo, lộ ra thân thể hoàn mĩ ngọc ngà.
Bởi vì đã được uống máu, thân mình lạnh như băng khôi phục một chút ấm áp, từ trên da thịt nổi lên một tầng mỏng manh ửng đỏ.
Giang Hạo Nhiên không thể nhẫn nhịn dục vọng mãnh liệt hơn được nữa, bản năng trỗi dậy, người liền trở thành dã thú.
– Ưm!
Trúc Quân phát ra âm thanh kêu đau đớn, liều mạng vặn vẹo thân mình, muốn ngăn cản hành vi dã man này lại.
Chỉ tiếc rằng năng lực của nàng quá nhỏ bé, nàng còn đang luyến tiếc huyết
mĩ thực kia, cuối cùng cũng đánh chịu khuất phục, mặc cho hắn làm gì thì làm, biến chính mình trở thành nô lệ của hắn.
Tất cả những hành
vi dã thú kia đều lọt vào mắt của Hồ Tứ, đối với hành động của Giang Hạo Nhiên, nàng cảm thấy phẫn nộ lạ thường.
Nếu không phải Phan Ngọc có dặn dò trước, Hồ Tứ đã sớm nổi nóng rồi.
Nhưng một màn trước mắt này quả thật nằm ngoài dự liệu của Hồ Tứ, nàng chứng
kiến cảnh Giang Hạo Nhiên ở mặt ngoài quần áo chỉnh tề, lại gắt gao nằm ở trên người Trúc Quân, miệng phát ra âm thanh gầm rú, thân mình không
ngừng kích thích.
Ở dưới thân của hắn, Trúc Quân giống như chiếc
thuyền nhỏ gặp phải bão tố, răng nanh trắng bạch của nàng cắn chặt vào
cổ tiểu nam hài nhi kia, máu từ khóe miệng chảy xuống lướt qua đường
cong duyên dáng, đầy đặn.
Đôi lông mày lá liễu của nàng nhíu chặt lại, hàng mi dày khẽ run rẩy, hiển nhiên, nàng cũng không thoải mái khi ở cùng hắn.
Giang Hạo Nhiên đối với sự im lặng của nàng cũng không hài lòng, bắt buộc nàng phải mở miệng bỏ đứa nhỏ đã chết kia ra:
– Mở to mắt ra cho ta, nữ nhân chết tiệt!
Trúc Quân thân mình nhẹ nhàng run rẩy, không chỉ vì thấy hắn đột nhiên trở nên hung ác hơn, còn vì thanh âm của hắn nữa.
Tay nhanh chóng đoạt lấy đứa nhỏ ném sang một bên, Giang Hạo Nhiên đưa hai
tay từ đằng sau ôm lấy nàng, ma sát vật mềm mại của nàng.
Đôi môi nóng bỏng để lại dấu hôn trên cổ nàng, khẽ cắn vành tai, ngực của nàng.
Trúc Quân không muốn như vậy, nhưng lại không thể thoát khỏi người Giang Hạo Nhiên, hạ thân của hắn chôn sâu trong cơ thể của nàng, vô luận nàng
giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Ngược lại, sự giãy dụa của nàng càng khiến cho hắn trở nên hưng phấn, càng thêm cuồng bạo mãnh liệt.
Nàng thống khổ trừng mắt Giang Hạo Nhiên, móng tay tái nhợt của nàng bỗng
hiện ra một luồng sáng màu đen, đột nhiên dài ra thêm mấy tấc, sắc nhọn
đâm vào phía sau lưng của Giang Hạo Nhiên.
Rất nhanh, quần áo sau lưng hắn biến thành màu đỏ thẫm, nhưng mà, hắn cũng không giống như
những gì Trúc Quân nghĩ là sẽ buông tha nàng, ngược lại càng thêm hung
hãn công kích.
Giang Hạo Nhiên dần dần đắm chìm trong loại cảm giác khoái cảm điên cuồng kia, trong chốc lát, trên cổ bỗng đau nhức vô cùng.
Thân mình cứng đờ, máu trong cơ thể theo một đường ở cổ mà chảy xuống, hắn
nghĩ có thể nhịn xuống được, nhưng là người thì làm sao có thể chịu đựng được loại đau đớn cắt da cắt thịt này.
Hắn quát to một tiếng, mạnh mẽ đẩy Trúc Quân ra, tay phải run run sờ sờ cổ, trên tay toàn là máu.
– Ngươi dám cắn ta!