Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 53-6: Tỉnh lại, từ từ trừng trị (6)



Hàng năm sống ở Bắc Hạ, nàng rất ít trải qua thu lạnh cùng đông rét căm căm.

Từ sau lúc đại hôn, cảnh sắc mùa thu ở Đại Chu càng ngày càng nặng, mỗi ngày nàng đều lười nhác rúc ở trong phòng, cho dù mặc thật dày còn ấm áp, nhưng tới đêm khuya nếu như không ôm Nhạc Lãng Thần, thì cả người nàng lại lạnh như băng, lăn lộn khó ngủ.

Nhạc Lãng Thần đúng là rất yêu nàng, bởi vì sau khi hắn biết nàng sợ lạnh, coi như mỗi ngày công vụ triều đình bận rộn, cũng sẽ đúng giờ lên giường đi ngủ, ở trong cánh tay hữu lực, giống như lúc nàng còn nhỏ, yên tâm rúc vào trong ngực người yêu quý, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn,chìm đắm trong hương vị ngọt ngào từ từ đi vào trong trong mộng.

Những lúc rảnh rỗi Nhạc Lãng Thần rất thích dẫn nàng đi du ngoạn chung quanh, bãi săn ngọai thành đế kinh Đại Chu, đồng cỏ sông núi phía bắc Đại Chu; bằng mưa hoa nổi danh thiên hạ, màn mưa hoa đỏ tươi, mỗi khi đến một chỗ, hắn đều xúc động nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào trong ngực rồi hôn môi đến nồng nàn mà triền miên; hắn thích gọi nàng là Phong nhi, luôn vừa gọi nhũ danh của nàng vừa cười nói, nàng là gió của hắn, còn hắn là bụi của nàng, gió thổi nơi đâu, bụi theo tới đó; trời cao biển rộng, gắn bó theo cùng!

Lúc hắn nói những lời này, nàng đều gắt gao nắm chặt cổ áo của hắn, vẩy một biển nước mắt vui mừng vào lồng ngực của hắn, khóc đến bả vai co rúm; mà lúc đó, hắn chỉ biết cười nâng mặt của nàng lên, đôi môi mềm mại chạm vào những giọt lệ ngọt đắng của nàng, hôn lên, hít lấy, nhè nhẹ giúp nàng lau sạch vết nước mắt loang lổ.

Nàng yêu trượng phu của nàng, yêu thâm trầm kiên định, yêu đến chết không đổi; hắn tựa như của không khí của nàng, chỉ cần trong chốc lát không nhìn thấy thì sẽ tâm hoảng ý loạn, hắn tựa như sinh mệnh của nàng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng liền sống thực tốt.

Nàng đến Đại Chu tròn một năm, khiêm tốn mà hạnh phúc sống ở bên cạnh hắn; nàng không hề hoài niệm bản thân mặc chiến giáp quyền thế ngập trời năm đó, cũng không lại vì bản thân một mình một người mà trầm mặc ít lời; cũng giống như tính hiếu động hoạt bát năm đó của nàng, được Nhạc Lãng Thần cưng chìu vô pháp vô thiên.

Lúc đó, nàng còn chưa biết, phu quân của nàng nhìn như văn nhược nho nhã, nhưng thật ra đã hóa thân thành tấm chắn của nàng, bảo hộ nàng ở bên người, cho dù là gánh vác áp lực nặng nề, không để ý mọi người chỉ chỏ sau lưng hắn; hắn vẫn cười như xuân về hoa nở với nàng, ôn nhu như lúc ban đầu.

Nàng vẫn cho rằng, tình yêu là chuyện hai người, chính như nàng yêu hắn, phụ hoàng yêu mẫu hậu, chỉ cần hai người thật lòng với nhau, thì chính là tất cả; nhưng nàng lại đã quên, nàng là người Bắc Hạ, là kẻ địch lâu năm của Đại Chu từ kiền triều tới nay, là thân phận đặc thù nhất Bắc Hạ Định Quốc công chua; coi như nàng đã tháo giáp lập gia đình, coi như nàng chỉ muốn làm một người phụ nữ nình thường, nhưng thân phận đặc thù của nàng không cho phép, người đời cũng không cho phép.

Nhạc Lãng Thần bảo vệ nàng thật quá tốt, cho dù bên ngoài mưa dông kéo đếm gần, thì nàng vẫn sống trong nhà ấm trượng phu vì nàng dựng nên, cười thích ý an tường.

Thế lực của Nhạc gia vốn rất lớn ở Đại Chu, hơn nữa Nhạc Lãng Thần tuổi trẻ cơ trí, quyết đoán cùng với năng lực không thể khinh thường; trong lòng thiên tử đương triều đã sớm có lòng kiêng kị với Nhạc gia; cuối cùng không ngờ Nhạc gia lại chủ mẫu có thân phận, một người chủ mẫu vung tay hô to là sẽ có thiên quân vạn mã như vậy, thiên tử lại càng coi Nhạc Lãng Thần như cái gai trong mắt cái đinh trong thịt; phu quân của nàng mặc dù đang ở trong triều đứng hàng quan lớn, nhưng sống nơm nớp lo sợ, tuy rằng cười giống như tắm gió xuân, nhưng lại dùng tấm thân của mình bảo hộ lấy thê tử và hài tử còn nhỏ của mình.

Mùa đông năm ấy, hiếm thấy Đại Chu lạnh giá như vậy!

Sáng sớm, nàng giống như bình thường hầu hạ trượng phu mặc quan y lên triều, cùng hắn ăn đồ ăn sáng với nhau, được hắn nắm tay đi đến cửa phủ.

Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má tuyệt sắc của nàng, cười hôn xuống cái trán của nàng, dặn dò: “Hôm nay ta sẽ sớm trở về cùng ngươi và hài tử, đừng ngốc như trước đứng ở cửa chờ ta, nhà ở chỗ này, ngươi ở chỗ này, tim ta cũng ở chỗ này!”

Nàng cười tựa vào trong ngực của hắn, tay đã nhiều năm chưa cầm đao kiếm sớm đã bị dưỡng thành trắng noản mềm mại, nhẹ vỗ về lồng ngực của hắn, nghe lời gật đầu.

Nàng đưa mắt nhìn kiệu quan của hắn rời đi, nhìn thấy hắn đi ra thật xa lúc sau còn vén lên mành quay đầu lại nhìn nàng, xua tay thúc giục bảo nàng mau mau vào nhà; nàng quật cường tựa như đứa bé, chớp mắt kiên trì nhìn hắn, mãi cho đến lúc kiệu quan của hắn biến thành một cái chấm đen nhỏ, lúc này mới hết hi vọng trở về.

Xế chiều hôm nay, nàng chuẩn bị nước trà sớm hơn, bưng điểm tâm phòng bếp mới làm ra, đợi ở trong noãn các.

Bên chân, là hai người hài tử phấn điêu ngọc mài của nàng, Nhạc Thiến là đại nữ nhi, tướng mạo giống tướng mạo của hắn, một bộ dáng linh động thanh tú; Thương Lan là trưởng tử, tướng mạo ngược lại rất giống nàng, bộ dáng tuấn tú liếc mắt một cái liền kinh diễm tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có tiếng ở trong kinh thành.

Thiến Nhi ôn nhu, lười biếng nằm ở trên đầu gối của nàng, hỏi: “Mẫu thân, khi nào thì phụ thân trở về?”

Nàng vuốt ve hai búi tóc nhỏ ở trên đầu ái nữ, nói: “Nhanh thôi! Hôm nay phụ thân sẽ sớm quay về với chúng ta!”

Thương Lan là một người tính khí chững chạc, dáng người nho thuận theo ngồi ở bên trên một cái ghế đẩu nhỏ, tuy bị mùi điểm tâm hấp dẫn không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn phải kiên trì đợi phụ thân trở về cùng nhau ăn.

Ngày đó, nàng dẫn theo hai hài tử, đợi từ ban ngày đến trời tối, từ lúc trời tối đến lúc đêm khuya; cuối cùng dụ dỗ hai hài tử trong lòng hô to đòi phu thân; miễn cưỡng chống đỡ đứng ở trong gió tuyết, đợi ở cửa phủ, trông mong người ở trong lòng.

Nưng nàng đợi một đêm, người trong lòng vẫn chưa về!

Từ lúc nàng gả đến Đại Chu, chưa bao giờ qua lại cùng người khác bao giờ; ngoài Nhạc Lãng Thần và hài tử, nàng không còn gì cả.

Trượng phu đột nhiên biến mất trong một đêm không thấy, hai hài tử thì gào khóc, túm lấy tay áo của nàng đòi phụ thân; lòng của nàng vỡ thành từng mảnh từng mảnh, còn đau đớn hơn bị người dùng đao chém.

Nàng miễn cưỡng chống đỡ, suốt ngày đến đêm bồi hồi ở cửa hoàng cung Đại Chu, nhìn thấy Ngự Lâm quân cầm khoan đao thủ ở cửa hậu cung cùng tầng tầng cung các tường đỏ ngói xanh biến thành mãnh thú, gần như sắp xé nát nàng ra thành từng mảnh.

Nàng đưa bái thiếp vào cung, thiên tử làm như không thấy; ở trong vô hạn lo lắng, tóc nàng gần như sắp bạc trắng, lúc này mới vô ý biết được, hóa ra nhiều năm như vậy, tuy rằng nàng đã an tâm lập gia đình trở thành phụ nữ có chồng, nhưng thiên tử Đại Chu vẫn có lòng kiêng kị nàng như cũ.

Nhạc Lãng Thần vì bảo hộ nàng, không chỉ một lần ở trên đại điện cùng thiên tử tranh phong đối lập, nỗ lực bảo nàng tuyệt không hai lòng phản bội Nhạc gia, phản bội Đại Chu.

Thiên tử tránh không gặp mặt, hành tung của Nhạc Lãng Thần trở thành câu đố; ông trời của nàng sụp, tâm cũng bắt đầu khô cạn; nằm trong chăn mềm lạnh như băng ngửi chút hơi thở của hắn vương lại trên chăn gấm mềm, đêm đêm rơi lệ.

Vì yêu một người, nàng đi xa xứ nước hắn, nhổ nanh vuốt của chính mình, gần như đưa áo rách quần manh của mình lộ ra ở trước mặt địch nhân, ý bảo mình hèn mọn cùng nhỏ bé; nhưng những người đó vẫn không nguyện ý buông tha nàng, không muốn buông tha trượng phu và hài tử của nàng!

Chẳng lẽ, nàng là người Bắc Hạ là sai sao? Nàng là Định Quốc công chúa Bắc hạ là sai sao? Nàng… Thiệt tình yêu một người, là sai sao?

Nếu, nàng yếu thế sẽ chỉ làm cho người đã từng làm địch nhân càng thêm kiêng kị nàng, vậy không bằng nàng vì yêu người mà mạnh mẽ, mạnh mẽ để kẻ khác không thương tổn được nàng, thương tổn người nàng yêu!

Cũng như người trong thiên hạ đều biết, chỉ cần nàng vung tay hô một tiếng, thiên quân vạn mã nghênh thủ mà đến!

Mặc dù chiến thuyền Bắc Hạ đang ở trên biển hùng bá một phương, nhưng lục chiến nếu như so với quân đội yếu kém của Đại Chu thì kiên cố hơn rất nhiều.

Nàng choàng áo giáp nặng, thẳng tiến hoàng cung!

Tám mươi vạn đại quân Bắc Hạ ở biên cảnh Đại Chu như hổ rình mồi, rốt cục bức thiên tử nóng nảy tự mình đến mời nàng!

Lúc trước, nàng gần như quỳ gối ở cửa cung khẩn cầu đi vào gặp thiên tử, nhưng thiên tử nhìn nàng giống như giày rách, hiện giờ nàng ngồi ở chỗ này, giống như đợi thiên tử đưa tới cửa.

Nhưng không ngờ, nàng thật sự đã đánh giá thấp bản lĩnh của đế vương một nước này!

Thiên tử đến đây, đốc quân của nàng cũng đi theo cùng!

Nửa tháng không thấy, hắn gầy rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhuận như lúc ban đầu, gọi nàng Phong nhi!

Nàng mặc một thân quân phục dừng lại, nước mắt gần như tràn mi mà ra.

Thiên tử nói nàng có lòng bất chính, muốn dùng tám mươi vạn đại quân chia cắt Đại Chu! Nàng khó có thể mở miệng, khó khăn nuốt xuống nước đắng, đối mặt với Nhạc Lãng Thần không rõ, không hiểu, ánh mắt bi thương hoài nghi, đau lòng tê tâm liệt phế!

Phu quân! Từ ngày gả cho ngươi, Hạ Phong Hoa nàng đã không phải là Định Quốc công chúa Bắc Hạ, nàng là nữ nhân của hắn, là mẫu thân thân hài tử của hắn, là thê tử chỉ cần hắn về muộn một chút thì sẽ đợi hắn ở trong đêm tuyết !

Phu quân! Ngươi cũng đã biết, nàng không có lòng phản bội, không có ý thương hại bất luận kẻ nào, nàng là sợ hãi hắn ở trong cung bị thiên tử hại, lúc này mới điều động quyền thế ở trong tay, thật sự dụng binh quyền bức thiên tử lòng dạ xảo quyệt này ra.

Phu quân, Thiến Nhi mỗi ngày khóc đòi phụ thân, Thương Lan ở trong trời tuyết tay đỏ đông lạnh cũng không muốn vào cửa, chân nho nhỏ, đầu nho nhỏ cố gắng cho thẳng tắp, đứng ở cửa mỗi ngày đợi ngươi về nhà!

Nàng biết nàng làm như vậy là sai lầm, biết nàng làm như vậy là cực đoan, nàng biết lúc bản thân đi một bước này cũng đã đẩy mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nàng quay đầu không được, chỉ sợ không được làm thê tử của hắn; nhưng, nàng thương hắn, thương con của bọn họ, nàng không muốn để con của bọn họ nhỏ như vậy đã không có phụ thân yêu thương!

Năm đó, xuân phong mười dặm, nàng nói không bằng có ngươi! Cho nên dứt khoát vì ngươi mà đến, chỉ nguyện được bên nhau cả đời!

Nhưng, vụ lý khán hoa (thấy hoa trong sương mù), hết thảy đều là mộng tỉnh quá nhanh…

Đối mặt với việc thiên tử bức bách, đối mặt với Nhạc Lãng Thần đau xót buồn bã không lên tiếng, nàng cười xoay người, nhìn hai hài tử đang được bà vú ôm phía sau, cười xinh đẹp mà dứt khoát!

Trường kiếm vung xuống, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa nàng và toàn bộ Đại Chu, cũng hoàn toàn cắt đứt cơ hội để nàng và Nhạc Lãng Thần tiếp tục tiền duyên!

Máu chảy đầm đìa, bắn tung toé ở trên một áo giáp màu bạc của nàng, giống như hoa mai trong tuyết, nở rộ xinh đẹp mà kiều diễm!

Nàng nhìn thấy Nhạc Lãng Thần gào thét tên của nàng chạy qua, hắn ôm chặt nàng, một bàn tay gắt gao bịt lấy chỗ cổ không ngừng chảy máu của nàng

Hắn khóc, rơi xuống trên mặt của nàng, nhưng nàng lại là cười!

Nàng nhìn thiên tử trố mắt đứng nhìn, nói: “Ta chết rồi, buông tha bọn họ!”

Thiến Nhi khóc! Thương Lan cũng khóc! Nam nhân nàng yêu nhất, ôm nàng khóc giống như đứa bé, nhưng máu tươi nóng hổi, vẫn trào ra như cũ.

Lúc này, nàng không có cảm giác đau đớn gì, chỉ yên tĩnh nằm ở trong ngực của hắn, dựa vào bờ vai của hắn, tựa như lúc trước vậy, cả người đều ấm áp; Đại Chu rét lạnh băng tuyết ngập trời, nàng không hề sợ hãi nữa!

Cánh tay dính máu của nàng nhẹ vuốt mắt của hắn, cười nói: “Chập tối hôm đó, ta chuẩn bị bánh hạnh nhân cùng trà mao tiêm vân vụ mà ngươi thích nhất chờ ngươi trở về, bữa tối xào măng mùa đông với nấm hương, tôm bóc vỏ cải thìa ngươi thích ăn, còn có nãi lạc(phomat) đường tô bọn nhỏ thích ăn!”

Hắn nâng mặt của nàng lên, quyến luyến hôn lên cái trán của nàng: “Đứa ngốc, tại sao ngươi không chuẩn bị những thứ mình thích ăn chứ?”

Nàng nở nụ cười, ôn nhu mà thỏa mãn: “Ta thích, chính là các ngươi!”

Mùa đông rét lạnh, nàng ở trong lồng ngực của hắn ý thức càng ngày càng mơ hồ; nhưng mà mơ hồ, thấy hắn giống như phát điên gọi tên của nàng, hận không thể khảm thân thể lạnh như băng của nàng vào trong tim trong miệng của hắn, hâm nóng lại một lần nữa!

Nhưng lỗ tai của nàng càng ngày càng không nghe rõ tiếng gì nữa, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ nhắm lại!

Thời gian, dường như lại trở lại những ngày ở Bắc Hạ, nàng vô ưu vô lự nắm tay phụ hoàng mẫu hậu, đi ở trong ngự hoa viên bốn mùa như xuân, phía sau, Nhạc Lãng Thần cười như gió xuân theo cùng.

Năm tháng, thật yên lặng!

—— đề lời nói với người xa lạ ——

Cho tới nay, Mạn đều suy nghĩ muốn miêu tả một chút về nhân vật Hạ Phong Hoa này!

Dù sao, nàng chính như ảo ảnh không dứt, nàng là nữ anh hùng, từng cường giả thủ hộ Bắc Hạ ở trong chiến loạn giữ địa vị bất bại; đồng thời cũng là nữ nhân suýt nữa làm một gia tộc bị tiêu diệt, lại càng là nguyên nhân thực sự khiến Chiêu Quang đế kiêng kị Chu Nhan cùng Nhạc gia!

Cuối cùng nghĩ nghĩ, cho dù cảm thấy viết một nữ nhân mạnh mẽ bao nhiêu, cũng không bằng viết tình yêu của nàng mạnh mẽ cỡ nào!

Chính bởi vì trượng phu và hài tử trong lòng cuả mình, mất đi phụ hoàng và mẫu hậu nàng yêu nhất, cho nên nàng mới có thể mạnh mẽ, mới có thể thủ hộ, thà rằng hi sinh bản thân, cũng muốn để những người yêu thươnh sống trên cõi đời này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.